Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 75




Bởi vì nguyên nhân sai giờ, nửa đêm Lâm Vô Ý đã tỉnh lại hai lần, cho nên hôm sau cậu vẫn ngủ thẳng đến hơn 12 giờ mới tỉnh ngủ. Mấy ngày nữa cậu muốn đi Australia đón cháu trai nhỏ, thuận tiện chơi với chị dâu, chị gái và mấy bạn nhỏ vài ngày. Thần thanh khí sảng chạy nhanh xuống lầu, chào buổi sáng với Dư quản gia trước, Lâm Vô Ý vào phòng bếp uống nước, ăn “bữa sáng”.

Dư Hoa Sinh vẫn không nói chuyện về Thương Hạo Dương, chờ sau khi Lâm Vô Ý ăn uống xong xuôi, ông nói: “Vô Ý thiếu gia, Vu Chi thiếu gia muốn cậu gọi điện thoại cho cậu ấy sau khi cậu dậy.”

“À, được.”

Lâm Vô Ý lấy di động, tìm được số của Vu Chi, gọi đi.

“Hello, Vô Ý, dậy rồi à?”

“Uhm, vừa mới ăn cháo xong, cháo đậu phộng với thịt đó. Trưa nay cậu ăn gì?”

“Ăn tùy tiện một chút ở nhà ăn của công ty. Hôm nay ở nhà à?”

“Uhm. Sửa lại hành lý. Nhiều việc phải làm quá. Buổi tối có về ăn cơm không?”

“Có thể không về được. Hành lý của tôi và Vu Hồng cũng chưa dọn lại, cậu thu dọn giúp chúng tôi đi.”

“OK. Tối nay có phải về khuya không?”

“Tôi sẽ cố gắng về sớm.”

“Vậy có phải uống rượu không?”

“Tôi sẽ cố gắng uống ít.”

“Vậy… Muốn tôi để lại giường cho cậu không?”

Lâm Vu Chi cười: “Tối qua ngủ ngon không? Có thấy không quen không?”

“Không có không có. Vu Chu và Tiếu Vi thường xuyên cùng ngủ với tôi mà. Còn cậu có quen không?”

“Không tồi. Một đêm vô mộng. Cậu thì sao?”

“Ờm, ở trên máy bay ngủ khá nhiều rồi, nửa đêm tôi tỉnh hai lần đó. Bất quá sau đó cũng ngủ như chết, cậu và Vu Hồng đi lúc nào tôi cũng không biết.”

Tán gẫu với Lâm Vô Ý một hồi, Lâm Vu Chi thấy thoải mái hẳn lên. Hàn huyên nửa giờ, anh mới vào chuyện chính: “Vô Ý, cậu quen Redmond không?”

“Redmond? Hình như có nghe thấy cậu và Vu Hồng nhắc đến. Sao vậy?”

Lâm Vu Chi ở đầu điện thoại bên kia không khỏi thu hồi nụ cười: “Sáng nay trợ lý của Redmond đến nhà tìm cậu, nói muốn bàn một chuyện quan trọng với cậu. Cậu vẫn đang ngủ, chú Dư bảo hắn đi rồi.”

“Tìm tôi?” Lâm Vô Ý cực kỳ kinh ngạc. “Tìm tôi làm gì? Tôi không biết anh ta.” Đối với Lâm Vô Ý mà nói, người không quen biết sẽ không có liên quan gì đến cậu.

Lâm Vu Chi nghe xong, nói: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, để tôi hỏi.”

“À, được. Tôi đoán anh ta tìm nhầm người rồi.”

“Cậu đưa điện thoại cho chú Dư.”

“Được.”

Lâm Vô Ý đưa điện thoại cho Dư Hoa Sinh, Lâm Vu Chi hỏi một câu, Dư Hoa Sinh lấy danh thiếp của Thương Hạo Dương ra, đọc số điện thoại của hắn. Đối với người lạ chưa gặp bao giờ, nếu không cần thiết Lâm Vô Ý tuyệt đối không chủ động liên lạc với đối phương. Cậu chỉ nghĩ đối phương tìm nhầm người, hiện tại có Vu Chi ra mặt, tấm danh thiếp của Thương Hạo Dương cậu cũng coi như không nhìn thấy. Vu Chi muốn cậu thu dọn hành lý, thấy mình không có việc gì làm, Lâm Vô Ý lên lầu.

Bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng Thương Hạo Dương cũng có thể thở ra một hơi. Trưa nay Redmond hẹn một ông chủ đi ăn cơm, loại trợ lý lặt vặt cho Redmond như hắn không có tư cách đi cùng. Trên công việc, Redmond càng tín nhiệm ba trợ lý do chính hắn mang đến hơn. Thương Hạo Dương cũng tự biết, nói tiếp, có thể tránh xa vị sát thần kia, hắn còn mừng rỡ chán. Vừa mới cho một miếng cơm vào miệng, di động vang lên, Thương Hạo Dương thấy một dãy số xa lạ, hắn nhanh chóng bắt máy.

“Là Thương tiên sinh sao? Tôi là Lâm Vu Chi.”

Vừa nghe thấy là ai gọi tới, Thương Hạo Dương đang nuốt cơm xuống thì nghẹn trong cổ họng.

“À, uhm, phải phải, tôi là Thương Hạo Dương.”

Có sao cũng không ngờ vị đại thiếu gia này của Lâm gia sẽ gọi điện thoại cho hắn, Thương Hạo Dương cảm thấy hốt hoảng không rõ lý do.

Lâm Vu Chi cũng không khách sáo, hỏi thẳng: “Vô Ý vừa về Hongkong, không biết có chuyện gì làm phiền đến Thương tiên sinh?”

Thương Hạo Dương toát mồ hôi lạnh, trong toàn bộ Khổng gia, có thể khiến cho vị đại thiếu gia Lâm gia này đích thân gọi điện thoại cũng chỉ có đương gia của Khổng gia. Hiện giờ đối phương tự mình liên lạc với hắn, ngữ khí lại mang rõ vẻ không vui, nghe như là rất mất hứng khi hắn đi Lâm Vô Ý. Theo lý thuyết Lâm Vu Chi là tiểu bối, không có lý do gì để can thiệp vào chuyện của chú mình. Nhưng cuộc điện thoại này đã nói rõ rằng vị quản gia kia không hề nói chuyện hắn đến nhà cho Lâm Vô Ý, mà là trực tiếp nói cho đại thiếu gia Lâm gia. Chẳng lẽ, trên dưới Lâm gia đều định loại bỏ triệt để quyền lực của vị thiếu gia Lâm gia không được chiều chuộng kia? Tuy rằng truyền thông có nói người của Lâm gia rất thân thiết với vị thiếu gia hàng năm đều ở nước ngoài này, nhưng chuyện của nhà giàu chưa bao giờ có thể chỉ xem vẻ bề ngoài.

Chỉ trong mấy giây đồng hồ, Thương Hạo Dương đã có vô số suy nghĩ trong đầu. Hắn không dám nói ra chuyện Redmond rất vừa lòng với căn biệt thự kia, nhưng người ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang chờ hắn trả lời, cái khó ló cái khôn, Thương Hạo Dương nói: “À, Lâm đổng, là thế này. Redmond tiên sinh ở Pháp đã từng gặp Lâm tiên sinh một lần. Redmond tiên sinh biết Lâm tiên sinh ở Hongkong, muốn mời Lâm tiên sinh một bữa cơm, bởi vì không có cách nào liên lạc với Lâm tiên sinh, cho nên phái tôi đến quý phủ hẹn Lâm tiên sinh.”

Chỉ cần người nào chú ý đến Lâm gia cũng biết vị thiếu gia này của Lâm gia hàng năm đều ở Pháp, Redmond lại đến đây từ Mỹ, Thương Hạo Dương tin Lâm Vu Chi sẽ không nghi ngờ.

Ánh mắt Lâm Vu Chi thâm trầm, lại nói: “Nhưng tôi hỏi Vô Ý, cậu ấy không nhận ra Redmond tiên sinh. Nếu Vô Ý không nhớ ra lần gặp đó, vậy bữa cơm này tôi từ chối thay Vô Ý. Mong Thương tiên sinh nói cho Redmond tiên sinh, hôm khác tôi mời anh ta uống trà!”

