Ăn bữa tối xong, thực hiện hoạt động giải trí của ba con trước khi chia xa với Cố Đì-Bai, hương bạc hà còn sót lại bị thay thế bởi mùi chó, Cố Tử An phủi lông chó trên người, nói với Cố Đì-Bai, "Đi, tìm bà nội chơi đi."
Nhìn Cố Đì-Bai không ngừng làm nũng bán manh, củng cố địa vị gia đình của mình trước mặt ba mẹ, Cố Tử An yên tâm nhiều, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, ma xui quỷ khiến cũng mang nước hoa theo.
Dòng nước chảy xuống róc rách xuôi đường cong cơ bắp, sau đó bị khăn lông lau khô, Cố Tử An chỉ mặc quần ngủ đứng trước gương nghịch nước hoa và điện thoại.
Chụp liên tiếp lách tách mấy tấm, đến đến chọn lựa kĩ lưỡng.
Ảnh chỉ chụp đến vị trí giữa cằm và xương quai xanh, tóc mái ẩm ướt nhú ra từ một bên nhỏ nước, có giọt trượt xuống men theo cần cổ thon, tạo nên quỹ tạo khiến người ta liên tưởng xa xôi, tụ thành một vũng nước nhỏ ở xương quai xanh, có giọt thì không biết xấu hổ vương ở nơi nào đó, tựa như trân châu trên gấm vóc, phát sáng lấp lánh.
Ở một bên xương quai xanh, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lọ nước hoa màu lục nhạt, làm động tác xịt nước hoa.
"Gà trống nhỏ chọn trúng ai là người đó!" Cố Tử An lợi dụng phương pháp lưu hành rộng rãi, cực kỳ khoa học chọn ra người may mắn cuối cùng.
"Chính là mi!" Cậu thẳng tiến đăng vòng bạn bè chỉ Thẩm Mặc thấy được.
Nhìn nội dung "đêm nay chỉ có nước hoa ngủ cùng với tui ~", sự xấu hổ chạy theo thục mạng của Cố Tử An cuối cùng cũng đuổi kịp chủ nhân bỏ lại tiết tháo chạy lung tung.
"Mắc cỡ quá." Cố Tử An che mặt, ngay trước khi xoá, Thẩm Mặc đã ấn thích.
Cố Tử An hốt hoảng: vải xoài! Nàm sao đây? Nàm sao đây?"
Sự xấu hổ của Cố Tử An: bán rẻ tiết tháo, một hào ba cân, hề hề!
Tiết tháo của Cố Tử An sống không còn gì luyến tiếc: tui bẩn rồi, thiệt.
Chờ một giây, hai giây, một phút, Thẩm Mặc không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Chắc trượt tay thôi. Cố Tử An tự cầu nguyện, lén xoá vòng bạn bè, giả làm một con đà điểu không biết gì hết.
Tui là một công dân thiện lành, không làm gì đồi trụy đâu. Đà điểu Cố chớp mắt giảo biện.
Ngủ dậy, phản ứng đầu tiên của Cố Tử An không phải mở mắt ra mà sờ tìm điện thoại, kiểm tra tin nhắn qua kẽ mắt.
Không có lấy một tin đến từ Thẩm Mặc, ngược lại là tin của Thôi Văn ngập tràn như sấm nổ, trình bày suy nghĩ của kỳ nghỉ cùng với tình yêu thương dạt dào với bánh quy mẹ Cố làm.
Vênh váo trả lời câu đã đọc, Cố Tử An vươn vai, bắt đầu xuống giường thu dọn đồ đạc, không khỏi cảm thán, ngày tháng không bị Cố Đì-Bai thúi tỉnh thật đẹp làm sao ~
*Cổng trước đóng chặt mở ra lần nữa, các sinh viên đến từ năm châu bốn bể lục lục đến nơi, sân trường giống như con thú khổng lồ say ngủ thức dậy từ giấc ngủ trưa, giũ đôi cánh đày vảy nhọn, bắt đầu vòng hoạt động mới.
