Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Võ Tướng Cướp Cô Dâu - Chương 23




beta:Quảng Hằng

Dân chúng trong thành mang theo tâm tình xem kịch vui, nay nhìn thấy chú rể là một người béo ục ịch như vậy, tất cả đều che môi cười trộm.

Chú rể còn không biết người khác đang cười hắn, còn tưởng rằng đoàn người đều thực nhiệt tình, thậm chí còn giơ lên một bàn tay vẫy vẫy hướng tứ phương tiếp đón. Khi ánh mắt hắn chuyển tới phương nào, nơi đó có thể nghe thấy tiếng hoan hô sấm dậy, làm hắn càng thêm cười vui vẻ, hai mắt híp lại như một đường thẳng.

Trần Hùng này ở Giang Ninh có tiếng là háo sắc, không người nào không biết trưởng tử của Trần gia là tên đại sắc quỷ, dựa vào gia thế ở Giang Ninh tác uy tác phúc, ngày thường hay tới hoa phường thanh lâu. Nghe nói, khuê nữ Trầm gia gả qua làm thiếp, khó nghe hơn, là nói không bằng kĩ nữ ở nhà! Bởi vì thê thiếp Trần Hùng đã sớm nhiều đến chật nhà.

Y theo tập tục, hiện tại đúng là lúc tân nương bái biệt cha mẹ, sau đó bà mối có thể đưa nàng tới cửa, để cho chú rể đón nhận kiệu hoa.

“Không --” Ai ngờ lúc này từ trong hỉ đường Trầm phủ lại truyền đến tiếng kêu thê lương.

“Làm sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Các tân khách đều nhìn về hướng Trầm phủ, chỉ thấy nguyên bản là tân nương phải quỳ trên mặt đất bái biệt cha mẹ, nhưng thế nào nàng cũng không chịu quỳ xuống, thậm chí bên người còn còn có hai đại hán đè nặng nàng, ngay cả khăn đỏ đều không có trên mũ phượng.

Thấy thế, dân chúng cũng hiểu. Xem ra, khuê nữ Trầm gia này cũng không phải tự nguyện gả đi ra ngoài.

Đã nói rồi, có ai chịu gả cho người như Trần Hùng chứ?

Trầm Lâu Đậu trên đầu đội mũ phượng, hai tay bị giữ lấy, hai nam tử đứng bên cạnh nàng không thương hương tiếc ngọc chút nào, nhấc chân đá vào chân nàng, làm cho nàng quỳ xuống.

“Ta không lấy chồng! Ta không muốn...... Nương!” Nàng bi thương khóc kêu, không thể động đậy mà bị người ta đem đầu nàng ấn xuống, ước chừng dập đầu ba cái.

“Lão gia! Lão gia! Ông buông tha nữ nhi đi!” Trầm phu nhân kéo lấy ống tay áo trượng phu, chảy nước mắt đau khổ cầu xin. Nữ nhi của bà cứ như vậy mà gả đi ra ngoài, nhất định sẽ chết!

Trầm Đông Thanh giận không thể không nhấc tay tặng Trầm phu nhân một bạt tai, phẫn nộ quát:“Buông tay! Ngươi còn ngại không đủ mất mặt phải không?” Dọa người đều quăng về nhà, tân khách bên ngoài sẽ thấy nhìn vào cuộc hôn lễ này thế nào chứ.

Tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, không có ai tiến lên để giúp Trầm Lâu Đậu một phen, Trầm Dục Nhiên thậm chí còn quay đầu đi, cũng không để ý mẫu thân cùng muội muội.

Cái tát này không nhẹ, Trầm phu nhân bị đánh té ngã trên đất, nhưng bà không chịu buông tha mà đi về phía trước bắt lấy quần trượng phu,“Lão gia! Tôi cầu ông! Tôi van cầu ông, đừng đem Lâu Đậu gả cho cái loại người này......”

“Cái loại người này?” Trần Hùng ở cửa nghe được, sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt ngừng tươi cười, không hài lòng trừng về hướng đại sảnh.

“Im miệng!” Trầm Đông Thanh nhìn lên gặp sắc mặt khó coi của Trần Hùng, nhấc chân liền đạp thê tử một cước. Nữ nhân ngốc nghếch! Không giúp hắn còn phá hư chuyện tốt của hắn, quay đầu lại muốn cho bà biết tay!

“Nương --” Trầm Lâu Đậu nhìn mẫu thân, thân thể tựa như một cái búp bê vải bị người kéo đi.

“Còn không mau mang tiểu thư lên kiệu hoa! Sai giờ lành các ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?” Trầm Đông Thanh tức giận, bà mối liền vội chạy lên trên.

Vẻ mặt bà mối đồng tình nhìn Trầm Lâu Đậu. Bà làm mai mối cho không biết bao nhiêu đám, lúc này đây làm cho bà đặc biệt khó chịu, những người này chẳng khác nào muốn nàng đem một cô nương trong sạch đẩy vào hố lửa. Nếu sớm biết rằng hôn sự này khó làm như vậy, bà sẽ không đến đây.

