[Tử An, em xem anh đã nấu món em thích ăn nhất này, có muốn về ăn không? Ảnh]
[Tử An, anh đã tân trang lại phòng game, tải rất nhiều trò chơi hot, chờ em về chơi.]
[Bây giờ là tiếng thứ 17 không gặp được bạn nhỏ nhà anh, nhớ em ấy.]
Tỉnh dậy trên giường cứng, Cố Tử An xoa cần cổ mỏi nhừ, mở điện thoại, một loạt tin nhắn nhảy ra, cụp mắt kiểm tra, phát hiện Thẩm Mặc chỉ không nhắc đã ra ngoài làm gì.
Cố Tử An hừ lạnh, không nhìn điện thoại kêu tinh tinh, gãi mái tóc bù xù, buồn ngủ díu cả mắt bắt đầu đánh răng rửa mặt, cầm bàn chải cảm xúc khác với ở nhà, nhớ tới nụ hôn bắt đầu vì bàn chải đánh răng trước kia, cảm xúc rung động khắc sâu vào trong trí nhớ.
"Phì phì phì, nhớ ảnh làm gì."
Phun hết bọt trong miệng, Cố Tử An trề khóe môi, người trong gương cũng xụ mặt theo.
"Yo, dậy rồi hả!" Giọng nói ngạc nhiên của Thôi Văn truyền tới, như thể giờ này có thể thấy Cố Tử An dậy là kỳ quan thế giới gì vậy.
"Ừm." Cố Tử An lười nhác trả lời, trong lòng gào thét, bố sắp thất tình rồi sao mà ngủ cho được!!
"Hôm nay không thì theo tớ tới phim trường dạo một vòng." Thôi Văn tựa nghiêng ở cửa buồng rửa tay, ngón tay xoay chìa khóa xe.
"Không muốn đi." Sắc mặt Cố Tử An bơ phờ, suy sụp như một giây sau sẽ đi gặp Marx.
"Ra ngoài dạo đi, thay đổi tâm trạng, chiều nay là có thể có kết quả điều tra." Thôi Văn liên tục khuyến khích.
"Vậy cũng được."
*"Hơ, nam nhân em đang đùa với lửa." Một người quyến rũ ngông cuồng, hất cái cằm như dao gọt, mắt như biểu đồ tròn viết ba phần chế nhạo, ba phần đắc ý và bốn phần thờ ơ, nhìn chăm chú người bất cẩn hắt cà phê lên quần tây may đo cao cấp.
"Tôi, ức, tôi không cố ý." Người kia thút thít, vẻ mặt sợ hãi, bả vai gầy yếu như giấy mỏng đặt trong gió, run bần bật.
Làn da tựa tuyết bởi vì thở gấp và tủi thân dần nhuộm lên sắc hồng như có như không, đôi mắt xinh đẹp được nước mắt tô điểm hệt lưu ly óng ánh dễ vỡ, vô cớ sinh ra một nét đẹp lăng nhục, khiến người ta nâng trong lòng bàn tay bảo vệ cẩn thận, hoặc dẫn dụ người ta chà đạp cậu ta tàn nhẫn, thưởng thức âm vang nhẹ nhàng trước khi lưu ly vỡ nát.
Trần Sơ đang muốn lên tiếng, thì lại nghe thấy người trước mặt thở hổn hển bổ sung.
"Tôi, ức, không nghịch lửa, nghịch lửa tè dầm, tôi đang nghịch nước."
Dưới tác động của "nghịch lửa tè dầm", biểu đồ tròn trong mắt Trần Sơ lập tức sụp đổ, cuối cùng tụ thành một dấu chấm hỏi to tướng.
"Cut!"
Đạo diễn hô, nhân viên công tác hoan hô, vui vẻ tản ra đi ăn cơm hộp.
Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề!
"Lưu Nhạc, người đại diện nhà cậu đến rồi."
Người gần cửa hét lên, khiến Trần Sơ cũng nhìn ra cửa theo phản xạ có điều kiện, chớp mắt đã qua vạn năm.
"Đờ phắc", Trần Sơ mắng một câu ngôn ngữ c trong lòng, "Đây không phải Cố Tử An hả! Ba chồng tương lai của con! Aaaa, ba ơi nhìn con!"
