[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử - Chương 42: Đệ tứ thập nhị chương




Thần vương Áo Hưu Tư hứng trí bừng bừng xem xong một trò hay, tâm tình không tồi, hiện tại diễn kết thúc tự nhiên đem lực chú ý phóng đến một hướng càng đáng để ý hơn, hảo hữu Ma vương Y Tư Đặc La cùng nhân loại Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi.



Lúc này Khắc Lạc Duy ngồi trên ghế không biết xuất hiện khi nào, đồng dạng xuất hiện bàn nhỏ màu trắng, bên trên đặt chén trà còn nóng, điểm tâm tinh xảo trên cái giá ngân sắc khắc hoa, ánh nắng yếu ớt cuối cùng còn chiếu rọi đại địa, màu vỏ quýt tán trên đất, trên cây, trên mặt nước. Nhìn thế nào cũng là hưởng thụ a.



Thần vương đang muốn tiến lên, bất quá thấy Ma vương thuần thục phất tay, Thain lập tức đến, đem mấy kim tệ đặt trên bàn, Brad hợp thời xuất hiện, thu tốt kim tệ, một cái ghế hiện ra, Ma vương ngồi xuống, Brad vì Ma vương rót trà, sau đó tiếp tục đi làm.



Nhìn đến trường hợp này, Thần vương há hốc mồm, nhớ đến đãi ngộ không lâu trước của mình.



Mà Ma vương bưng trà uống một ngụm, ánh mắt lúc đó thả lỏng làm cho người ta nhìn ra hắn thật vừa với lòng hương vị, sau đó tự nhiên cầm lấy điểm tâm, tao nhã bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp.



Tự nhiên như thế, thuần thục như thế, chỉ biết trường hợp này đã phát sinh vô số lần, hai người cho dù không nói gì, nhưng cỗ hòa hợp kia khiến người ta sinh ra cảm giác không chen vào được.



Đó là Y Tư Đặc La á, Y Tư Đặc La không ăn đồ ngọt, hắn lại ăn đồ ngọt! Thần vương bắt đầu tò mò đối điểm tâm này.



"Ăn ngon sao?" Tiến lên, đến bên người Ma vương, thèm nhỏ dãi nhìn điểm tâm chưa để vào trong miệng ở tay Ma vương.



"Không tồi." Ma vương cho đánh giá rất cao.



"Cho ta chút." Thần vương vô liêm sỉ đòi.



"Một kim tệ." Hắc tâm Ma vương đem giá tăng lên mấy lần.



Khắc Lạc Duy buông chén trà, tán dương nhìn Ma vương, không tệ, có thiên phú.



Mà Ma vương thấy được ánh mắt này, tâm trạng tối tăm bắt đầu khôi phục bình thường, thậm chí mang theo vài phần sung sướng.



Thần vương khó có thể tin nhìn Ma vương, hắn không phải giả mạo đi, hay chính mình còn đang nằm mơ, "Ngươi vừa rồi nói cái gì?" Thần vương miễn cưỡng cười cười, hỏi.



"Một khối điểm tâm, một kim tệ." Ma vương bắt đầu hiểu được vì sao Khắc Lạc Duy thích làm như vậy, cảm giác này thật tốt, nhìn bộ dáng người khác không cam lòng, lại không thể không bỏ tiền. Hắn bắt đầu thích như thế. Ma vương bắt đầu sa đọa từng bước.



Thain đối hành động ban nãy của Ma vương lý giải, phối hợp nhìn tùy tùng phía sau Thần vương, vươn tay, chuẩn bị lấy tiền.



Doro làm bộ như không thấy được, bắt đầu chuẩn bị cắm trại. Kỳ thật là có vài phẩn muốn cho người Thần tộc nhận được đãi ngộ giống bọn họ, tốt nhất có một người như hắn, thiếu hai nhân loại kia khoản nợ khổng lồ.



Không chỉ Thần vương Áo Hưu Tư, hai Thần tộc bản tính nghiêm túc, An Tô Á cùng Tát Lạp, cũng thất thố há hốc mồm, Ma tộc xảy ra chuyện gì? Như thế nào gần giống Long tộc, thích kiếm kim tệ.





Ma vương hợp thời lúc khó có thể tin trong mắt Thần vương, đưa tay lấy điểm tâm để vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ, thuận lợi làm cho biểu tình Thần vương từ khó có thể tin biến thành thèm nhỏ dãi.



"An Tô Á, trả tiền." Thần vương lập tức phân phó.



An Tô Á lấy lại tinh thần, may mắn thời điểm ở Tinh Linh đế quốc, Tinh Linh biết bọn họ không có tiền của giới diện chủ, tiến cống một ít, khiến bọn họ một đường đi, có thể thỏa mãn vì Thần vương quan tâm mà mua vô số thứ. Cho nên An Tô Á đối giá hàng ở giới diện chủ có chút hiểu biết, nhân cơ hội đổi ít tiền, đương nhiên chi phiếu kia cũng làm một tấm, rất phương tiện. Nhân loại tên Khắc Lạc Duy phát minh thứ này thật rất giỏi.



