Vô Tự Thiên Thư

Chương 147: Thượng cổ tiên cầm




Tất cả mọi người nhìn tới, nghĩ thầm: " Tiểu hồ ly tư duy còn nhanh nhẹn a."

Hiểu Nguyệt nói: " Nếu như đại môn phái không thể lợi dụng, vậy thì lợi dụng môn phái nhỏ đi, Linh Sơn phái chúng ta có chủ nhân ở đây, nói thế nào cũng có thể tính là đại phái cao nhất tu chân giới, chỉ cần chúng ta thả ra tiếng gió, tất nhiên sẽ có không ít môn phái nhỏ lại đầu kháo chúng ta, nếu chúng ta có thể diễn kịch mấy môn phái nhỏ, vậy đem tàng thư các của bọn họ trực tiếp dời tới là được."

Thiên Lộc lần này không nói, bất quá cũng có thể xem như là không đồng ý, hiển nhiên con đường này cũng đi không thông.

" Ân…là như thế này." Bạch Lộ ngồi bên cạnh Điền Tử Câm, mỉm cười ôn nhu nói: " Trong tu chân giới, môn phái lớn nhỏ, kỳ thật theo đuổi cuối cùng đều là thiên đạo rời khỏi nhân thế, cho nên tu chân giới cùng thế tục giới có bất đồng lớn nhất chính là bọn họ đối với việc theo đuổi quyền thế địa vị trong cuộc sống, kỳ thật là đạm mạc, tỷ như sáu đại môn phái, sở dĩ có hư danh này, cũng không bởi vì trên đường tu đạo đi được khá xa, mà trong sáu đại phái tranh đoạt danh vị, cũng không phải đơn thuần vì danh dự, mà chỉ là cân nhắc xem ai có nhiều cơ hội tìm hiểu thiên đạo nhiều hơn. Bởi vì, môn phái có địa vị càng cao, có thể chiêu thu đệ tử càng nhiều, lại càng dễ dàng phi thăng tiên giới."

Lời này của nàng mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ rành mạch từng câu: " Muốn cho môn phái nhỏ đầu kháo chính mình, đó là không có khả năng."

Trong đại sảnh trầm mặc một lát, Tiểu Khai nói: " Còn có chuyện gì khác không?"

Điền Tử Câm nghĩ nghĩ, nói: " Còn có chuyện, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu."

" Nga?" Tiểu Khai có hứng thú: " Nói xem."

Điền Tử Câm cau mày, như châm chước từ ngữ, mới cẩn thận nói: " Phía sau Linh Sơn…có một mảnh giải đất…ách..bị phách chiếm."

Tiểu Khai há to miệng: " Phách chiếm?"

" Đúng vậy." Điền Tử Câm nói: " Linh Sơn đệ tử phàm là đi tuần gần sát khu vực kia, đều sẽ bị đả thương, trong khoảng thời gian này, đã bị thương không ít người."

Tiểu Khai rất là kinh ngạc nhìn Tiểu Quan và Thiên Lộc: " Có bọn họ ở đây, không ngờ lại bị người cướp địa bàn? Cho dù là sáu đại môn phái cũng không có lá gan này a?"

" Kỳ thật, cướp địa bàn không phải người…" Gương mặt của Thiên Lộc đỏ lên, khắc ý xòe hai tay ra biểu hiện như mình thật cường tráng: " Nếu là người tu chân, ta một quyền đã đánh chạy rồi, nhưng cướp địa bàn là…" Hắn suy nghĩ hồi lâu, hãnh hãnh nói: " Lão tử cũng không biết là vật gì vậy."

Cũng là Điền Tử Câm ở một bên cười nói: " Kỳ thật là một ít động vật, bất quá là những loài chúng ta cho tới bây giờ không có nghe nói qua, cho nên không biết rốt cuộc là thần thú, hay là ma thú, hoặc là..rõ ràng đúng là quái vật."

Tiểu Quan gật đầu nói: " Đúng vậy, ngoại trừ động vật, còn có không ít thực vật, không ngờ cũng là có tính mạng, quả nhiên là vô cùng cổ quái."

Tiểu Khai không chút chậm trễ: " Đi, chúng ta đi nhìn xem!"

