Vô Tự Thiên Thư

Chương 253: Tức nhật khải trình




Trên núi Linh Sơn đêm nay trôi qua thật chậm, cũng không biết tình lữ gặp lại sau bao ngày cách biệt nồng nhiệt thế nào, đêm xuân luôn dài, thẳng đến khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, Tiểu Khai bọn họ mới từ trong phòng đi ra, Thiên Lộc và Thiên Vương bọn họ đã thức dậy từ sớm, nhìn thấy Tiểu Khai đi tới, hai người hai miệng đồng thanh nói: " Báo cáo chưởng môn, thiên lôi sắp đến."

Nhu tình mật ý Tiểu Khai bồi dưỡng cả đêm bị những lời này làm biến mất hoàn toàn, nhất thời nhớ tới tin tức do Trường Sinh tiết lộ ngày hôm qua, nghe nói hôm nay thiên lôi còn gấp bội, Tiểu Khai chỉ cười lạnh cũng không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tiểu Hùng Miêu đã sớm đứng bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Khai đi ra, nhìn hắn hì hì cười, chỉ một lóng tay lên trên: " Khai ca, ngươi xem, tên hôm qua lại đến nữa."

Không phải vậy chứ, ngày hôm qua tên tiên nhân được Tiểu Khai tha mạng đang căng thẳng đứng sau tầng mây đen, trong tay cầm một Thiên Lôi Giác, hình dáng như khóc không ra nước mắt, gãi đầu kéo áo, nhìn qua phảng phất như đã một đêm không ngủ. Đứng phía trước hắn là ba vị tiên nhân có gương mặt mới, ba người này đang dương dương thần tình sát khí, thực tế vị đứng ngay phía trước, một thân khải giáp kim quang lòe lòe, nhìn qua vô cùng uy phong lẫm lẫm, còn hơn các vị Trấn Nguyên Thần Thị trong Trấn Nguyên Thạch, Thiên Lôi Giác trong tay hắn so với người khác còn lớn hơn một vòng.

Nhìn thấy Thiên Lôi Giác lớn này, trong lòng Tiểu Khai có chút vừa động, bỗng nhiên phát hiện một chút dị thường: Ngày hôm qua ba vị tiên nhân chỉ cầm theo một Thiên Lôi Giác, hôm nay cả bốn vị tiên nhân đều mang theo Thiên Lôi Giác.

Tiên nhân đứng phía trước hiển nhiên là đầu lĩnh của bốn người, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng: " Mọi người tỉnh lại tinh thần, chuẩn bị hàng lôi!"

Mặt sau hai vị tiên nhân cùng hét lớn: " Dạ!" Chỉ có vị cuối cùng hữu khí vô lực thở dài, ngược lại rụt súc cổ.

" Cô Nhạn, tỉnh lại cho ta!" Tiên nhân đầu lĩnh cả giận nói: " Ngươi xem nhìn ngươi, làm gì có nửa điểm phong phạm của thiên lôi sứ giả!"

Cô Nhạn cũng không tỉnh lại, ngược lại sâu kín thở dài: " Vân Yên đại nhân, vị Linh Sơn chưởng môn phía dưới…Hắn thật sự rất lợi hại a…Ta xem, hôm nay chúng ta hàng lôi, hay là đừng đánh nữa."

" Ngươi thúi lắm!" Vân Yên đại nhân hét lớn một tiếng, mắng chửi Cô Nhạn đến phun nước bọt: " Ngày hôm qua Vô Danh thượng tiên từng dặn dò ta, hôm nay phải hàng hạ gấp đôi thiên lôi, đánh nát Linh Sơn, ta há có thể phụ trọng thác của Vô Danh thượng tiên?"

" Nhưng…nhưng là…" Cô Nhạn khóc tang nghiêm mặt nói: " Ta không muốn chết a…"

Vân Yên đại nhân cười lạnh liên tục, căn bản không xem lời Cô Nhạn nói đặt trong lòng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói: " Các vị chuẩn bị, một, hai, ba, hàng lôi!"