Sắc mặt Thương Hạo Dương nhất thời thay đổi, hắn không ngờ Lâm Vô Ý đã biết chuyện hắn đến tìm! Nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Lâm Vu Chi cũng không muốn lãng phí thời gian với Thương Hạo Dương, lại nói: “Tôi còn đang bận, cũng không muốn nói nhiều. Lão gia tử vừa mới qua đời, Vô Ý không có tâm tình kết bạn, nếu Redmond tiên sinh có chuyện quan trọng hơn có thể trực tiếp đến tìm tôi.”

“À, uhm, được, được rồi.”

“Tạm biệt.”

Lâm Vu Chi trực tiếp cúp điện thoại. Nhìn di động bị ngắt kết nối, Thương Hạo Dương cười khổ, thế này phải báo cáo kết quả công việc thế nào đây?

Lâm Vu Chi vừa cúp điện thoại xong lập tức gọi vào di động Lâm Vu Hồng. Tên Redmond này nam nữ đều ăn, hắn muốn mời Vô Ý ăn cơm, ai cũng không tin hắn chỉ có mục đích đơn giản. Redmond là một người rất nguy hiểm, hắn chú ý đến Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi có thể nào yên tâm được.

Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng đang nói chuyện với trợ lý lập tức lạnh mặt lại, trợ lý đang nhìn anh mà da đầu run bắn lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ của điều hòa thấp quá.

Nghe Lâm Vu Chi nói xong, Lâm Vu Hồng lạnh giọng nói: “Em biết rồi. Hiện tại em gọi điện cho Vô Ý, để cậu ấy chuẩn bị một chút, hai ngày nữa phải đi Australia. Em muốn xem Redmond này định làm gì.”

“Anh nói với chú Dư, chỉ cần là người lạ đến tìm Vô Ý, đuổi hết.”

“Uhm.”

Lâm Vô Ý đang ở trong phòng là áo sơ mi cho Vu Chi và Vu Hồng. Những hành lý của hai người mà cậu có thể sắp xếp lại đều đã sắp xếp xong, còn mấy thứ văn kiện linh tinh gì đó cậu không biết sắp xếp thế nào đều để hết lên tủ ở đầu giường, chờ hai người về tự xử lý. Mấy cậu bé con đều đang ở Australia, gần đây Vu Chi và Vu Hồng đều về nhà cũ, chờ Vu Chu và Tiếu Vi bận rộn xong cũng sẽ qua đây ở. Nghĩ đến sau khi mấy cậu bé con trở về, nhà cũ sẽ càng náo nhiệt hơn, Lâm Vô Ý đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Di động vang lên, cầm lên nhìn, cậu cười bắt máy.

“Vu Hồng.”

“Đang làm gì?”

“Là quần áo cho cậu và Vu Chi.”

“… Sao không để người hầu làm?” Giọng nói của Lâm Vu Hồng nhất thời nhu hòa vài phần.

“Tôi vừa ăn no, thuận tiện tiêu cơm thôi. Tối nay về ăn cơm không?”

“Có lẽ không về được, có buổi xã giao không thể không đi.”

“Vu Chi cũng nói chắc cậu ấy không về được. Phải nhớ uống ít rượu thôi đó.”

“Được. Trở về sẽ không say.”

Lâm Vô Ý cười tủm tỉm hỏi: “Buổi tối muốn tôi để lại giường cho cậu không?”

Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong nhẹ lên, nhìn thấy trợ lý đang kinh ngạc đến ngây người, ra hiệu cho đối phương ra ngoài. Khi trợ lý đã đi rồi, anh mới nói: “Đương nhiên muốn.”

“Ha ha, được. Tôi nấu chút cháo cho cậu, sáng mai cậu và Vu Chi dậy rồi ăn.”

“Được.”

Đột nhiên rất muốn trở về, Lâm Vu Hồng cố gắng áp chế dục niệm này, nói: “Vô Ý, Redmond nói hắn từng gặp cậu một lần ở Pháp, cậu nhớ không?”

Lâm Vô Ý chớp chớp mắt: “Anh ta gặp tôi ở Pháp?”

“Trợ lý của hắn nói thế.”