Linh Sơn tứ tông phân cư ở bốn tòa núi chủ yếu, trước mắt mặt đất chiếm cứ đã tương đương quảng đại, tất cả những ngọn núi ở đây trong vòng một tháng đã được linh khí dư thừa cải tạo một phen, giờ phút này theo bầu trời phủ khám, bốn tòa núi chủ yếu xa xa tương vọng, ngọn núi mây trắng liễu nhiễu, gió mát thổi qua, khắp núi đều là cây cối đều mọc dài hơn như mấy trăm năm, một gốc cây đại thụ che trời đứng vững, xen kẽ khe suối xanh trong, ít nhất mà xem, có thể xưng tán động thiên phúc địa đủ ngang bằng với sáu đại môn phái.

Mà ở Thiên Thai Tông tây bộ của Điền Tử Câm, có một mảnh địa vực cực kỳ rộng lớn, linh khí sung túc dư thừa phá lệ, hơn nữa còn ngưng tụ không tiêu tan, không ngờ hình thành ánh sáng phóng lên cao, phía dưới ẩn ẩn truyền đến tiếng hào khiếu minh xướng kỳ quái, Điền Tử Câm dùng ngón tay chỉ tới, nói: " Chưởng môn, đúng là nơi đây."

Tiểu Khai gật gật đầu, trực tiếp rơi xuống.

Không thể không nói, nơi này đích thật là mảnh địa phương tốt nhất trên núi Linh Sơn, chẳng những linh khí dư thừa làm người ta đỏ hồng cả mắt, hơn nữa địa hình tương đương hoàn mỹ, trung ương là một hồ bạc thiên nhiên thật lớn, hồ nước trong suốt như gương sáng, bốn phía có thanh tùng cao lớn, cũng có quán mộc tùng xanh biếc thấp nhỏ, theo mọi người vừa đáp xuống, trên cành tùng còn bay lên vài con chim chóc đủ màu tứ tán.

Tiểu Khai liếc mắt nhìn, cười nói: " Đây là loài chim gì?"

" Không biết." Thiên Lộc nói: " Theo ta được biết, đây không phải là loài chim từng có ghi lại trong điển tịch tu chân giới, nhưng xem linh khí trên người nó, không hề nghi vấn, nhất định không phải là vật phàm trần."

Tiểu Khai gật gật đầu, trong lòng không sai biệt lắm cũng đã hiểu được.

Linh Sơn chính là do Mặc Tinh biến thành, Mặc Tinh là vật trong Diệt Thế Chi Môn, tự nhiên sẽ mang theo một ít ấn ký của thế giới sụp đổ trong Diệt Thế Chi Môn. Linh khí chính là căn bản tư dưỡng vạn vật, trong Mặc Tinh có linh khí khuếch tán đi ra, tiện tay đã làm toàn bộ nơi này kích sống, nói đơn giản một chút, giống như là một bảo khố chứa gien mở ra, tất cả gien trong đó bắt đầu phát triển, tìm một tháng thời gian, mấy chủng tộc trong Diệt Thế Chi Môn, coi như là đã trọng hiện tại thế giới bên ngoài.

Tiểu Khai đưa tay, một đạo bạch khí theo trong lòng bàn tay tràn ra, chim chóc trong không trung phảng phất như bị một sợi dây vô hình điều khiển bị hắn bắt tới, Điền Tử Câm vội la lên: " Môn chủ cẩn thận!"

Lời nói vừa buông, con chim kia đã thuận thế vọt tới, ở trong lòng bàn tay Tiểu Khai hung hăng mổ một cái, chỉ nghe " đinh" một thanh âm vang lên, phảng phất như sắt thép giao nhau, Tiểu Khai đã chộp hai chân của con chim trong tay, cười nói: " Quả nhiên có chút đạo hạnh."

Thiên Lộc gật đầu nói: " Đừng xem động vật nơi này đều xinh đẹp đáng yêu, nhưng cơ hồ mỗi con đều lực sát thương rất mạnh, hoàn hảo, chúng nó chỉ chiếm cứ địa phương nơi này, cũng không ra ngoài, cũng không khắc ý đả thương người, thoạt nhìn thật ra không có ác ý."

Trên đường nói chuyện, con chim kia đã mổ đinh đinh đương đương vào tay Tiểu Khai mười lần, tự nhiên không có hiệu quả gì, Tiểu Khai đang muốn nói chuyện, chỉ thấy con chim kia ngẩng đầu lên, hốt nhiên nhìn lên không trung kỷ kỷ tra tra một trận kêu to.