Cô Nhạn tuy không muốn, rốt cuộc không dám cãi mệnh lệnh, Thiên Lôi Giác trong tay giương lên, " Ba" một đạo thiên lôi ầm vang rơi xuống, Thiên Lôi Giác lớn của Vân Yên đại nhân quả nhiên lợi hại, cũng đồng dạng giương tay lên, đã hạ xuống mười đạo thiên lôi, bốn vị tiên nhân cùng nhau phát lực, uy lực thiên lôi càng hơn hôm qua nhiều lần, quả thực là phải thập bội, Thiên Lộc và Thiên Vương cùng ngẩn đầu đồng loạt " Oa" một tiếng, phát ra tiếng than sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đương nhiên, bọn họ cũng không có ra tay, bởi vì Phá Tự Quyết của Tiểu Hùng Miêu đã phóng lên cao.

Thực lực chênh lệch đã rõ ràng, đối với mọi người trên Linh Sơn ngày hôm qua đã từng chứng kiến qua siêu cấp thiên kiếp mà nói, loại thiên lôi này chẳng có gì đáng xem xét, Tiểu Hùng Miêu một hơi phá sạch mười đạo thiên lôi, cũng hiểu được không đáng, đang muốn chủ động phóng ra, liền nhìn thấy một cánh tay trắng như tuyết bên cạnh càng vươn càng dài, một đường xuyên vào trong tầng mây, trảo bốn vị tiên nhân phảng phất như trảo con kiến tạo thành một đoàn, từ sau đám mây kéo xuống tới, ném ngay trước mặt Tiểu Khai.

Hiển nhiên, là Ngọc Hồ tới.

Bởi vì lĩnh ngộ âm dương chi đạo, Ngọc Hồ có vẻ càng ngày càng có nhân tính, trên gương mặt trắng bệch lại có chút hồng nhuận, nhìn qua khí sắc thật tốt nói không nên lời, nhìn Tiểu Khai gật đầu cười nói: " Chủ nhân, ta đến chậm."

Vân Yên đại nhân bị núi đá cứng rắn trên Linh Sơn chàng trúng đến choáng đầu hoa mắt, lảo đảo đứng lên, nhìn hướng đám người tu chân con kiến hôi phẫn nộ quát: " Là ai? Ai dám ám toán bổn đại nhân?"

Lời còn chưa dứt, Cô Nhạn ở bên cạnh đã " phác thông" quỳ xuống, kêu thảm thiết: " Cao thủ tha mạng a, ta…ta là bị bách thôi a!"

" Ta biết." Tiểu Khai híp mắt dò xét Vân Yên đại nhân đứng trước mặt: " Ngươi là người nào?"

" Hừ, bản nhân chính là tiên giới chí cao vô thượng người chưởng quản ba mươi ba tầng trời Hỗn Nguyên Thiên Quân thuộc hạ Thiên Tiên Đường cấp dưới của Lạc Lôi Ti tam đẳng cục trường, đạo hào Vân Yên, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, cả tiên giới Lạc Lôi Ti nhất định phải cho Linh Sơn ngươi tan thành mây khói!" Vân Yên đại nhân lỗ mũi hướng lên trời giận dữ hét: " Các ngươi đám nghiệt chướng to gan lớn mật, còn không mau dập đầu bồi tội cho ta."

Một phen gào thật dài, muốn nói nửa điểm uy hiếp lực cũng không có, Tiểu Khai thật dài " nga" một tiếng: " Nguyên lai là dưới tay của dưới tay của dưới tay của Hỗn Nguyên Thiên Quân phế vật kia, vậy thực không có gì hay để lo lắng nữa."

Khinh Hồng và Ngưng Hương ở bên cạnh nghe được thú vị, nhịn không được " vèo" cười.

