Bảy ngày trôi qua, kế hoạch dỗ A của Thẩm Mặc tuyên bố phá sản, sinh viên Đại học Q Cố Tử An cuối cùng đã làm được việc tương xứng với học vấn.
Được một trăm điểm! Một trăm điểm trên một trăm!!
Thẩm Mặc ngày ngày cười tươi như hoa, khóe môi cong kéo chẳng xuống nổi, gặp ai cũng nói, hận không thể dán một biểu ngữ ở toà lầu công ti:
Chúc mừng bà chủ Cố Tử An của công ti tôi giành được một trăm điểm lý thuyết lái xe trong một lần!
Alpha nhà tôi quả nhiên là Alpha thông minh nhất trên thế giới! Thẩm Mặc ưỡn ngực tự hào.
Cảm giác ỷ lại và sùng bái của Omega bình thường với Alpha nhà mình đến lượt Thẩm Mặc lại bẻ lái, biến thành tâm thế fan mama mỗi ngày gào thét điên cuồng vì con trai nhà mình tiến bộ một chút.
Con trai Cố ngoan ngoãn chờ khen ngợi: vợ ơi, khen khen! Vợ ơi, ôm ôm!
Sau khi thi phần một, ban ngày Cố Tử An ôn tập nội dung thi phần hai phần ba, ban đêm học bù toán cao cấp với Thẩm Mặc.
Cuộc sống trường dạy lái xe và nhà hai điểm một đường đã qua một tuần, cậu thấy não mình phình to, có cảm giác hư ảo như bị rút đi linh hồn.
Không còn sức yêu nữa, không còn sức lùi xe vào chuồng nữa!
Toán cao cấp! Mi tránh xa ta ra, đừng tới đây, aaaa.
Cố Tử An như thể bị cuộc sống cưỡng gian nằm liệt trên giường, chỉ mong sau ngất ngay và luôn, song bất lực với sức khỏe tốt của mình, cơ thể nó ngất không được, tức!
"Có rồi!"
Cố Tử An ngồi bật dậy, cười khờ khà khà hai tiếng, lén chạy xuống lầu.
Hôm nay, Thẩm Mặc tan làm về nhà giống như mọi ngày, trên đường còn suy nghĩ nội dung học bù, phân tâm nhập mật mã, vặn cửa ra nhìn.
Trong nhà tối đen như mực, chỉ có đèn tín hiệu của điều hòa sáng xanh biếc, người bình thường làm ổ trên sô pha, hễ thấy anh về là chạy lại, rầm rì than mệt cũng không biết đã đi đâu.
Hơi đáng ngờ. Thẩm Mặc nghĩ, thay dép lê, bật đèn, chưa đi được hai bước đã nghe thấy thấp thoáng tiếng bắn súng bằng bằng bằng và một vài tiếng bối cảnh trò chơi ồn ào.
Anh nhướng mày, xấu bụng đi nhẹ nhàng, tới trước cửa cầm tay nắm.
"Xoạch --" cửa bị mở nhanh ra.
Cố Tử An chưa hoàn thành nhiệm vụ không thể chơi game: thôi tiêu, chơi hăng quá quên mất thời gian.
Thẩm Mặc: à ha, xem tôi bắt được gì này? Một Alpha lén chơi game!
"Anh nghe em giải thích!" Cố Tử An giơ tay Nhĩ Khang.
Thẩm Mặc phát lòng từ bi gật đầu, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem trò hay, chờ Cố Tử An có thể nói ra lý do dở khóc dở cười gì.
"Em" Cố Tử An liếm bờ môi khô khốc vì chơi game thời gian dài quên uống nước, "Thật ra em đang tập lùi xe vào chuồng!"
Nói rồi, Cố Tử An ngày càng cảm thấy mình có lý, nói năng kiên định hơn, "Đúng! Em đang tập lùi xe vào chuồng, anh xem!"
Cậu nghiêng người sang bên cạnh, để cho Thẩm Mặc dễ nhìn thấy màn hình, chỉ thấy cậu điều khiển nhân vật ngồi trên một chiếc xe, lái đến chỗ trống trải, mô phỏng thao tác lùi xe vào chuồng trong cuộc sống hiện thực.