Nhất thời, trên bầu trời phác lạp một trận tiếng chim kêu lên, túc túc khoảng trăm con giống y bắn đi tới, đem mọi người đoàn đoàn vây quanh, chấn động cánh, tại không trung kỷ kỷ tra tra kêu lên. Một đôi mắt nhỏ màu đen, đều trực chăm chú vào trên tay Tiểu Khai.

Khinh Hồng hì hì cười nói: " Tiểu Khai ca ca, mấy chim chóc này quả nhiên thông linh, chúng nó tới tìm ngươi đòi người." Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Tiểu Hân cũng nói: " Chủ nhân, mấy chim chóc này đáng yêu như vậy, ngươi thả nó ra đi."

Tiểu Khai lại lắc đầu: " Không được, mấy chim chóc này mặc dù đáng yêu, nhưng ở địa bàn Linh Sơn phái chúng ta, không thể dung chứa đám động vật không theo quy củ này được."

Mấy chim chóc này đích xác thông linh, không ngờ phảng phất nghe hiểu được lời hắn nói, con chim bay cao nhất phát ra một tiếng thanh minh, tất cả chim chóc đều mở ra vũ mao toàn thân " sưu sưu" liên thanh, không ngờ mỗi con đều bắn ra một cọng lông chim, hơn trăm cọng lông chim dưới ánh mặt trời dập dập ánh sáng, bay tới phía mọi người.

Khinh Hồng nhanh chóng kình xuất Ngưng Hương bảo châu, trên bảo châu nổi lên hào quang màu vàng, ở bên người mọi người bày ra một kết giới hình tròn, những vũ mao này bắn xuống kết giới, lập tức nhuyễn nhuyễn ngã xuống bụi rậm.

" Như vậy còn kém quá xa rồi." Tiểu Khai cười nói: " Nếu cũng chỉ như vậy, ta đã có thể bắt nó mang đi rồi?"

Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng dưới chân vẫn không nhúc nhích, những người khác đã phản ứng, hôm nay Tiểu Khai muốn thu phục đám chim chóc này.

Đám chim chóc này quả nhiên nóng nảy, con chim cầm đầu bay đến trên mặt hồ, gọi xuống dưới hồ nước, dùng cánh chụp xuống, chiếc cánh nho nhỏ không ngờ có thể đánh cho hồ nước bồng bồng vang lên thanh âm, bọt nước đã khởi lên một thước cao.

Sau đó, là một con vật toàn thân màu bích lục cùng loại như con ếch gì đó, kêu oa một tiếng, trong hồ nước đi ra.

" Vèo!" Hiểu Nguyệt nhất thời nở nụ cười: " Con ếch thật đáng yêu nga."

Thiên Lộc trầm giọng nói: " Cẩn thận một chút, thứ này ta có gặp qua."

Lời vừa mới ra, con ếch xanh đã hé miệng: " Oa tức!"

Một mũi tên nước bắn đi tới, cùng lúc đó, thân thể con ếch xanh phảng phất hóa thành một đạo hào quang bích lục, trực trùng ngay mặt Tiểu Khai đánh tới.

Thiên Lộc hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước che trước mặt Tiểu Khai, tay trái bắn ra một đạo hào quang, vừa lúc đón nhận mũi tên nước kia, tay phải tạo thành nắm tay hướng con ếch đấm tới một quyền. Nắm tay vừa chạm vào con ếch, phát ra một tiếng đánh trầm muộn nặng nề, mọi người cảm thấy đại địa dưới chân có chút rung động, Ngưng Hương tâm tư nhẵn nhụi, cúi đầu vừa thấy, chân trái của Thiên Lộc đã lui nửa bước, còn chân phải bất động cũng đã lún xuống mặt đất nửa tấc.

Con ếch này quả nhiên có khí lực thật lớn!

Con ếch trúng một quyền của Thiên Lộc cũng không tốt lắm, ba tháp rơi trên mặt đất, cái bụng nhỏ đã phập phồng, hình dáng như choáng váng, phảng phất có điểm như muốn ngất, mọi người đợi nó khoảng ba phút, nó mới hoãn lại, ánh mắt bích lục gắt gao chăm chú vào trên người Thiên Lộc, trành suốt hồi lâu, bỗng nhiên " oa tức" một tiếng kêu, mọi người nhất thời ngưng thần tụ khí, nghĩ đến nó muốn tiếp tục tiến công, ai ngờ nó hốt một cái đã xoay người, phác thông nhảy vào trong hồ nước.

