Vô Tự Thiên Thư

Chương 242: định thiên côn xuất




Nụ cười của Thiên Huyễn Yêu Vương đọng lại khóe miệng, phảng phất còn có chút không thể tin, cúi đầu nhìn não tương đọng trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai, cả giận: " Ngươi…Ngươi giết nàng?"

Tiểu Khai cười nói: " Kế tiếp muốn giết ngươi nữa."

Thiên Huyễn Yêu Vương toàn thân cao thấp phát ra tiếng bạo liệt răng rắc, nhất thời một cỗ ma khí phóng lên cao, hắn nhảy lên giữa không trung, sau đó giữa hư không rộng lớn nhất thời ẩn ẩn hiện ra một con gấu đen thật lớn, hướng Tiểu Khai mở ra chiếc miệng máu thật lớn, phát ra một tiếng tê hống trầm muộn mà phẫn nộ.

Ngọc Hồ quay đầu nói: " Di, Tiểu Ảnh, nguyên lai hắn với ngươi là đồng tộc đó."

Tiểu Hùng Miêu phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: " Ngu ngốc, hắn là gấu đen, còn ta là gấu mèo."

Con gấu đen này cao chừng mấy chục thước, cao như muốn che trời, Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn, nhưng cả nửa điểm sợ hãi cũng không có, cầm Định Thiên Côn trong tay phóng lên cao, trùng hướng con gấu đen khổng lồ kia đánh xuống một bổng.

Tay của gấu đen lớn chừng ba thước, Định Thiên Côn khi xuất ra so với hắn nhỏ bé như một cọng cỏ, nhưng một bổng này đi xuống, tất cả mọi người ở đây đều có một loại cảm giác cổ quái, phảng phất như cây côn này giảo động mưa gió đầy trời, lại ẩn chứa lực lượng khôn cùng mênh mông bát ngát, mặc dù chỉ là một bổng, nhưng phảng phất bốn phương tám hướng trên trời dưới đất hay đáy biển đều bị phong tỏa đến gắt gao, cả nửa điểm không gian để tránh né cũng chưa từng lưu lại.

Thiên Huyễn Yêu Vương phát ra tiếng rít gào sợ hãi, hai tay không thể nề hà nghênh đón lên, mọi người nhìn thấy trong mắt, không ngờ lại có cảm giác kinh tâm động phách.

Cây côn đánh thẳng vào tay gấu, Thiên Huyễn Yêu Vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, bản thể không để ý hết thảy lui ra sau, nhưng Tiểu Khai thả người nhảy dựng, cả thân thể nhất thời như bóng với hình truy theo, bộ côn pháp này của hắn kỳ dị tới cực điểm, vô luận góc độ ra tay hay là động chân đều là tinh hoa của Chư Cát Thần Hầu trải qua hơn trăm trận chiến, xa xa không phải Thiên Huyễn Yêu Vương có khả năng giải thích, dừng trong mắt mọi người, nhất thời nhìn thấy được một màn thập phần cổ quái: thân thể Tiểu Khai giống như đang bám trên người con gấu lớn, con gấu chạy thế nào, hắn cũng bám sát theo như thế, hai chân hắn đạp giữa không trung, trống rỗng không dùng lực, cây côn kia vẫn giơ lên cao cao, phảng phất như tùy lúc đều có thể đập xuống, theo góc độ nào nhìn qua, tất cả mọi người có một loại thông suốt kỳ quái, cây côn này có thể tùy ý đập vào bất cứ địa phương nào trong người con gấu mà nó muốn.

Thiên Huyễn Yêu Vương chạy tới chạy lui như điên chừng vài phút, bên tai bỗng nhiên nghe được thanh âm bình tĩnh của Tiểu Khai: " Không chơi, ngươi chịu chết đi."

" Không!" Thiên Huyễn Yêu Vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế: " Ta nhận thua, cầu xin tha thứ, thả ta đi!"

Hắn đã xem nhẹ một chuyện thật trọng yếu: Hắn là cừu nhân của Tiểu Quan, Tiểu Khai lại là bằng hữu của Tiểu Quan.

Cho nên, đó là câu cuối cùng trong cuộc đời này của hắn, Định Thiên Côn trong tay Tiểu Khai đã từ bầu trời trên đỉnh đầu hơn mười thước cao gõ xuống, một côn này phảng phất như thanh trường đao sắc bén vô cùng, xao phá đầu hắn, một đường thẳng xuống, phá vỡ thân thể hắn, xuyên thấu qua bụng dưới hắn, theo tứ chi hắn xả xuống, ngạnh sanh tách con gấu to thành hai nửa.

Tiểu Khai nhẹ nhàng nhảy xuống, chống côn mà đứng, nhìn chăm chú thi thể khổng lồ của gấu đen mang theo máu tươi phun như suối ầm ầm rơi xuống đất, kích lên tro bụi đầy trời.