Lâm Vô Ý nhớ lại cẩn thận, lục lọi hết trí nhớ của mình, cậu nghi hoặc nói: “Không nhớ. Có lẽ đã gặp ở đâu đó. Cậu cũng biết ông nội cậu và mấy người Joseph quản tôi nghiêm lắm, nếu chỉ gặp một lần khẳng định tôi không nhớ. Anh ta tìm tôi làm gì?”

Xuất phát từ một tâm tư nào đó, Lâm Vu Hồng nói chi tiết: “Hắn muốn mời cậu ăn cơm.”

Lâm Vô Ý sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Các cậu đồng ý?”

Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong lên đến một độ cong khá cao, anh hỏi lại: “Cậu thì sao, muốn nhận lời mời của hắn không?”

Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi: “Nếu tôi nhận lời nhất định các cậu sẽ cấm túc tôi.” Về chuyên cậu kết bạn, cậu đã sớm nhận ra thái độ của các cháu cậu cũng giống như ba vậy. Nhất định là Vu Hồng cố ý.

Lâm Vu Hồng nở nụ cười rõ ràng: “Cậu biết là được rồi.”

“Vu Hồng, cậu thật gian xảo.”

Lâm Vu Hồng lại không hề áy náy chút nào, nói: “Bạn cậu đủ nhiều rồi. Nếu ở Hongkong cậu cũng kết bạn nhiều như vậy, thường xuyên muốn ra ngoài chơi, bọn nhỏ trong nhà phải làm sao?” Anh không phản đối người này kết bạn, nhưng người mà có mục đích không đơn giản thì miễn đi.

“Hừ hừ, nếu đêm nay cậu về mà không mua bánh ngọt dâu tây cho tôi, tôi sẽ ra ngoài kết bạn.”

“Chỉ cần bánh ngọt dâu tây?”

“Còn muốn ăn kem dâu tây, nhưng cái này không tiện mang về.”

Chỉ cần cậu muốn ăn, dù không tiện mang về tôi cũng mua cho cậu. Trong mắt Lâm Vu Hồng vốn toàn ánh sáng lạnh, giờ phút này chỉ có ôn nhu: “Redmond này là một phần tử nguy hiểm, tôi và Vu Chi không tin hắn tìm cậu vì lý do này. Vô Ý, trong hai ngày này cậu đi Australia được không? Chờ lúc Ethan gần khai giảng hẵng về cùng mọi người.”

Lâm Vô Ý tươi cười ấm áp: “Được. Tôi cũng nhớ Ethan, Ryan và Andrew.”

“Vậy ngày kia đi.”

“Được. Cũng may hành lý của tôi vẫn chưa thu dọn.”

“Vậy bây giờ tôi sắp xếp.”

“OK. Tối về đừng quên bánh ngọt dâu tây của tôi đó.”

“Sẽ không quên.”

Tắt điện thoại, Lâm Vu Hồng nhìn người trên màn hình điện thoại, độ cong trên khóe miệng mãi vẫn chưa giảm xuống. Nhưng vừa nghĩ tới có người để ý đến Vô Ý, trong mắt anh lại tụ tập hàn băng. Có lẽ ở Mỹ Redmond có thể hô phong hoán vũ, nhưng ở Hongkong, hắn còn chưa đủ trình!

Nói chuyện với Vu Hồng xong, Lâm Vô Ý cũng khá buồn bực. Cái người tên Redmond kia thật là kỳ quái. Nếu gặp cậu ở Pháp, vậy sao lại muốn mời cậu ăn cơm của Hongkong? Hơn nữa trong trí nhớ của cậu quả thực không có người nào tên là Redmond. Vu Hồng muốn ngày kia cậu đi Australia, tuy là không nói rõ, nhưng cậu biết Vu Hồng muốn cậu tránh người kia. Trái lo phải nghĩ, Lâm Vô Ý cười tươi, mặc kệ đi, cậu là Dean của trấn nhỏ Hongkong, Vu Chi và Vu Hồng đều nói cậu không cần quan tâm, cậu ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Cầm áo sơ mi của Vu Chi lên nhìn, rất vừa lòng với tay nghề của mình, Lâm Vô Ý treo áo sơ mi sang một bên, tiếp tục là áo cho Vu Hồng.