" Ha ha ha ha!" Tất cả mọi người bật cười vang.

Thiên Lộc hít một hơi, thấp giọng nói: " Mọi người cẩn thận một chút, lần trước ta cùng Tiểu Quan đến xem xét, là bị một bầy ếch liên thủ đuổi ra đó."

Tiểu Khai mở bàn tay, con chim trong tay nhất thời ra sức bay lên, nhưng nó chỉ có thể bay lên hơn hai thước, nhưng thủy chung không thể tránh thoát trói buộc, Tiểu Khai cười nói: " Đừng nghĩ chạy trốn, trái lại đưa chúng ta đi, đi tìm lão đại của các ngươi."

Con chim này đích xác thông linh, không ngờ lại phảng phất nghe hiểu lời Tiểu Khai nói, hướng hắn hận hận kêu một tiếng, cánh hoa lên, chỉ về phía hồ nước.

Hồ nước đang yên tĩnh lặng lẽ, bỗng nhiên bắt đầu ẩn ẩn quay cuồng lên.

" Trong nước có cái gì." Tiêu Vận nhíu mày nói: " Sư đệ, lần này phỏng chừng khó đối phó rồi."

Đang khi nói chuyện, hồ nước quay cuồng càng thêm kịch liệt, một lốc xoáy nho nhỏ giữa hồ nước hình thành, sau đó càng đổi càng lớn, thẳng đến cỡ chậu rửa mặt, sau đó, đột nhiên " hoa lạp lạp" một mảnh thanh thúy vang lên, một đầu lâu cổ quái vô cùng đột nhiên từ trong hồ nước dò xét đi ra!

" Ti!" Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, nhịn không được lui về phía sau một bước.

Đầu lâu này mắt như chuông đồng, lông như loài heo, miệng thật lớn mở to ra, răng nhọn hoắc, đầu lưỡi màu đỏ vươn ra, vòng quanh môi liếm một vòng, chảy nước miếng rụt trở về.

Điền Tử Câm kinh hãi, bởi vì dung mạo của quái vật này thật sự vô cùng đáng sợ, mà Tiểu Khai mấy người kinh hãi, chính là vì phát hiện đầu của quái vật này, chính là tham ăn thú của Diệt Thế Chi Môn!

Quái vật này vừa xuất hiện, nhất thời trên mặt hồ vang lên tiếng oa tức không ngừng bên tai, hơn mười con ếch xanh hoan khoái nhảy ra, từng con trống rỗng đứng trên mặt hồ, đang nhìn chăm chú mọi người như mắt cọp đang rình, thoạt nhìn giống như là hộ pháp cho con quái vật.

" Kỷ kỷ tra tra, thu thu thu!" Chim chóc trên bầu trời đã bắt đầu hoan khoái kêu lên, ý tứ phảng phất như nói: " Đám xâm lấn đáng giận kia, lần này các ngươi xong đời rồi."

Tiêu Vận tiến lên một bước nói: " Để cho ta."

Băng Phách Chi Tinh của nàng, vừa lúc là thiên hạ thủy khí tinh hoa, loại quái vật trong nước này giao cho nàng đối phó là vừa đúng chỗ tốt, bất quá Tiểu Khai lại nhịn không được đinh ninh nói: " Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh."

Tiêu Vận nhìn hắn thản nhiên cười: " Yên tâm."

Con quái vật ngửa đầu phát ra một tiếng kêu như sói tru, chấn đến bốn phía cây cối lắc lư lung lay, sau đó mở ra chiếc miệng lớn, cáp một hơi, nhất thời một cỗ chất lỏng hỗn tạp kỳ quái hỗn hợp bảy tám khối băng phách phún tới mọi người, không ngờ cũng là đại phạm vi công kích khác nhau.

Tiêu Vận giơ lên cổ tay tuyết trắng, Băng Phách Chi Tinh trướng to chừng cỡ quả banh, vững vàng nằm trên tay, giơ lên cao quá đầu, nhu hòa trong suốt như nước gợn theo Băng Phách Chi Tinh nhộn nhạo mà ra, một tầng tầng tẩm nhuận đi ra ngoài, chất lỏng màu đen kia và khối băng gặp được nước gợn, lập tức đã bị hóa giải không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tiểu Quan nhìn thấy hai mắt đỏ lên, kêu to: " Quả nhiên là ngũ hành bổn nguyên lực lượng, thật **** lợi hại, thuần túy thuộc tính tương khắc a!"