Một cỗ hắc khí hình rồng từ trên đầu côn phiêu xuất, lại bị Tiểu Khai vỗ một tát lui trở về, cỗ hắc khí kia co rụt lại, nhất thời lại có một đạo kim hoàng sắc, khí lưu màu vàng kim vọt đi ra, hóa thành một con khỉ nhỏ, cũng cầm côn tử trong tay uy phong lẫm lẫm, xoát bay đến bầu trời trên thi thể gấu đen, hướng hơn mười viên ma châu đang bay lên mà loạn đập, chỉ nghe " ba ba" vang lên, tất cả ma châu đều bị đánh thành dập nát.

Cực bắc quân chủ một đời kiêu hùng, tại trong vài phút ngắn ngủi, đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong ma giới.

Vong Xuyên Quân lặng lẽ hít sâu một hơi, vô ý thức bóp chặt nắm tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đầu, Tiểu Khai đang cười hì hì hướng hắn nhìn tới: " Đến phiên ngươi rồi."

Vong Xuyên Quân lòng tràn đầy hoảng sợ, trầm giọng nói: " Sư đệ, đây là bảo bối do Long Thần ban cho ngươi?" Hắn luôn luôn cho rằng Tiểu Khai cùng mình là đồng môn, đều là lĩnh ngộ hắc long lực, trước kia mình chiếm hết thượng phong, tự nhiên có thể không nói nhân tình, nhưng giờ phút này cây côn trong tay Tiểu Khai cường hãn đến làm cho lòng người ta phát lạnh, đã như vậy, thì tiếng " sư đệ" đã gọi ra vô cùng to vang.

Nhưng Tiểu Khai lại không để cho hắn mặt mũi, lắc đầu nói: " Ta tu luyện không phải hắc long lực, ngươi cũng không cần gọi ta sư đệ."

Vong Xuyên Quân hãnh hãnh gật đầu: " Được, vậy ngươi muốn như thế nào? Ngươi phải biết rằng ta là một trong năm đại cao thủ ma giới, không phải thứ như Thiên Huyễn có thể so sánh được." Lời này tuy cứng, nhưng ý tứ nhường nhịn đã tương đối rõ ràng.

Hỗn Nguyên Thiên Quân ở bên cạnh hừ nói: " Ngươi cần gì phải sợ hắn, Cửu Trọng Bảo Tháp của ta là do tiên đế đích thân truyền xuống, cũng không bại dưới cây côn cổ quái này của hắn đâu."

Vong Xuyên Quân dù sao cũng là ma tộc, đối với tiên đế dĩ nhiên lòng tin không đủ, cắn răng nói: " Ngươi ta liên thủ tự nhiên không cần nói, nhưng…nhưng có thể không đánh, vậy mới là tốt."

Hỗn Nguyên Thiên Quân nhất thời biến sắc, hừ ba tiếng, cả giận nói: " Ma tộc các ngươi quả nhiên đều là hạng người nhát gan như chuột, được, bổn thiên quân khiến cho ngươi xem Cửu Trọng Thần Tháp đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại." Hắn ném bảo tháp trong tay ra ngoài, chỉ vào Tiểu Khai lớn tiếng nói: " Thu cho ta!"

Tất cả mọi người phía sau âm thầm gật đầu, nghĩ thầm: " Bác Học chân nhân nói đúng, thứ này quả nhiên không phải Cửu Trọng Bảo Tháp, mà là Cửu Trọng Thần Tháp, quả nhiên không phải tiên khí, mà là thần khí."

Tiểu Khai là lần đầu tiên sử dụng Định Thiên Côn, chỉ cảm thấy cây côn này phối hợp với côn pháp của hầu tử, thật sự là sảng khoái khó có thể hình dung, ba cỗ thần lực trong côn qua lại kích động, lực lượng biến hóa vô cùng vô tận, cho dù là trời, cũng có tin tưởng đánh ra một lỗ thủng, mắt thấy Cửu Trọng Thần Tháp chụp xuống đầu, hắn chẳng những không né, ngược lại rung cây côn trong tay, nghênh đầu lên, quát một tiếng: " Dài!" Nhất thời Định Thiên Côn dài ra hơn mười thước, hướng Cửu Trọng Thần Tháp ngăn đón quét ngang!

Thần khí đối thần khí, hơn nữa còn là thần khí cao nhất đối thần khí, ai thắng?

Cửu Trọng Thần Tháp thập phần thoải mái thu phục Trấn Nguyên Thạch, Định Thiên Côn pháp thoải mái tru sát Thiên Huyễn Yêu Vương, hôm nay chạm vào nhau, vô luận là Tiểu Quan hay Ngọc Hồ bọn họ, hay là Vong Xuyên Quân và Hỗn Nguyên Thiên Quân, đều mở to hai mắt nhìn, niết chặt nắm tay.