Vân Yên đại nhân thẹn quá thành giận, mắng: " Nghiệt chướng, dám mạo phạm thiên giới uy nghiêm, chẳng lẽ không sợ thiên uy?"

Khinh Hồng lại xen vào: " Tiểu Khai ca ca, chúng ta cũng muốn tiên tinh nga."

Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhiên đưa tay, một chưởng chụp lên ót Vân Yên đại nhân, đáng thương Vân Yên đại nhân lại đi đầu, khí thế tận trời, cư nhiên ngay cả ý niệm chống cự trong đầu cũng chưa có, đã nghĩ thấy toàn thân không còn, xương cốt chiết đoạn, bổn mạng tiên tinh của chính mình đã bị " nghiệt chướng to gan lớn mật trước mặt" cướp đoạt đi rồi.

Hết thảy đám người luôn ỷ thế khinh người đều là bởi vì có chỗ dựa mạnh mới dám diệu võ dương oai, một khi phát hiện mình vô dụng, thì sự sợ hãi tự nhiên nảy sinh, Vân Yên đại nhân đúng là loại tình huống này, vừa thấy tiên tinh bị người lấy đi, cả thân thể đều nhuyễn xuống, " phác thông" xụi lơ trên mặt đất, toàn thân đều run rẩy lên: " Ngươi…ngươi cư nhiên…"

" Đừng có gấp, còn chưa xong." Tiểu Khai cười tủm tỉm nhìn Cô Nhạn gật gật đầu: " Đến, ngươi nói cho hắn, ngày hôm qua ta nói qua cái gì với ngươi?"

Cô Nhạn run giọng nói: " Theo hôm nay trở đi, không được phái người đến Linh Sơn đảo loạn, nếu không, đến một người, giết một người, đến hai người, giết một đôi, nếu dám đến mười hay tám, ta..ta cam đoan tuyệt sẽ không lưu lại một người sống!"

Trong mắt Vân Yên đại nhân toát ra vẻ tuyệt vọng: " Ngươi…ngươi dám sát tiên?"

Tiểu Hùng Miêu nhìn có chút hả hê nói: " Đừng tưởng rằng chỉ là hủy diệt thân thể ngươi nga, Khai ca nói giết người, là ý nói thần hồn câu diệt."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Cô Nhạn, ngày hôm qua ta bảo ngươi chuyển lời, chẳng lẽ ngươi không chuyển tới?"

Cô Nhạn khổ sở nói: " Ta…ta làm gì có tư cách đưa lời cho tiên đế, lời của ngài, ta chỉ nói cùng Vân Yên đại nhân bọn họ nói qua mấy lần, nhưng là…nhưng là…"

Trong mắt Tiểu Khai chợt lóe sát khí, gật đầu nói: " Vậy đủ rồi, xem ra là bọn hắn không xem lời nói của ta đặt vào trong lòng."

Vân Yên đại nhân ngây người hồi lâu, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng: " Cao thủ tha mạng a, ta…ta cũng là phụng mệnh hàng lôi, thân bất do kỷ a!"

Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ngươi còn dám gạt ta, ngươi rõ ràng là được Vô Danh Tử nhắc nhở, vì muốn lấy lòng hắn, mới tự mình đến Linh Sơn hàng lôi."

Vân Yên đại nhân trong mắt vừa khiếp sợ vừa tuyệt vọng, hắn vạn vạn không thể tưởng được ngay cả lời nói của mình sau tầng mây mà Tiểu Khai cũng có thể nghe được, đã như vậy, vậy tuyệt sẽ không may mắn thoát khỏi nữa, Vân Yên đại nhân giãy dụa nói: " Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ Vô Danh thượng tiên trả thù?"

Tiểu Khai cười lạnh nói: " Thật không dám giấu giếm, ta đang muốn xông lên trời, tìm hắn báo thù đây."