Tiểu Quan nói rất đúng, kỳ thật lực chiến đấu của quái vật trong hồ này đã phi thường khả quan, nếu không đã không có tư cách trở thành chí tôn trong hồ này, ít nhất Thiên Lộc và Tiểu Quan liên thủ cũng đánh không lại hắn, nhưng hôm nay gặp được Băng Phách Chi Tinh của Tiêu Vận, chỉ có thể nói là vận mệnh rồi.

Vốn thủy thuộc tính lực lượng của hắn cũng tinh thuần là bổn nguyên lực lượng, nhưng quy tắc của Diệt Thế Chi Môn và quy tắc của thế giới bên ngoài không giống nhau, hắn bây giờ cũng không phải đang ở trong Diệt Thế Chi Môn, cho nên thủy tính lực lượng của hắn đến từ Diệt Thế Chi Môn, một khi gặp được thủy khí tinh hoa tối tiêu chuẩn của thế giới bên ngoài, lập tức liền biến thành giả mạo ngụy sản phẩm, đây là theo câu nói: " Cường long không thể áp địa đầu xà."

Quá trình kế tiếp thì có chút ít nhàm chán, quái vật công kích không có hiệu quả, thật sự động nộ, xuất ra cả bản lãnh, ói ra đến thiên hôn địa ám, nhưng do Băng Phách Chi Tinh chiếu rọi xuống, mọi người bình yên vô sự.

Cuối cùng, quái vật khó thở hộc ra một ngụm huyết khí tinh hoa thủy tiễn cuối cùng, rồi lệch đầu ngất đi, trái lại chìm vào đáy nước.

Đợi cho hiện trường im lặng xuống tới, ở bên hồ đã một mảnh lang tịch, cây cối hoa cỏ tổn hại vô số, chim chóc trên bầu trời bay cao, chỉ sợ chính mình bị tác động đến, cho nên bầy ếch thống nhất " oa tức" một tiếng, đã đồng loạt nhảy vào trong hồ nước, rốt cuộc không nhảy ra nữa.

Tiểu Khai lại nhìn con chim trong tay mình, tiểu tử đáng thương kia bây giờ có điểm tuyệt vọng, trong đôi mắt nhỏ thần sắc đau khổ vô cùng, nếu không phải Tiểu Khai còn có ý định, có lẽ đã nhịn không được mà thả nó ra, bỗng nhiên nghe được ở chân trời truyền đến thanh âm của Thiên Vương: " Môn chủ, chưởng môn Thục Sơn đã đến!"

Tiểu Khai sửng sốt một lát mới nói: " Nga, đưa hắn đến nghị sự đại sảnh chờ ta, ta lập tức trở về."

Vừa mới nói xong, chợt nghe một thanh âm tức giận quát to: " Không cần nữa, lão phu tự mình đi tới!"

Sau đó, Tiểu Khai đã nhìn thấy vị Lục Mi tiên sinh vẻ mặt giận dữ đang nhướng đôi chân mày màu xanh biếc cưỡi phi kiếm phong phong hỏa hỏa sấm đi tới.

Lục Mi thoạt nhìn như thật nổi giận, một đường từ trên bầu trời lao xuống, không chậm lại chút nào, đối diện một gốc đại thụ phóng đi, xem như muốn bổ đại thụ ra làm hai để thị uy.

Vốn đối với một vị đại chưởng môn của một trong sáu đại phái, loại chuyện bổ cây này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc này quả thật ngoài ý muốn, mắt thấy đạo kiếm quang bay tới, cây đại thụ kia phảng phất như có linh tính, thân thể thô to chợt run lên, bỗng nhiên hoạt động, vừa lúc tránh khỏi kiếm quang, vô số cành cây của nó huy vũ lên, y như một thiên thủ quan âm, ba chân bốn cẳng muốn bắt tới Lục Mi tiên sinh.

Lục Mi tiên sinh cả kinh, gầm lên một tiếng: " Yêu nghiệt phương nào" nhất thời tay trái niết kiếm quyết, tay phải hoành phách, trường kiếm giơ cao trên đỉnh đầu, một đạo kiếm quang du long vòng quanh đại thụ bay tới, một đường chỉ nghe được " đinh đinh đương đương" không ngừng bên tai, thật vất vả trường kiếm trở vào bao, Lục Mi chân nhân hai chân rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn thấy, trên đại thụ tràn đầy vết kiếm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không bị hắn chính thức bổ ra.