Ai thắng, hôm nay ai có thể trở thành người còn sống sót cuối cùng.

Giữa không trung, Định Thiên Côn đã nặng nề đánh lên Cửu Trọng Thần Tháp.

Một cỗ âm hàn tràn ngập ác độc lực lượng theo Định Thiên Côn vọt mạnh đi tới, sau đó bị rồng đen lực bên ngoài Định Thiên Côn hung hăng trụ vững, hai cỗ lực lượng va chạm, tiểu hắc long ngăn cản không được, " ai yêu " một tiếng thét lên, nhất thời té ngã ra sau, phượng hoàng đỏ lửa chạy đi ra, một đạo Thuần Dương Thiên Hỏa nhổ ra, nhất thời đánh cỗ lực lượng âm hàn này liên tục lui về phía sau, nhưng cỗ lực lượng này dị thường cứng cỏi, mặc dù yếu hơn vẫn không lùi bước, ngược lại gắt gao muốn đột tiến, hoàn hảo hầu tử màu vàng kim chạy tới, côn tử trong tay vung lên, phách lý ba lạp loạn đánh, đánh cho cỗ lực lượng này toàn thân phát run, rốt cuộc tè ra quần chạy thoát trở về.

Cỗ lực lượng này vừa lui, tiểu hắc long và phượng hoàng còn đang ngẩn người, tiểu hầu tử đã hướng theo bổng tử đuổi giết tới, một đường xuất ra khỏi Định Thiên Côn, trùng tiến vào bên trong Cửu Trọng Thần Tháp, đánh loạn xạ một trận tối tăm mặt mày, sau đó nhanh chóng lui trở về.

" Biểu hiện cũng được." Tiểu Khai ngưng thần quan sát, dù bận rộn vẫn không quên hướng tiểu hầu tử khen ngợi một câu.

" Hầu ca thật giỏi, hầu ca vạn tuế!" Hai tên tiểu tử còn lại lập tức vỗ mông ngựa ào ạt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Giữa không trung "ba" một tiếng nổ, Cửu Trọng Thần Tháp hiện ra một đạo vết rách thật rõ ràng.

Tiểu Khai có chút giật mình, giờ phút này mới chính xác xác định bên trong Cửu Trọng Thần Tháp ẩn chứa đúng là thần lực, lực lượng thế giới cấp bậc sâm nghiêm, lực lượng tầm thường gặp phải Định Thiên Côn lập tức tan rã, cả nửa phần chống cự cũng không dám có, chỉ có thần lực đồng dạng cấp bậc, mới có thể cùng Định Thiên Côn chống lại.

Nhưng lực lượng của năm đại thần tộc Tiểu Khai đều đã gặp qua, tuyệt không phải cảm giác âm hàn ác độc như vậy, chẳng lẽ Cửu Trọng Thần Tháp này lại do ma thần tộc luyện chế?

Nhưng thần tháp này rõ ràng đến từ tiên đế, làm sao lại có quan hệ gì tới ma thần tộc?

Mấy ý niệm này chỉ thoáng chuyển trong đầu Tiểu Khai thì bị đè ép đi xuống, giờ phút này đúng là cần phải làm tới, cơ hội tốt như vậy có thể nào buông tha, Tiểu Khai cầm côn, hung hăng đập vào Cửu Trọng Thần Tháp.

Cửu Trọng Thần Tháp toàn thân run lên, Hỗn Nguyên Thiên Quân cũng toàn thân run lên, trên mặt uể oải vô cùng, vội vàng thu Cửu Trọng Thần Tháp trở về, nhìn Tiểu Khai quát to: " Dừng tay, bổn thiên quân có chuyện nói."

Tiểu Khai thu hồi tư thế, cười nói: " Ngươi muốn nói gì?"

Hỗn Nguyên Thiên Quân thở dài, nói: " Ta muốn đàm phán."

Tiểu Khai thật ra có chút sững sờ, qua sau hồi lâu mới hiểu được, nói: " Chẳng lẽ ngươi có yêu cầu gì sao?"

Hỗn Nguyên Thiên Quân lắc đầu: " Ta không cầu xin, ta chỉ là đàm phán."

Tiểu Khai càng kỳ quái: " Ngươi có thứ gì để đàm phán?"

Vẻ mặt Hỗn Nguyên Thiên Quân có chút cổ quái, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói: " Bổn thiên quân có thể đi vào ma giới, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao? Trong này bao hàm âm mưu cực lớn, có đủ vốn để đàm phán rồi chứ?"

Tiểu Khai ngẫm lại, đang muốn gật đầu, Bác Học chân nhân lại xen vào nói: " Lời của Thiên Quân không đúng, bí mật này mặc dù trọng yếu, nhưng cũng không phải bí mật của một mình ngươi, nói vậy Vong Xuyên Quân cũng nên biết a."