Lời này nói ra, tất cả mọi người đứng phía sau nhẹ nhàng " a" một tiếng, Tiêu Vận thấp giọng nói: " Sư đệ, ngươi…ngươi là nói thật?"

Tiểu Khai gật đầu nói: " Đương nhiên."

Điền Tử Câm nhíu mày nói: " Tiên giới không thể so với tu chân giới, chưởng môn cần gì nhất thời tức giận lại mạo hiểm lớn như vậy? Chẳng lẽ ngài tự nhận ngay cả tiên đế cũng không cần sợ hay sao?"

" Đúng vậy, sư đệ, không thể xúc động a." Tiêu Vận khuyên nhủ: " Ngươi thật vất vả trở về, đã giải trừ được thiên lôi uy hiếp, nên tiêu dao ngày tháng mới đúng, làm gì phải đi mạo hiểm không cần thiết chứ?"

Tiểu Khai lắc đầu, muốn giải thích, nhưng căn bản không thể nào nói ra, giờ phút này gánh nặng trên người hắn, sớm không chỉ còn là sự an nguy của Linh Sơn và chúng nữ nhân mà thôi. An nguy của thiên địa năm giới, bí mật của sáng thế thần, mục tiêu con đường thần tuyển, hết thảy hết thảy đều cần hắn đi tham dự, phía trước có lẽ còn có kẻ thù cường đại không thể tưởng tượng đang chờ chính mình, năm đại thần tộc, tứ đại ma thần, có lẽ toàn bộ đều có quan hệ tới mình, hôm nay ngay cả tiên đế cũng bị người mạo danh giả dạng suốt ngàn năm, con đường thần tuyển của hắn, đâu còn quanh quẩn tại góc Linh Sơn mà thôi?

Có bao nhiêu quyền lực, thì sẽ có bao nhiêu trách nhiệm, chân lý trong cuộc sống này, đặt trong thiên địa năm giới, cũng là hợp dụng.

Nghĩ tới đây, Tiểu Khai ngay cả tâm tình trêu đùa đám tiên nhân này cũng không còn nữa, chỉ một tay đánh ra, nhất thời đem tiên tinh của ba vị tiên nhân còn lại lấy ra hết, Ngọc Hồ đưa tay chụp, " ba ba ba ba" nhất thời chụp nát cả đầu lâu bốn tiên nhân. Trên mặt đất Linh Sơn nhiễm đầy màu kim hoàng sắc, chính là máu màu vàng kim.

Tiểu Khai đem bốn viên tiên tinh phân biệt giao cho Trữ Tình, Tiêu Vận, Khinh Hồng, Ngưng Hương, lúc này mới trầm giọng nói: " Ta còn phải lên trời một chuyến mới được."

Tiểu Khai người này, tính cách luôn tùy ngộ mà an, rất ít khi kiên trì chuyện gì, nhưng một khi hắn quyết định kiên trì, bình thường tuyệt sẽ không dao động, chúng nữ nhìn hắn nói thật nghiêm túc, mặc dù trong lòng thật không muốn, nhưng cũng không thể khuyên bảo, qua hồi lâu, Tiêu Vận mới nói: " Vậy…sư đệ, chúng ta cùng đi với ngươi?"

Tiểu Khai nở nụ cười: " Sư tỷ, thực lực các ngươi quá mỏng làm hổ thẹn."

Tiêu Vận cũng là người hiểu lý, tinh tế suy nghĩ, đã gật đầu: " Đúng vậy."

Tiên giới từ trên xuống, có đại la kim tiên, có thiên tiên, có tiên nhân phân làm chín phẩm, mỗi phẩm phân thiên chánh, tính ra hơn hai mươi cấp bậc, hôm nay bị Tiểu Khai xử lý chỉ toàn là mấy sứ giả hàng lôi xem như là tồn tại thấp nhất của tiên giới, nhưng mặc dù là bọn họ, cũng là sự tồn tại cường đại mà tu chân giới khó có thể chống cự, có thể tưởng tượng mà biết tiên giới là địa phương đáng sợ cỡ nào.