Buổi chiều, Thương Hạo Dương không yên lòng đi vào văn phòng của Redmond, nói chuyện này cho ông chủ của hắn. Ngoài dự liệu của Thương Hạo Dương, Redmond cũng không mất hứng, ngược lại giống như đã biết chuyện này từ trước. Rút điếu xì gà ra, Redmond nói: “Lâm Vu Chi đã gọi điện thoại cho tôi.”

Thương Hạo Dương vừa nghe, nhất thời thở nhẹ một hơi. Trong mắt Redmond hiện lên vẻ nguy hiểm, chậm rãi nói: “Tôi rất ngạc nhiên khi Lâm gia bảo vệ Lâm Vô Ý như thế, là thật tâm hay vì nguyên nhân khác?”

Thương Hạo Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám lên tiếng trả lời.

Hút được hai hơi xì gà, Redmond nói: “Ba ngày sau tôi muốn xem tư liệu tỉ mỉ về vị thiếu gian Lâm gia kia, để Iverson giúp anh.”

Nghe được câu đầu tiên, Thương Hạo Dương đã kêu khổ trong lòng, đến khi Redmond nói để một trợ lý của hắn giúp, Thương Hạo Dương không nhịn được phải lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói: “Làm vậy, chắc sẽ làm Lâm gia bất mãn?”

Redmond tự phụ nói: “Người làm ăn chỉ quan tâm đến lợi ích, sau này nhất định Lâm Thị sẽ hợp tác với Khổng Thị, họ không thể không nghĩ đến điều này. Đi điều tra.”

“Vâng, vâng.”

Phất tay để Thương Hạo Dương rời đi, Redmond tiếp tục làm việc. Rời khỏi văn phòng của Redmond, Thương Hạo Dương lại thấy có chút sợ sệt không rõ lý do. Tuy rằng Lâm gia không phách lối như Bàng gia, nhưng Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng là người mà cho dù là đương gia của Bàng gia cũng không dám trêu chọc. Dù Lâm Vô Ý ở Lâm gia không được chiều chuộng, nhưng cũng là người của Lâm gia mà. Thở dài, Thương Hạo Dương lại cảm thấy mình hay lo buồn vô cớ. Chẳng qua hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé làm việc cho người ta, nhận tiền lương từ người ta, dù trời có sập cũng không đến phiên hắn chống đỡ. Bình tĩnh lại, Thương Hạo Dương rời đi, đi tìm cách điều tra tình hình của vị thiếu gia Lâm gia kia.



Buổi tối anh cả và anh hai cũng không về, Lâm Vô Ý mới biết hôm nay là ngày đại hôn của trưởng tôn Bàng gia, thủ phủ của Hongkong. Trên dưới Lâm gia toàn bộ phải tham dự, đến cả Vu Huệ và Như Vi cũng phải đi. Lâm gia vẫn giữ vững nguyên tắc của Lâm lão gia tử, không ai yêu cầu Lâm Vô Ý tham dự, càng không có người nói chuyện này với cậu, chỉ là Lâm Chiếu Đông gọi điện thoại về nói cho em trai biết tối nay không về được, Lâm Vô Ý thuận miệng hỏi một câu mới biết chuyện này. Lâm Vô Ý không tránh việc xã giao, nhưng không thích. Trước kia ở Hongkong, Lâm lão gia tử cũng không mang con trai đi xã giao cùng, tối đa cũng chỉ dẫn con trai đi ăn cơm, gặp mặt với mấy ông bạn già có quan hệ cá nhân không tồi. Lâm Vô Ý ở Pháp cũng tránh mấy chuyện xã giao, với cậu mà nói hôn lễ của trưởng tôn Bàng gia chỉ giống như tin tức bát quái.

Vợ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Bàng Lệ Vân, là họ hàng xa với Bàng gia, bất quá người của Bàng gia rất đông, mấy bà vợ của Bàng lão gia tử luôn lục đục với nhau, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không có quá nhiều giao tình với Bàng Thị. Cũng giống như hôm nay là tiệc cưới của Bàng gia, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không vội vàng trở về từ Australia, chỉ để chồng chuẩn bị quà cho cô dâu hộ mình.