Tui lùi sang trái
Tui lùi sang phải
Hầy, đừng ngưỡng mộ anh, anh chỉ là một truyền thuyết!
Thẩm Mặc nhìn nhân vật di chuyển tới lui với những thao tác không tưởng trên màn hình, nhớ lại người trước đó còn chẳng ra khỏi cửa được, nhận xét, "Em... tiến bộ rất lớn."
Cố Tử An: "Hì hì."
Thầm ngẫm lại, có phải dạo này mình đã ép căng quá không, Thẩm Mặc nhẹ nhàng bỏ qua chủ đề này.
Ăn cơm xong, trời vẫn còn sớm, Thẩm Mặc và Cố Tử An nằm trên ghế bập bênh ở ban công, ngắm hoàng hôn nhuộm đỏ cả thành phố xa xa, cảm nhận gió chiều thổi qua mang theo tiếng cười đùa của trẻ con từ xa vọng lại, dép lê mắc trên chân chực rớt. Thỉnh thoảng đạp một cái, làm ghế bập bênh lắc lư biên độ nhỏ "cọt kẹt".
"Thật tuyệt." Cố Tử An thoải mái híp mắt, gối hai cánh tay sau đầu, không biết là chỉ ở bên Thẩm Mặc thật tuyệt hay phong cảnh thật tuyệt.
"Ừm, thật tuyệt." Thẩm Mặc nhỏ giọng phụ họa, giọng nói như đàn cello vang lên trong bầu trời đêm.
Cố Tử An mở mắt, quay đầu qua, va vào đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, không nhìn thấu cảm xúc.
Có lẽ do gió đêm nay quá dịu dàng, có lẽ sắc trời tối dần đã tiếp cho cậu dũng khí, cậu hé miệng, hỏi một cách ậm ờ không tự tin, "Tại sao là em vậy?"
"Anh rất tốt, có tiền có nhan sắc. Mà em thì sao? Cái gì cũng làm hỏng, cái gì cũng không biết, từ đó đến giờ luôn là anh chăm sóc em, nếu như có người khác có độ xứng đôi cao với anh, chắc chắn anh sẽ chọn người ấy nhỉ." Cố Tử An quay đầu lại không nhìn vào mắt của Thẩm Mặc, ngây ngốc nhìn mũi dép, lẩm bẩm.
Từng câu từng lời là phủ nhận với bản thân, là lời thổ lộ đẫm máu dùng lưỡi dao từ từ mổ xẻ từ nơi tâm khảm.
"Đừng khóc." Thẩm Mặc lau đi nước mắt nóng hổi, giọt nước mắt ấy như chảy thẳng vào lòng anh, khuấy trộn trái tim anh nát nhừ.
"A" Cố Tử An chớp mắt, lúc này mới nhận ra nước mắt của mình đã vỡ đê.
Âm thanh sột soạt vang lên từ bên cạnh, Thẩm Mặc ngồi cưỡi trên chân Cố Tử An, ôm mặt cậu, không cho cậu có bất cứ khả năng trốn chạy nào, hai mắt nhìn nhau.
Một đôi trốn tránh, tràn đầy do dự.
Một đôi sáng như đuốc, không hề nao núng.
"Có lẽ bởi vì anh lớn tuổi hơn em, vậy nên không quen thẳng thắn giãi bày sự yêu thích với em, khiến em phải lo sợ, anh rất xin lỗi. Anh rất thích cảm giác chăm sóc em, anh rất hưởng thụ mỗi khi em gặp khó khăn, lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh, ỷ lại vào anh. Sau khi em phạm lỗi hốt hoảng sửa sai, tìm cớ cũng rất đáng yêu."
Thẩm Mặc không quen nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng đỏ mặt, ở trước tà dương, đưa đến một câu qua gió nhẹ, "Anh yêu em."
Hai tay đặt sau hông Thẩm Mặc đột nhiên siết chặt, anh ngẩng cao cổ, tựa thiên nga chờ giết, dâng thân tâm cho Alpha của anh. Nụ hôn dịu dàng rơi xuống, giống như đối xử với báu vật mất rồi có lại được, cọ cẩn thận từ khóe môi đến củ môi, cho đến khi Thẩm Mặc phát ra âm mũi mất kiên nhẫn mới hôn sâu đôi môi ngày đêm mong nhớ.