Tiểu Hùng Miêu nói: " Khai ca, ta và Ngọc Hồ đi cùng ngươi."

Tiểu Khai lại lắc đầu: " Các ngươi cũng không thể đi."

Tiểu Hùng Miêu ngạc nhiên nói: " Hai chúng ta là cao đẳng ma tộc nga, chẳng lẽ thực lực còn chưa đủ?"

Tiểu Khai cười nói: " Nguyên nhân là vì các ngươi là cao đẳng ma tộc, cho nên các ngươi mới không thể đi tiên giới, nếu không vạn nhất ma tộc khí tức lộ ra ngoài, đem bọn người tiên đế đưa tới, thì phiền toái rồi."

Khinh Hồng nói: " Tiểu Khai ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn đi một mình?"

Tiểu Khai cười mà không nói, ánh mắt lướt tới trên người bốn vị chân nhân.

Trấn Nguyên chân nhân cười ha ha: " Bần đạo hôm nay cũng không nhìn thiên đạo, nhưng dù sao trước kia từng mong chờ tới tiên giới, hôm nay có thể đi theo Thiên Tuyển môn chủ xông vào tiên giới một lần, coi như là có thêm điểm kiến thức thôi."

Ba vị chân nhân kia cũng liên tục gật đầu: " Cũng được, cũng được, đúng là như thế."

Bốn người này cùng Tiểu Khai sống nương tựa với nhau thật lâu, đã có giao tình mạc nghịch chi giao, lại cùng hắn gặp qua thần ma hai tộc, trong lòng biết Tiểu Khai có con đường thần tuyển trên đường kì ngộ nhiều hơn, cho nên, vô luận là vì chính mình, hay là vì hữu nghị, hoặc là vì công lý đạo nghĩa, đều cũng nên cùng Tiểu Khai xông vào tiên giới một lần, huống chi, đến tột cùng là ai giả mạo tiên đế? Bí mật lớn như vậy, bọn họ cũng khó miễn không hiếu kỳ.

Tiểu Khai vui vẻ nói: " Vậy đa tạ, bốn vị tiến vào Diệt Thế Chi Môn được không?"

Bốn vị chân nhân cùng kinh ngạc, lập tức phản ứng: " Đúng vậy, mạnh mẽ độ Thiên Hà, loại sự tình này một mình ngươi làm thôi."

Căn cứ sáng thế quy tắc, thực lực càng cao minh, càng khó xuyên toa tam giới, cho nên tiên giới ma giới mới có thể vĩnh không câu thông, tam giới mới có thể bình an vô sự. Ma giới có địa ngục lửa ma, tiên giới cũng có thiên hà, dùng để ngăn trở những cao thủ siêu trác của tạm giới, hôm nay Tiểu Khai và bốn vị chân nhân đều xem như có thực lực đứng đầu tam giới, theo lý thuyết thì tuyệt không cho phép xuyên qua tam giới, nhưng trong tay Tiểu Khai lại có một món đồ thiên hạ vô địch bảo bối, Định Thiên Côn, cho nên, mấy ngày trước, hắn có thể mạnh mẽ xuyên qua địa ngục lửa ma trở lại tu chân giới, hôm nay hắn lại muốn xông qua thiên hà, trực tiếp đánh vào tiên giới!

Sắp tới lúc lên đường, Ngọc Hồ bỗng nhiên lộ ra vẻ do dự, lôi kéo Tiểu Khai ấp a ấp úng nói: " Chủ nhân, có chuyện này, ta…ta xin lỗi với ngài."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Ngươi có cái gì sai?"

Ngọc Hồ vẻ mặt càng xấu hổ, thấp giọng nói: " Chúng ta qua bên kia nói được không?"

Tiểu Khai đối với người hầu này trăm phần trăm tín nhiệm và vừa lòng, cười hì hì lôi kéo hắn qua một bên nói: " Ngươi nói."