Toà kí túc xá hai tháng không có hơi người cũng được rót vào sức sống, phần tử nghịch ngợm đùa giỡn hi hi ha ha, thỉnh thoảng bóp mông, vỗ bụng bạn bè một cái, còn có một nhóm người xoa tay, chuẩn bị xuống tay với tân sinh viên sắp sửa nhập học, đại nghiệp thoát FA đều trong một lần này; quản lí kí túc xá thì gân giọng quát to, thằng nhóc thúi nào vứt rác trong hành lang nữa.
Cố Tử An xách vali, xiêu vẹo xuyên qua thùng carton bởi vì dọn dẹp kí túc xá mà chất như núi nhỏ trong hành lang, cuối cùng đã đến cửa kí túc xá, móc chìa khoá đã lâu không sử dụng ra.
Ủa? Sao không vặn được?
Tui vặn tiếp, tui ra sức vặn.
Cửa mở từ bên trong, lòi ra lớp trưởng Quách Hoành Đạt mắt mũi lim dim, rõ ràng là bị đánh thức, cậu ta cố gắng mở mí mắt, thấy rõ người đến, mỉm cười, tay chỉ đối diện, "Không phải cậu ở đối diện hả?"
Đúng lúc Thôi Văn ra ngoài đổ rác, "Cố Tử An, cậu ở phòng đối diện chi vậy?"
"Tớ, thấy ổ khoá này khá đẹp, rất hợp với chìa của tớ, muốn làm mai cho hai nó." Cố Tử An cố cứu vớt lòng tự trọng.
"Phụt" hai tiếng cười bật ra một trước một sau.
"Vậy cậu kết duyên tiếp đi, tớ ngủ đây." Quách Hoành Đạt đóng cửa lại, còn chu đáo khoá từ bên trong.
"Lần đầu tiên gặp người nhớ lộn kí túc xá mà nói thanh tao thoát tục như vậy." Thôi Văn tặc lưỡi ngạc nhiên.
Cố Tử An đe dọa lắc bánh quy trong tay, Thôi Văn nhận sai ngay, "Xem cái miệng tớ này, không giữ mồm miệng gì hết, anh Cố anh đến đây, xem cái cửa này có hợp với chìa của anh hơn không."
"Hình như vẫn là cửa của chúng ta xứng với chìa của tớ hơn." Cố Tử An diễn tiếp, kéo vali đi vào kí túc xá.
Kéo ghế ra, vặn chai nước, tu một hơi nửa chai, hóng mát dưới điều hoà cả buổi, người mới cảm thấy sống lại, tiếp theo là hành trình dọn dẹp kí túc xá dài dằng dặc.
Thôi Văn đã thu dọn xong từ lâu vừa ăn bánh quy rồm rộp vừa tán gẫu với Cố Tử An.
"Giờ Lưu Nhạc sao rồi?" Cố Tử An vừa trải vỏ chăn vừa hỏi.
"Tốt lắm! Cậu ấy diễn tiểu bạch hoa phải nói là xuất sắc, bây giờ ở đoàn phim sống như cá gặp nước. Cậu nhắc cái này làm tớ nhớ ra một việc, học kì trước có phải cậu cậu đã hứa với tớ, liên hoan tân sinh viên năm nay tham gia tiết mục của câu lạc bộ kịch của bọn tớ không?"
Cố Tử An điếng người trên giường.
Thôi Văn cũng không ăn bánh quy nữa, xấu xa lặp lại, "Câu lạc bộ kịch ~ Mặc đồ ~"
Bịch, chăn rớt từ trên giường xuống.
"Tớ là người đã có Omega! Tớ có gánh nặng của Alpha!" Cố Tử An định ăn gian.
"Đến lúc đó tớ sắp xếp cho cậu một nhân vật đeo mặt nạ, sau đó mặc váy vào, đội tóc giả, không ai nhận ra đâu." Thôi Văn nháy mắt.
"Vậy, được rồi." Cố Tử An chảy lệ hai hàng, tiết tháo thật sự một đi không trở lại.
_
Lời tác giảThẩm Mặc: ấn lưu, ghi lên sổ một khoản nợ, sau này từ từ tính.