“Trầm tiểu thư, đi lên đi.” Bà mối đưa lưng về phía nàng, chờ nàng nằm úp sấp đi lên.

Trầm Lâu Đậu dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, nhưng nàng chỉ là một cô nương, không thể thắng được khí lực hai nam nhân, bị ép buộc đặt lên lưng bà mối.

“Ta không muốn, ta không muốn...... Tú ca! Tú ca, cứu ta, cứu ta......” Vô lực ghé vào sau lưng bà mối, nàng khóc rống nước mắt chảy không ngừng, khóc cả người đều phát run.

Bà mối đang muốn đi ra cửa, nhưng thật sự chịu không được tiếng khóc thảm sau lưng truyền đến kia, lại nhìn những người bên ngoài, đa số đều vì vận mệnh Trầm tiểu thư mà toát ra ánh mắt đồng tình.

“Bà mối, động tác ngươi còn không mau lên? Lấy tiền rồi cũng phải làm đi chứ!” Thấy bà mối đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Trầm Đông Thanh gấp gáp một cách đáng kinh tởm vọt tới bên người bà, rống to, còn đẩy bà một cái.

Bà mối bị hắn làm cho hoảng sợ, cũng bị đẩy mất hứng,“Trầm lão gia, gấp cái gì mà gấp! Bán nữ cầu vinh có gì tốt a?” Bà nói với hắn một câu.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mặt hắn ta tức giận đến đỏ bừng

, có chút chật vật nhìn những người vây xem ngoài cửa.

“Ây da! Ta nói sai rồi sao? Ai chẳng biết ngươi đem nữ nhi bán cho Trần gia là vì cái gì, không phải là bán nữ cầu vinh sao?” Bà mối nói lớn. Bà không lĩnh tiền, nếu bà thực cầm đồng tiền dơ bẩn đó còn ngại ô uế tay a!

“Ngươi!” Trầm Đông Thanh giơ tay lên, ngay cả bà cũng muốn đánh.

Bà mối trừng lớn mắt, đứng thẳng thân mình, hai tay chống thắt lưng, một bộ dạng thách thức “Muốn đánh thì đến a” .“Ngươi dám chạm vào lão nương một chút thử xem!”

Tay hắn giơ lên giữa không trung hồi lâu, vung tay áo, hắn quay đầu rống to với nha hoàn,“Còn không mau đem tiểu thư mang đi ra ngoài! Đem bà mối đuổi ra cho ta!”

“Dạ!” Bọn nha hoàn sợ tới mức kinh hãi, ba chân bốn cẳng chia làm hai nhóm, một đám lôi kéo bà mối đi ra ngoài, còn lại là dắt Trầm Lâu Đậu hướng ra đại môn.

Bọn nha hoàn tuy rằng cũng thực đồng tình tiểu thư, nhưng cũng bất lực, lôi lôi kéo kéo, các nàng đã sắp đến gần đại môn.

“Không cần -- ta không cần! Buông!” Trầm Lâu Đậu liều mạng lắc đầu, nàng bị kéo đi càng ngày càng gần Trần Hùng, một cơn sợ hãi từ đáy lòng thoát ra làm cho nàng sợ hãi, dưới chân mềm nhũn, nếu không phải nha hoàn giúp đỡ nàng, nàng đã sớm té lăn trên đất.

“Dừng tay!”

Nhưng vào lúc này, một thanh âm giã nua vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn theo tiếng nói --

Trầm lão thái gia được nô bộc cùng Trầm phu nhân đỡ, thong thả đi ra.

“Gia gia......” Mở to hai mắt đẫm lệ, Trầm Lâu Đậu nức nở, không nghĩ tới gia gia sẽ xuất hiện.

“Cha?” Trầm Đông Thanh cũng rất kinh ngạc.

Người của Trầm gia ai cũng biết Trầm lão thái gia bệnh nặng đã lâu, nay lại có thể xuất hiện đứng ở đây liền phi thường giật mình. Càng làm người ta kinh ngạc là khí sắc lão thái gia hồng nhuận, thoạt nhìn giống như là không có bệnh...... Đây là có chuyện gì?

Trầm lão thái gia đau kịch liệt nhìn bộ dáng thê thảm của cháu gái, đau lòng vô cùng.

Vốn dĩ là lão thái gia nằm ở trên giường không cử động được, nhưng con dâu đột nhiên vọt vào trong phòng, quỳ trên mặt đất cầu lão thãi gia đi cứu Lâu Đậu. Khi nghe được tin Đông Thanh cư nhiên cứng rắn muốn bức Lâu Đậu gả cho Trần gia, một luồng sức mạnh không biết từ đâu đột nhiên dâng lên, làm cho ông run run đem thân thể già yếu xuống giường, run rẩy theo con dâu đi vào đại sảnh.

“Cha! Việc này cha đừng quan tâm! Ngài còn bệnh, nhanh chút trở về nghỉ ngơi!” Trầm Đông Thanh vội vàng nói.