" Di?" Tiên sinh cau mày định tra xét, nhưng lại không đề phòng hai cây đại thụ phía sau bỗng nhiên hoạt động, mấy trăm cành cây bay tới, nhất thời trói hắn cứng ngắc, cao cao nhấc lên bầu trời, Lục Mi tiên sinh kinh hãi thất sắc, phi kiếm lại ra khỏi vỏ, hướng mấy trăm cành cây bổ xuống rối loạn, Thục Sơn thần kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, nhất thời chém đứt toàn bộ nhánh cây, Lục Mi tiên sinh lại rơi xuống mặt đất.

Nhưng đúng lúc này, chim chóc trên bầu trời bỗng nhiên gom lại trên đỉnh đầu hắn, Lục Mi tiên sinh còn không có phản ứng vì sao lại như vậy, thấy trước mắt một trận hôn ám, vô số hắc hồ hồ gì đó theo bầu trời nhẹ nhàng tạp xuống tới, nhất thời rơi xuống đầy người, một cỗ quái vị nói không nên lời nhất thời tràn ngập trong không khí.

" Yêu nghiệt! Cư nhiên hạ độc!" Lục Mi tiên sinh kinh hãi thất sắc, tay trái sờ một cái đưa ra trước mắt, ngạc nhiên nói: " Di, cư nhiên không độc, đây là cái thứ gì?"

Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt nhìn thấy vị chưởng môn cao cao tại thượng đang ở nơi này vừa đại chiến phi điểu thụ yêu, vốn muốn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được, cười đến cả người run rẩy giải thích: " Đó là phân chim nga."

Lục Mi tiên sinh đầu đầy hắc tuyến, muốn tức giận, nhưng lại không thể nào phát khởi, trong lòng biết nếu còn không đi không biết sẽ còn mất mặt đến thế nào, chạy nhanh phi thân bay tới, xoạt một cái vọt tới trước mặt mọi người, lúc này trong lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên phía sau lại có hai cây đại thụ huy vũ cành cây đối với chỗ hắn vừa mới đứng quấn quanh tới, đương nhiên, lần này đã trống không.

Lục Mi tiên sinh lặng lẽ thở dài, đã biết mình đến hưng sư hỏi tội, bây giờ xem ra, vô luận như thế nào, khí thế hưng sư hỏi tội đã bị phá hư hoàn toàn, đã như vậy, vậy đành từ từ nói chuyện thôi, ai!

Tiểu Khai hảo tâm nhắc nhở: " Lục Mi chưởng môn, ngươi đi tắm rửa trước, thay đổi quần áo, chúng ta nói chuyện chính sự sau đi."

" Không cần!" Lục Mi tiên sinh dùng sức hừ một tiếng: " Ta muốn hỏi, vì sao phế bỏ tu vi của Trường Sinh, đệ tử Thục Sơn của chúng ta, chẳng lẽ là sợ Thục Sơn xuất hiện đệ tử đầu tiên phi thăng tiên giới suốt ngàn năm nay sao?"

Tiểu Khai còn chưa nói chuyện, Ngưng Hương đã xuy cười nói: " Thôi đi, ngàn năm người đầu tiên phi thăng tiên giới chính là Nga Mi Hoàng Bội sư tỷ, buổi sáng hôm nay cô ta vừa mới đi thôi."

" Cái gì!" Lục Mi tiên sinh lại một lần kinh hãi thất sắc: " Hoàng Bội nha đầu kia rõ ràng là tiên thiên khí môn đạo còn chưa từng đụng đến, như thế nào bỗng nhiên lại phi thăng được?"

Khinh Hồng cười nói: " Cô ta quả thật không biết tiên thiên khí, bất quá là vì Tiểu Khai ca ca độ thiên kiếp, sau đó bản thân không muốn phi thăng, cho nên âm soa dương thác đã bắt lầm cô ta phi thăng rồi."

" Nghiêm Tiểu Khai vượt qua thiên kiếp rồi?" Lục Mi tiên sinh có điểm mơ hồ: " Hắn vượt qua thiên kiếp rồi, còn có thể nhường cho người khác phi thăng hay sao?"