Đến khi tia sáng cuối cùng của chân trời bị giấu vào tầng mây, gió cũng xen chút hơi lạnh, trong từng tiếng ve râm ran, Cố Tử An khàn giọng, "Em cũng yêu anh."
Người trong lòng đã không còn sức trả lời, hừ hai tiếng mang tính tượng trưng.
Ôm người mà mỗi một hành động đều chạm đến trái tim mình, sống mũi cao thẳng dụi ở hõm cổ Thẩm Mặc, khôi phục lại trạng thái cún nhõng nhẽo.
"Đánh dấu anh đi." Tay Thẩm Mặc ấn đầu Cố Tử An khích lệ.
"Thật ạ?" Cậu bất ngờ hỏi, nhưng miệng đã chạy đến tuyến thể, gặm miếng thịt mềm kia cạ nhẹ.
Chưa chờ Thẩm Mặc phản ứng, cậu đã gấp gáp rót pheromone của mình vào như trẻ con.
Hương hoa hồng của Đồ Mi và hương bạc hà tỏa ra trên ghế bập bênh quấn quýt sít sao, ở dưới màn đêm này, lặng lẽ truyền đạt tình yêu chưa nói hết.
Tiếng ve ngừng lại.
Tiếng gió yếu đi.
Nhất thời, chỉ có tiếng hai trái tim đập thình thịch.
_
Lời tác giả: nếu thích, phiền động tay nhỏ để lại bình luận hoặc phiếu nhé!!
Gần đây khó khăn quá, sinh hoạt, viết văn đủ thứ vấn đề, khóc.
@yu: có lẽ là fun factĐồ Mi (荼蘼) là loài hoa gắn liền với câu thơ "Khai đáo Đồ Mi hoa sự liễu" của nhà thơ Vương Kỳ thời Tống, đồng thời cũng đứng hầu 2 tiết Cốc Vũ trong hai mươi bốn hầu hoa tín phong, nhưng rốt cuộc nó là loài hoa nào thì đến bây giờ vẫn khó nói rõ được. Nó được phác họa là: cây dạng thân leo hoặc bụi leo, cành có gai, ba lá chét hoặc lá kép lông chim, bắt đầu ra hoa vào cuối xuân đầu hạ, hoa trắng to ngàn cánh và rất thơm.Có mấy loại thực vật thuộc họ hồng phù hợp hoặc gần với đặc điểm này, nhưng trong thực vật chí có loại nào có tên chính danh tiếng trung là Đồ Mi, vậy nên trong ba loại được đoán không phải là chắc chắn.Được tin tưởng nhiều nhất là hoa mâm môi lá hồng kép, thứ hai là Rosa rubus (nhưng loại này là hoa dại cánh đơn nên đã được thực vật chí đã phủ nhận loại này, ngược lại đã gán Đồ Mi cho Rosa odorata, bởi vì Rosa odorata có có màu trắng, vàng cam và hồng vân vân, khá ăn khớp với màu hoa Đồ Mi được nhắc đến trong hầu hết sách cổ, nhưng kết luận này có lẽ là kém thuyết phục nhất, bởi vì từ nhiều biệt danh khác của Đồ Mi như quỳnh thụ đới, tuyết anh lạc có thể thấy, trắng là màu gốc của nó. Quan điểm mới nhất được một vài chuyên gia thực vật học bây giờ đưa ra, cho rằng Đồ Mi miêu tả trong thơ cổ Tống Minh là Rosa Fortuniana bởi vì nó gần với miêu tả trong sách cổ nhất. Ví dụ như "Thực vật danh thực đồ khảo" của Ngô Kỳ Ngô thời Thanh: "Hoa Đồ Mi, thân mây xanh, nhiều gai, mỗi nhánh ba lá, mặt trước xanh sáng, sau xanh ngọc, nhiều khía. Hoa to nghìn cánh, hương nhẹ mà thanh."