*Thay vì chỉ c++, mấy từ mắng như 艹, 草 bính âm đều bắt đầu từ c nên sau này bên bển hay nói mát là vậy."Mua xe không dễ, Trần Sơ bán nghệ" tám từ miêu tả sinh động lý do Trần Sơ vào giới nghệ thuật, thử hỏi có tên con trai nào không muốn sở hữu một chiếc Maglev thuộc về mình? Vấn đề là không có tiền! Vì vậy, sau khi trúng tiếng sét ái tình với xe Maglev, Trần Sơ kiên quyết bước lên con đường giới nghệ thuật, đồng thời quay cua một cách khó hiểu, lao đi trên tuyến đường bá đạo tổng tài tà mị não tàn, trái nam nhân phải đùa với lửa, tám con trâu cũng không kéo lại được.
Nhưng, sau khi chăm chỉ cần cù, bóp ăn bóp mặt, cuối cùng đã tiết kiệm đủ tiền, Trần Sơ nhận ra điểm mù: xe Maglev là số lượng giới hạn!
Đệt! Ước mơ của chàng trai nhỏ bé đã bị nghiền nát vậy đấy.
Mấy ngày trước tin tức của Thẩm Mặc và Cố Tử An hắn đương nhiên nhìn thấy, Trần An liên tưởng đến lúc trước người đại diện nhắc anh ta có quen biết Cố Tử An, Trần Sơ vỗ tay cười to.
Có hội, chẳng phải tới rồi đó sao!
Trần Sơ nhỏ bé không sợ khó khăn, không có mối quan hệ, tự đào cũng phải đào một chiếc!
"Ước mơ của tui sắp thành hiện thực rồi!" Trần Sơ kích động chà tay, giống như chó săn đói mấy ngày nhìn thấy thức ăn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn Cố Tử An lom lom.
Đây, là chìa khóa dẫn đến kho báu Maglev của tui! Có được cậu ấy, tui sẽ có được xe Maglev yêu dấu của, ahahahahaha!
"Shh," Cố Tử An chà lông tơ dựng lên vì đề phòng, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Sao vậy?" Thôi Văn nhận thấy sự khác thường hỏi.
"Không, chỉ là có dự cảm có ai đang nhìn chằm chằm." Cố Tử An khẽ lắc đầu.
"Cậu Cố, rất cảm ơn cậu!" Lưu Nhạc đi tới với vẻ mặt cảm kích.
"Haizz, giúp ai đó lâu vậy rồi mà một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại là nhớ kĩ với Cố Tử An." Thôi Văn làm bộ đau lòng, khoa trương che ngực.
Đối với hành vi diễn sâu hàng ngày của Thôi Văn, Lưu Nhạc trợn mắt, ăn ý với Cố Tử An lơ cậu ta.
"Hai người," Thôi Văn nhìn Lưu Nhạc, rồi liếc Cố Tử An, "Thật tàn nhẫn ~"
"Hahahaha" Cố Tử An và Lưu Nhạc cùng cười to.
"Lần này nam chính khác Trần Sơ muốn làm quen cậu Cố, nhờ tôi giúp làm trung gian, không biết cậu Cố nghĩ thế nào." Lưu Nhạc thử hỏi, "Từ chối cũng không sao."
"Được, lát nữa gọi anh ta cùng ăn đi." Cố Tử An rộng rãi đồng ý.
Lưu Nhạc vẫy tay với phía xa, một thanh niên từ đám đông đi tới, mày kiếm mắt sao, vóc dáng cao thẳng, cơ bắp trên người theo bước đi hiện ra tam giác ngược hoàn hảo, giống một sếp tổng hơn bất cứ ai có mặt ở đây.
Thôi Văn - người sẽ thừa kế công ty giải trí của gia đình nhìn quần chẽn của mình.
Cố Tử An - cậu ấm thế hệ thứ n real - tương lai có thể sẽ thừa kế công - gãi quả đầu xẹp một bên do tướng ngủ thoải mái.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương: đáng ghét! Đáng ra nên tút tát xong rồi ra ngoài, không thể thua khí thế!!
-
Lời tác giả: Thẩm Mặc: vậy mà tôi chỉ xuất hiện trong điện thoại?? Tác giả ra đây chịu đòn!!!