Anh trai và mấy người cháu đều không ở nhà, Lâm Vô Ý và chú Dư ở nhà ăn một bữa tối ấm áp cùng nhau, rồi mới cầm sách lên lầu. Ngồi trên xích đu của ba, nghe chút nhạc, Lâm Vô Ý đọc sách mà cậu yêu nhất, cuộc sống thế này mới là cuộc sống mà cậu thích. Thấy đã hơn 9 giờ, Lâm Vô Ý bỗng dưng có linh cảm liền lấy một cái laptop mới, bắt đầu suy nghĩ. Cậu thích dùng bút viết những cảm nhận của mình trước, rồi mới gõ vào trong máy tính.

Còn trong hôn lễ của Bàng gia, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều gặp Redmond cũng tới tham dự tiệc cưới. Hai người chỉ nói vài câu với Redmond, không muốn nhiều lời. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng biết được chuyện về Redmond từ hai ông anh, nhìn thấy Redmond, đều nhíu mày trong lòng.

Người tới tham dự hôn lễ rất đông, từ giới chính trị đến giới làm ăn và cả giới giải trí, khách khứa tập trung lại, nhiều không tả nổi. Bốn vị Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tuyệt đối phù hợp với hình tượng giàu có đẹp trai của những người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương, cho nên được vô số mỹ nhân liếc mắt đưa tình. Dù là con gái nhà giàu chưa lấy chồng, hay những minh tinh một lòng muốn được gả vào nhà giàu, đều dùng hết mọi cách chỉ để được một vị trong số bốn người liếc mắt đến mình nhiều hơn một chút. So sánh với trên dưới Bàng thị đều được di truyền hoa tâm, đàn ông của Lâm gia quả thực là sinh vật tuyệt chủng.

Vừa đuổi được một nữ minh tinh đi, Thẩm Tiếu Vi lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Trời ạ, anh không biết phụ nữ Hongkong lại cơ khát đến mức ấy. Cuối cùng anh cũng biết tại sao ba ông anh họ luôn trưng ra biểu tình không nói cười tùy tiện, lãnh khốc nghiêm túc. Đây tuyệt đối là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với phụ nữ. Nhìn xem, đám phụ nữ đang ôm ấp hy vọng về ba vị anh họ chỉ dám nói chuyện, tuyệt đối không dám dùng bộ ngực sữa của mình để câu dẫn. Lại có một mỹ nữ tới gần, Thẩm Tiếu Vi kêu khổ trong lòng, nhưng không tiện biểu hiện ra mặt, trời sinh anh đã không có tính cách như vậy.

May quá may quá, cậu nhỏ không có ở đây, thật sự anh rất sợ. Nhất định phải ngăn cách cậu nhỏ với đám phụ nữ háo sắc này mới được! Liếc mắt nhìn Redmond đang nói nói cười cười với một mỹ nữ, Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh trong lòng. Tên này, đừng nói đến việc so sánh với họ, chỉ so sánh với bạn cậu nhỏ thôi cũng kém xa!



Vừa lên xe, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều cởi tây trang dính đầy mùi nước hoa các loại ra. Hai người đều nhớ rõ người nào đó dặn dò, không uống nhiều rượu lắm. Bất quá mùi trên người đều làm họ phải nhíu chặt mày.

“Không biết Vô Ý ngủ chưa.” Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ.

“Có lẽ vẫn chưa ngủ.” Lâm Vu Hồng nhắm mắt nghỉ ngơi, đau đầu. Lâm Vu Chi cũng không nói nữa, nhắm mắt lại. Anh chỉ cảm thấy buổi xã giao hôm nay quá mệt mỏi, rất muốn nhanh chóng về nhà.

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Lâm Vô Ý đang viết mấy thứ liền hoàn hồn. Nghĩ có thể là mấy người anh cả trở về, cậu buông laptop đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn, cậu lập tức rời phòng ngủ.

Chạy nhanh xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy hai người vào nhà, cậu cười thật tươi: “Đã về rồi.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang thay giày đều ngẩng đầu lên, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ ôn nhu và thả lỏng khi trở về “nhà”. Họ không biết tại sao lại thấy quá mệt mỏi với xã giao đêm nay. Họ chỉ muốn về sớm một chút để được ôm người này ngủ một giấc thật ngon.

“Tôi có nấu canh giải rượu, uống một chút đi.”

“Được.”

__Hết chương 75__