" Ách…Là như thế này." Ngọc Hồ cẩn thận lấy trong lồng ngực ra một viên hạt châu màu xanh biếc: " Chủ nhân ngài xem." Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiểu Khai kì quái lại buồn cười, nói: " Ngươi một đại nam nhân, không phải định đem hạt châu tặng cho ta chứ?"

Ngọc Hồ lắc đầu: " Chủ nhân, đây là cự ngao dưới đáy Vong Xuyên nhổ ra đó."

Tiểu Khai lúc này mới lắp bắp kinh hãi, nhìn kỹ vẻ mặt Ngọc Hồ, nói: " Vậy là sao?"

Ngọc Hồ nhớ lại nói: " Ngày đó chủ nhân dùng Tịnh Hóa Thủy giúp cự ngao mọc lại hai chân, sau đó bận cùng Ma Tôn đi quan sát thông đạo, ta dừng ở mặt sau, lại bị cự ngao kéo lại, cự ngao hình như có chuyện muốn nói, lại nói không nên lời, khi ta quay đầu lại, đã nhổ hạt châu này vào trong tay ta, sau đó bò vào trong Cửu U Chi Môn. Trong lòng ta rõ ràng biết nó muốn giao hạt châu này cho chủ nhân, nhưng lúc ấy bỗng nhiên nhớ tới vợ ta Huyền Chu Nhi, vì vậy trống rỗng sinh ra một chút lòng riêng, muốn lưu hạt châu xinh đẹp này đưa lại cho vợ ta, ai, ta thật sự là thẹn với lòng tin của chủ nhân."

Tiểu Khai lại lơ đễnh, ngược lại an ủi: " Ngọc Hồ, trước kia ngươi là vật khí thành yêu, không có dục vọng, cho nên không có tư tâm, hôm nay ngươi ngộ thông âm dương chi đạo, có giới tính, thì sẽ có nhân tính, lòng riêng thứ này, cũng không có gì đáng xấu hổ."

Ngọc Hồ khó có thể giải thích, ngược lại thở dài, nói tiếp: " Ai ngờ vợ ta chỉ là một giới nữ lưu, ngược lại hiểu đạo lý hơn ta nhiều lắm, ngày hôm qua ta tặng hạt châu cho nàng, ngược lại bị nàng mắng cho, nói ta lấy đồ của chủ nhân, không phải là chuyện nên làm của một thuộc hạ, có tổn hại khí tiết nam tử hán, ngày hôm qua ta một đêm không ngủ, càng nghĩ thấy mình thẹn với chủ nhân, cho nên…cho nên lúc này mới hướng chủ nhân thừa nhận sai lầm."

Trong lòng Tiểu Khai thầm khen Huyền Chu Nhi, không nghĩ tới ngày đó tại Lạc Ưng Giản nhất thời tâm huyết dâng cao, cư nhiên lại giúp cho Ngọc Hồ cưới được một người vợ tốt, đây thật sự là vận khí.

Ngọc Hồ đặt hạt châu vào trong tay Tiểu Khai, nói: " Chủ nhân, chuyến này Ngọc Hồ không thể hỗ trợ cho chủ nhân, mong chủ nhân đi sớm về sớm, mã đáo thành công."

Tiểu Khai càng buồn cười: " Yêu yêu yêu, lúc này mới một đêm không thấy, cư nhiên còn biết học cả lời chúc phúc nữa."

Ngọc Hồ mặc dù hổ thẹn, nhưng cũng bị hắn làm cười rộ lên: " Chủ nhân, thật không dám giấu giếm, đây cũng là do vợ ta dạy cho."