" Đương nhiên có thể, điều này thật bình thường a." Thiên Lộc nhướng mắt nói: " Vốn phi thăng cũng không phải là chuyện gì lợi hại lắm, lão nhân gia ta nếu muốn phi thăng, mấy vạn năm trước đã lên rồi, bao nhiêu năm nay, ta giúp đỡ không ít người ngăn cản thiên kiếp nga."

Lục Mi tiên sinh choáng váng, tỉ mỉ dò xét Thiên Lộc một phen, mới nói: " Xin hỏi ngài là…"

Tiêu Vận mỉm cười nói: " Vị này là thượng cổ tán tiên bị Bích Thủy Thiềm Thừ phong ấn mấy vạn năm, đạo danh là Thiên Lộc."

Lục Mi tiên sinh hít sâu một hơi, nhìn Thiên Lộc, lại nhìn Tiểu Khai, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đã thoát ly thời đại quá lâu rồi, như thế nào bỗng nhiên lại xảy ra quá nhiều chuyện mà bản thân mình không biết gì cả đây?

Tiểu Khai xem hình dáng của hắn, chợt nghĩ thấy có điểm đáng thương, nhẹ giọng nói: " Chưởng môn, hay là ngài đi trước tắm rửa thay quần áo đi."

Lục Mi tiên sinh lúc này mới phản ứng, lập tức nghiêm mặt nói: " Thiên Tuyển môn chủ, mặc dù Thục Sơn ta ngươi còn không để vào mắt, nhưng chúng ta cũng không thể để mặc cho ngươi khi dễ, nếu ngươi còn muốn ta hỗ trợ bày ra Luân Hồi Chi Trận, vậy phải cấp cho ta một công đạo. Chuyện của Trường Sinh, chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!"

" Tu vi của Trường Sinh, ta không có biện pháp khôi phục lại." Tiểu Khai lắc đầu nói: " Tâm tính của hắn đã có điểm tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu để cho hắn nắm giữ lực lượng của thiên hỏa huyền băng, cũng không phải là phúc của tu chân giới, nếu chưởng môn có yêu cầu gì khác, ta nguyện ý hết sức thử xem."

Lục Mi tiên sinh thở dài: " Sáu đại môn phái chúng ta, mục đích duy nhất là muốn phi thăng tiên giới, ngoại trừ phi thăng, còn có yêu cầu gì khác nữa, Trường Sinh là đệ tử duy nhất trong ngàn năm nay là đệ tử có cơ hội phi thăng nhất, hôm nay lại bị ngươi phế đi, ngươi muốn ta…ngươi muốn ta làm sao bây giờ đây?"

Lời nói này có đến bảy phần thê lương, ba phần tuyệt vọng, Tiểu Khai yên lặng nhìn hắn, cũng có chút không biết nói gì.

Lục Mi tiên sinh cũng không phải thuộc dạng người không biết nói lý, phát ra lao tao xong, thì cũng chính mình thay đổi chủ đề, hỏi: " Vừa rồi mấy thụ yêu, sao lại như thế?"

" Đây không phải thụ yêu." Tiểu Khai giải thích nói: " Linh Sơn ta lúc tân khai động thiên phúc địa, linh khí tư dưỡng vạn vật, cho nên rất nhiều dị chủng hiếm quý bắt đầu xuất hiện, mấy cái cây này rõ ràng là có linh khí, nha, chưởng môn nhìn con chim trong tay ta đây, kỳ thật cũng là tiên cầm thông linh."

Lục Mi tiên sinh " nga" một tiếng, chậm rãi nhìn thoáng qua trong tay Tiểu Khai, lại liếc mắt lại liếc mắt, bỗng nhiên " di" một tiếng, xoát một cái tiến một bước, trực trùng mắt nhìn vũ mao bảy màu của đàn chim, run giọng nói: " Này chim chóc…chim chóc này…" Hắn phảng phất như nhìn thấy thứ gì bất khả tư nghị khó tin, thanh âm phát run lên, câu nói kế tiếp nói không ra.

Mắt của Thiên Lộc sáng rực lên, ôm cánh tay hắn, lớn tiếng nói: " Những chim chóc này làm sao vậy?"

Lục Mi tiên sinh thật dài hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lên, trước trước sau sau vòng vo trên người con chim một vòng, lúc này khẳng định gật gật đầu, run rẩy nói: " Chim chóc này, ta thấy qua."