Bất quá, bệ hạ của mình phân phó, tại trước mặt Ma tộc vẫn là cho bệ hạ vài phần thể diện đi, tuy rằng mọi người đều biết Thần vương là dạng gì.



Một kim tệ, An Tô Á thanh toán tiền mặt, giao đến tay Thain.



Thần vương lập tức từ trên cái giá nhỏ ngân sắc lấy một khối bỏ vào trong miệng, ân, ăn ngon, Thần vương hưởng thụ nhắm mắt lại, cẩn thận nhấm nháp cảm giác từ đầu lưỡi chính mình truyền đến.



Khó trách ngay cả Y Tư Đặc La đều thích, ăn quá ngon.



Thần vương mở mắt ra, điểm tâm đã hòa tan trong miệng, chảy xuôi xuống dạ dày, nhưng sau khi nhấm nháp qua một khối, đối với điểm tâm đặt trên cái giá nhỏ càng thêm thèm nhỏ dãi.



"Một kim tệ chỉ có một khối." Ma vương thản nhiên nhắc nhở, ngăn trở động tác tay Thần vương.



Tiền mà thôi, không có gì, Thần vương nào đó còn chưa nhận rõ tầm quan trọng của tiền hào phóng khiến thủ hạ trả, ước chừng số tiền điểm tâm. Sau đó bắt đầu hưởng dụng.



Doro nhìn đến hành động Thần tộc hào phóng như thế nào, cho ba người Thần tộc ánh mắt thương hại đồng tình, thuận tiền lại truyền ra một cỗ oán hận với bại gia tử, làm cho hai Thần tộc trừ bỏ Thần vương đang chuyên chú ăn điểm tâm khó hiểu.



Thain tính tính, chuẩn bị thu tốt, nhưng thanh âm kế tiếp, làm cho hắn đình chỉ động tác này.



"Thứ đó là của ta, tiền về ta." Thanh âm hoa mỹ nói sự thật.



"Ta thanh toán tiền, chúng đồng dạng thuộc về ta." Thanh âm trầm thấp dụ hoặc của Ma vương tranh cãi.



"Ta là chủ nhân của chúng, chỉ cho ngươi hưởng dụng mà thôi, ngươi không có quyền lợi đem chúng ra bán." Thanh âm hoa mỹ một bước cũng không nhường.



"Khách hàng là ta tìm được, ta có vất vả phí ((?) Đến chịu anh! _ _|||)." Ma vương vẫn cố gắng.



"Một nửa." Hai người đồng thời nói.




"Thành giao." Lại cùng nói.



Ma vương khóe miệng gợi lên, ý nghĩa tâm tình hiện tại tốt lắm, Thain đem tiền phân một nửa cho Khắc Lạc Duy, lại cảm khái bản sự kiếm tiền của Khắc Lạc Duy, buôn bán lời tiền của Ma vương, lại dùng thứ đồng dạng buôn bán lời tiền của Thần vương, lợi hại.



Sau khi làm xong, Thain đi giúp Doro, bắt đầu hạ trại.



Doro cẩn thận nhìn, kiên định muốn học bản sự kiếm tiền của Khắc Lạc Duy.



Hai Thần tộc có chút ngốc lăng, Ma tộc tự do tản mạn cùng Thần tộc bất đồng, nhưng đối với tiền giống nhau không thèm để ý, khi nào thì, Ma tộc bắt đầu để ý tiền, không đúng a, lúc trước đến Ma tộc, Ma tộc vẫn giống trước kia, không thay đổi a. Như vậy ba Ma tộc trước mắt bọn họ xảy ra chuyện gì? Một người là Ma vương, hai người là trợ thủ đắc lực của Ma vương, nói bọn họ đại diện cho Ma giới cũng không đủ.



Điểm tâm trong miệng Thần vương còn chưa nuốt xuống, ngơ ngác nhìn hai người hỗ động. Nhân loại này trước không tính, vì sao nam tử quý khí hoa lệ như vậy sẽ nói ra lời của con buôn, được rồi, cùng gã không quan hệ, gã cũng không hiểu nhân loại này. Nhưng, Y Tư Đặc La, gã cùng hắn quen biết đủ lâu đi, hắn khi nào biến thành như thế? Điều này do nhân loại hun đúc?



Tự tin nhìn ánh mắt Y Tư Đặc La, lại nhìn nhìn nhân loại này, Thần vương rất nhanh khôi phục trạng thái nghiêm túc, bất quá không quên đem điểm tâm trong miệng nuốt xuống, ý tưởng kia càng thêm khẳng định.



Nhìn lại nhìn, nhìn lại nhìn.



Thần vương không có ghế dựa ngồi, thỉnh thoảng cầm điểm tâm trên cái giá nhỏ, xem trọng một người một ma ngồi uống trà trước mắt, quan sát.