Tiểu Khai nắm hạt châu, dùng Di Lạc Chi Tâm thử xem, trong hạt châu này quả nhiên có lực lượng của cự ngao, nhưng cỗ lực lượng này thập phần yếu kém, hiển nhiên là viên hạt châu này không phải dùng để chiến đấu, Tiểu Khai tò mò, nhịn không được cẩn thận dò xét mấy lần, chỉ cảm thấy điểm lực lượng này sắp xếp thập phần cổ quái, phảng phất như dựa theo quy luật nhất định phân bố, nhưng Di Lạc Chi Tâm lật qua lật lại nghiên cứu, cũng không nghiên cứu ra loại quy luật này có tác dụng gì.

Công dụng của Di Lạc Chi Tâm gần nhằm vào các loại lực lượng, nếu loại lực lượng này không quan hệ, thì Di Lạc Chi Tâm cũng không nghiên cứu ra là gì, Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu cũng không lý giải được, liền không nghĩ nữa, hắn bỏ hạt châu vào trong Vạn Uẩn Bình, móc ra Vô Tự Thiên Thư: " Bốn vị chân nhân, chúng ta vào đi thôi."

Diệt Thế Chi Môn đã là một phen cảnh tượng khác, Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, mới phát hiện năm người mình đang dẫm lên ngàn dặm trời cao, hắn cúi đầu nhìn xuống, phía dưới không chỉ là trời xanh cỏ bạt ngàn, mà là núi non sông ngòi, hoặc còn điểm thêm các loại các dạng nhà cửa, từ nơi này nhìn lại, còn có thể nhìn thấy nhân loại nhỏ bé đang bận rộn bôn ba, Tiểu Khai kinh ngạc, đang muốn nói chuyện, chợt nghe được thanh âm của Tiểu Tiểu vang lên: " Ca ca, ngươi tới rồi."

Tiểu Tiểu đang cưỡi trên lưng một con tham ăn thú, đang từ cách đó không xa bước trên mây mà đến, Tiểu Khai cười nói: " Như thế nào biến hóa lớn như vậy?"

Tiểu Tiểu gật đầu nói: " Mới đây Hồ Niệm tỷ tỷ các nàng bỗng nhiên cao hứng, muốn nắn đất tạo người, vì vậy mọi người cùng động thủ, tìm ba ngày thời gian, nặn ra hơn một ngàn người, ai ngờ những người này có năng lực sinh sản dị thường cường đại, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã bành trướng mười lần, ta thấy nơi này quá chật chội, rõ ràng ở bên dưới khai mở một giới nữa, gọi là nhân gian giới, đưa bọn họ đi xuống đó hết. Ca ca ngươi xem, phía dưới chính là nhân gian giới đó."

Tiểu Khai vừa cảm khái vừa kinh ngạc, truy hỏi: " Vậy nơi này là cái gì giới?"

Tiểu Tiểu cười nói: " Nơi này đương nhiên là tiên giới, ca ca, nơi này không phải nơi nói chuyện, Hồ Niệm tỷ tỷ bọn họ đều đang ở thần giới, chúng ta đi tới đi."

Tiểu Khai gật đầu nói: " Được."

Sáng thế thần lực của Tiểu Tiểu phát động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, đã đi tới một nơi khác, địa phương này Tiểu Khai nhưng thật ra quen thuộc, cũng là nơi ở cũ của Cửu Thiên Huyền Nữ, hôm nay Cửu Thiên Huyền Nữ đã tan thành mây khói, nói vậy nơi này đã bị Tiểu Tiểu lấy dùng. Tiểu Khai nghĩ tới đây, nhịn không được lắc đầu thở dài: " Lại nói tiếp, thần giới là do Bàn Cổ dùng thần lực còn sót lại của Di Lạc Thần Điện khai mở ra, hôm nay thần giới vẫn còn, Bàn Cổ và Cửu Thiên Huyền Nữ lại vắng mặt, thần giới đã không còn thần tộc tồn tại nữa, ai…"

Tiểu Tiểu ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, lắc đầu nói: " Ca ca, ngươi sai rồi, thần giới còn có thần tộc nga."

Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi: " Ngươi lại làm ra tân thần nữa?"

Tiểu Tiểu lắc đầu nói: " Ta cũng không biết vẽ như Tô tỷ tỷ, lại không có kiên nhẫn như vậy."

Tiểu Khai càng giật mình: " Chẳng lẽ trong Diệt Thế Chi Môn còn có chủng tộc nguyên thủy hay sao?"

" Cũng không phải." Tiểu Tiểu ra bộ thần bí: " Ca ca, ta cam đoan ngươi nằm mơ cũng nghĩ không ra thần tộc này làm sao mà tới."

Tiểu Khai nghiêng đầu suy nghĩ, Bác Học chân nhân lại xen vào nói: " Chẳng lẽ là Hồ tộc, được Tiểu Tiểu cô nương thăng thành thần tộc sao?"

Tiểu Tiểu càng lắc đầu liên tục: " Hồ Niệm tỷ tỷ các nàng thiên tư rất thấp, ta muốn thăng họ làm thần tộc, nhưng ta thử qua, phát hiện không được, các nàng nhiều nhất chỉ có thể lên tới tiên giới, nhưng bây giờ thần giới trống trải, ta mới gọi các nàng đi lên chơi thôi."

Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu, mới giận dữ nói: " Ta nghĩ không ra."

Tiểu Tiểu cười vang, có vẻ thập phần đắc ý, tiến đến bên người Tiểu Khai, áp thấp giọng nói: " Ca ca, ta nói cho ngươi nga, Bàn Cổ hắn…sinh một đứa con."

Tiểu Khai cả kinh trợn tròn mắt, thất thanh nói: " Cái gì?"

" Ca ca, ngươi đừng kỳ quái, kỳ thật là có thể giải thích." Tiểu Tiểu nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Khai, càng đắc ý, giải thích: " Bàn Cổ cùng Cửu Thiên Huyền Nữ song tu, vốn hai người cũng tìm được chỗ tốt, kết quả Cửu Thiên Huyền Nữ có được tân thần lực, Bàn Cổ lại không có, ca ca không thấy kỳ quái hay sao? Kỳ thật đáp án rất đơn giản, bởi vì tân thần lực không thuộc về chính hắn, mà là dời tới trên người đứa con hắn."

Nàng xem bộ dáng Tiểu Khai như không hiểu, lại nói: " Nói cách khác, trong cơ thể Bàn Cổ đản sanh tân thần lực đồng thời còn đản sanh một tính mạng, kết quả tính mạng này nuốt lấy tân thần lực của hắn, sau đó ở trong bụng hắn kết thành thai nhi, ân, ca ca nói, có tính là đứa con do Bàn Cổ sinh ra không?"

Tiểu Khai cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ấp úng nói: " Kia…kia hắn có biết hay không?"

" Hắn đương nhiên không biết, nếu không hắn đã sớm lấy tân thần lực này làm của riêng rồi." Tiểu Tiểu cười nói: " Huống chi Bàn Cổ đã tan thành mây khói, nếu không phải lúc ấy ta lưu ý một chút, phát hiện trong nguyên thần của hắn có một cỗ lực lượng khác, có lẽ đứa con này của hắn cũng bị ta giết mất."

Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, du nhiên nói: " Vị tân thần tộc này bây giờ ở đâu?"

" Hắn còn không có thành hình đâu." Tiểu Tiểu nói: " Ngày đó ta cứu nguyên thần của hắn ra, hắn đã bị sáng thế thần lực của ta đánh cho chỉ còn lại nửa hơi tàn, ta tìm nhiều khí lực mới giữ được mạng hắn, nhưng thân thể vốn còn chưa hoàn toàn của hắn đã bị hủy diệt, mấy ngày này, ta cẩn thận xem xét một thai phụ tại nhân gian giới, đã đem sinh cơ hắn rót đi vào, có lẽ còn phải qua mấy tháng, hắn mới có thể xuất sinh."