Hắn hung hăng gật gật đầu, phảng phất là muốn tăng mạnh phán đoán của chính mình, nói từng chữ: " Tại Thục Sơn thượng cổ tiên cầm phổ có gặp qua, chính là Thải Vũ Tiên Cầm!"

Tu chân giới sáu đại môn phái mặc dù cùng tề danh, nhưng lịch sử luân khởi đã lâu, kiến thức nghiễm bác, ai có thể so được với đường đường Thục Sơn hàng triệu năm? Cho nên những chim chóc mà ngay cả Thiên Lộc cũng không nhận ra, nhưng Lục Mi tiên sinh có thể nhìn thấy được sự ghi lại về thượng cổ tiên cầm, đây là chuyện tình rất tự nhiên.

Lúc này đây, đến phiên Tiểu Khai và Khinh Hồng nhìn nhau, vẻ mặt ngây ngốc.

Nguyên sinh vật chủng trong Diệt Thế Chi Môn, Thục Sơn chưởng môn lại còn nói hắn nhận ra, không ngờ lại chính là thượng cổ tiên cầm? Tiểu Khai mơ hồ hiện lên một ý niệm trong đầu, nên có suy tư gật gật đầu.

Đúng vậy, nếu Diệt Thế Chi Môn ở trong Vô Tự Thiên Thư, thì Vô Tự Thiên Thự ở trên thế giới này, vậy hai thế giới này trong lúc đó hiển nhiên là có sự liên lạc huyền bí, ở viễn cổ thời đại, vật chủng trong Diệt Thế Chi Môn lại xuất hiện trên thế giới này, cũng không phải không có khả năng này.

Đương nhiên cục diện nơi này có chút huyền bí gì đó, sẽ không phải khả năng bây giờ của Tiểu Khai hiểu được.

Vẻ mặt của Lục Mi tiên sinh vừa mới khổ sở, giờ phút này bỗng nhiên hưng phấn lên, nói: " Thải Vũ Tiên Cầm là thượng cổ tiên cầm cực phẩm, nghe nói người tu chân chỉ cần có được một con Thải Vũ Tiên Cầm, vậy thời điểm tu luyện tuyệt sẽ không có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, thân thể thiên nhiên của Thải Vũ Tiên Cầm lại phát ra một loại khí tức yên lặng tường hòa, trợ giúp người tu chân trong thời gian ngắn đạt tới tâm tính tốt nhất theo đuổi thiên đạo, nặng yếu nhất chính là hắn còn có công hiệu thuần tiên linh khí, nếu một người tu chân có Thải Vũ Tiên Cầm làm bạn, tiến độ tu luyện còn hơn những người khác nhanh gấp đôi!"

Hắn dừng một chút, lại nói: " Nhưng công hiệu lớn nhất của nó lại không chỉ đơn giản như vậy."

Thiên Lộc nghe được có điều mới mẻ, nói: " Ngươi tiếp tục."

Lục Mi tiên sinh nói: " Có câu cổ ngữ nói " Lương Cầm Trạch Mộc Mà Tề" còn nói " Phượng Hoàng không rơi vào nơi không bảo địa", có thể thấy được từ xưa tới nay, tiên cầm am hiểu tham bảo, mà Thải Vũ Tiên Cầm này là cực phẩm, chim chóc trong truyền thuyết này cả đời cũng không rơi xuống đất, chỉ cần rơi xuống đất liền triêm nhiễm tục khí sẽ lập tức chết ngay, nơi chúng ở chỉ có hai loại địa phương, một là Mộc, một là Thủy, Mộc là Man Bồ Đề, Thủy là Tịnh Hóa Trì, cho nên có thể tìm được địa phương nuôi dưỡng Thải Vũ Tiên Cầm nhất định sẽ tìm được Man Bồ Đề và Tịnh Hóa Trì, mà hai thứ này cũng là bảo bối khó được, nếu nhìn thấy, nhất định phải cẩn thận bảo hộ, hảo hảo bảo tồn, vạn vạn không thể làm tổn hại thiên vật."

Mọi người nghe được sắc mặt đều cổ quái, vẻ mặt quỷ dị nhìn Lục Mi tiên sinh. Lục Mi sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng hỏi: " Vừa rồi Thải Vũ Tiên Cầm làm sao đặt chân?"

Tiểu Khai chĩa chĩa phía sau: " Nhạ, ngươi xem, chính là đại thụ bị ngươi chém đứt này."