Nói thật lòng, tôi chưa từng đọc một quyển đam mỹ, lần này viết thực sự là viết chơi, viết tới đoạn sau tự tôi cũng thấy xấu hổ, phải vội cho một đoạn thăng hoa để kịp kết.
Xét riêng mảng thuần văn học, hồi trước mới đọc có “Nghiệt tử” (Crystal Boys) của Bạch Tiên Dũng và “Sổ tay cá sấu” (Notes of a Crocodile) của Khâu Diệu Tân, là văn học Đài Loan cả. Cuốn trước kể về cuộc đấu tranh của cộng đồng đồng tính nam không được chấp nhận, cuốn sau thì là lời kể của một cô gái nhạy cảm về cô gái mình phải lòng. Tại đây xin đề cử với các bạn.
Bỏ qua hành văn, cuốn truyện này viết quá ư là nhẹ nhàng thuận tay, đã viết gần trọn vẹn những gì muốn biểu đạt. Từng tham khảo một người bạn thân, liệu có tồn tại “Vì mình không phải một cô gái biết dễ thương làm nũng dựa dẫm vào đàn ông nên mình không viết được thứ văn như thế, nhưng mình có thể chấp nhận một chàng trai giống vậy yêu đương nên mình viết đam mỹ” không. Sau nghĩ lại, hai cuốn đề cập tới đồng tính tôi đọc được còn chẳng nhiều chữ bằng sách giáo khoa hồi cấp hai, bèn thôi rút khỏi thảo luận.
Cuốn truyện này viết được khá hiện thực, có nhiều suy tư tới quan hệ giữa xã hội và cộng đồng LGBT. Nền bối cảnh rộng thế này giúp việc viết dễ hơn, cần nguồn tham khảo cũng dễ hơn. Trước khi viết truyện này tôi chỉ hỏi bạn một câu duy nhất “viết đam mỹ có cần dựa trên cộng đồng này trong hiện thực không?” Bạn tôi trả lời “đam mỹ bây giờ cái gì chả có”. Do vậy tôi đã gửi quan điểm của tôi về cộng đồng này qua lời Nam Khương Tử thể hiện trong truyện.