"Chủ nhân. Tốt lắm." Đang trong không khí trầm mặc dị thường, Brad xuất hiện, hưởng chủ nhân báo cáo.



Khắc Lạc Duy uống ngụm trà cuối cùng, buông chén, đứng lên, Brad tẫn trách kéo ghế dựa của chủ nhân ra, phi thường cảnh đẹp ý vui, động tác ăn ý lưu sướng.




Ma vương đen mặt xuống, chén trà đặt thật mạnh, phát ra thanh âm đương chói tai.



Làm cho ánh mắt Thần vương thâm trầm vài phần.



Khắc Lạc Duy đối điều này không chút nào để ý, Ma vương trước mặt y làm ra hành động như thế không phải một lần hai lần.



Mà Thần vương cũng chú ý tới hiện tượng này, người bình thường gặp được loại tình huống đó, nhất định sẽ cho người làm hành vi ấy một ánh mắt tò mò hay nghi hoặc. nhưng nhân loại này không có, ngược lại tập mãi thành thói quen, thuyết minh như vậy không phải một lần hai lần.



Thần vương ánh mắt thâm sâu nhìn nhân loại này, nhìn chằm chằm hành vi của nhân loại, sau đó tự nhiên cảm nhận được tầm mắt nào đó, bất quá, Thần vương không có phản ứng, lực chú ý của gã bị một cái lều trại hấp dẫn.



"Ngươi đang nhìn cái gì?" Đây là thanh âm lạnh lùng của Ma vương.




"Lều trại." Thần vương trả lời theo tính phản xạ, đó quả thật là thứ hiện tại gã nhìn.



Ma vương nhìn cái lều trại bắt mắt kia, bạch sắc, thật bình thường, mặc dù ban đêm thấy được, nhưng lấy thực lực của bọn họ không thèm để ý chút nguy hiểm.



Lớn một chút, quả thật cùng lều trại của người khác so, nó lớn hơn nhiều.



Đẹp một chút, so với những người khác không xám chính là đen, một mảnh lều trại tố sắc, nó bên sườn có tú văn xa hoa phức tạp, quả thật đẹp hơn chút.



Từ lúc xuất phát đến nay, trừ bỏ ngày đầu tiên ở ngoài, Ma vương rốt cuộc không với lều trại này biểu đạt ra ý kiến gì, bất luận nó nhìn thế nào cũng là lều trại.



Ma vương tuyệt không thừa nhận, trong lòng mình xuất hiện mất mát.



"Chỉ là một cái lều trại." Ma vương bình tĩnh đối Thần vương nói.



Khóe miệng Thần vương kéo lên, đúng vậy, đó là lều trại, nhưng một nhân loại so với chính Thần vương mình, cùng Ma vương Y Tư Đặc La còn xa hoa hơn, vậy không phải một cái lều trại đơn giản như vậy, đó là thể diện a, thể diện kém hơn nhân loại a.



Nhìn thủ hạ Y Tư Đặc La, Doro cùng Thain dựng tốt lều trại, ân, so với đại đa số mà nói thật xa hoa, nhưng so với nhân loại kia rõ ràng có phân biệt.



Lại liên tưởng lều trại đã cắm mấy ngày nay, Thần vương đột nhiên không muốn dựng nó lên, mất mặt a.



Rèm cửa lều trại bắt mắt kia bị xốc lên, chỉ liếc một cái, trong mắt Thần vương phi phàm liền thấy được bên trong nó, không nhiều lắm, nhưng đủ để cho Thần vương càng thêm tự ti, sáng ngời, rộng rãi, thảm mềm, đệm dựa bạch sắc.



Ma vương không để ý đến Thần vương, trở lại lều trại của mình, hắn đã thành thói quen.



Thời điểm cơm chiều, Thần vương lại rối rắm, đây là dạ ngoại, đúng không? Gã hiểu được trạng bị không gian rất tiện, có thể mang rất nhiều thứ, nhưng nhiều đồ gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn như vậy, thậm chí rượu phối hợp đều có mang, gã lần đầu tiên nhìn thấy có người xuất môn mang thứ đó.



Bất quá, Thần vương cũng sẽ không ủy khuất chính mình, thời điểm nhìn thấy Ma vương trả tiền ngồi xuống ăn cơm, cũng phản ứng nhanh chóng trả tiền, muốn bữa ăn ngon một chút, nói thật, đổi với mỗi ngày ăn lương khô, gã cũng ngán, ai kêu bọn họ sẽ không nấu cơm.



Bất quá, bị nhân loại kia từ chối, nguyên nhân là, Y Tư Đặc La sớm đem bữa tối mua đứt, không cung cấp cho những người khác, chỉ những người cần dùng.



Mọi người đi theo phía sau, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao sau lần đầu tiên không thể tiếp tục hưởng thụ mỹ vị, ánh mắt nhìn Y Tư Đặc La, tản mát ra oán niệm mãnh liệt, oán niệm đồ ăn.