Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 90




Bên giường, Lâm Vô Ý đỡ Assal, giúp cậu uống nước. Sau khi Assal bỏ mũ ra liền để lộ một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Lâm Vô Ý có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sốt cao từ cơ thể cậu truyền ra. Đút cho Assal uống hai cốc nước, Lâm Vô Ý đỡ cậu nằm xuống. Assal cầm tay Lâm Vô Ý, không cho cậu đi. Assal rất hướng nội, Lâm Vô Ý nói với bốn người ở đây: “Các cậu ăn cơm trước đi.”

“Bác sĩ sẽ đến rất nhanh, có việc gì gọi chúng tôi ngay.” Nói một câu, Lâm Vu Chi ra ngoài cùng ba người. Đóng cửa, Thẩm Tiếu Vi hơi nghi hoặc, hỏi nhỏ: “Không phải Assal bị Crowe đuổi ra khỏi nhà chứ?”

“Chờ Vô Ý hỏi xem là chuyện gì.” Lâm Vu Chi cũng rất nghi hoặc.

Bốn người xuống dưới ăn cơm, bất quá cả bốn đều chẳng còn tâm tình ăn uống. Lâm Chiếu Vũ hỏi sau khi bốn người vào nhà ăn: “Chuyện gì vậy? Người bạn kia của Vô Ý đến từ đâu?”

Lâm Vu Hồng ngồi xuống nói: “Là bạn ở Mỹ của Vô Ý, tên là Assal. Bọn con cũng không biết là chuyện gì, Vô Ý đang hỏi.”

Những người khác nghe xong, cũng không hỏi lại. Lâm Chiếu Vũ nói: “Lát nữa nếu Vô Ý vẫn không xuống dưới, các con mang cơm lên cho cậu ấy. A Sinh nói hình như người kia bị bệnh, ba bảo phòng bếp nấu chút cháo cho cậu ta uống.”

Lâm Vu Chi trả lời: “Assal bị sốt, nấu cháo là tốt nhất.”

Trên lầu, Lâm Vô Ý một tay nắm tay Assal, một tay dùng khăn lau mặt cho cậu, ôn nhu hỏi: “Assal, nói cho anh biết, có chuyện gì vậy? Là chuyện gì thế? Có phải người nhà em lại tìm đến em gây phiền toái không?” Lâm Vô Ý rất lo lắng, Crowe tuyệt đối sẽ không để một mình Assal chạy đến một nơi xa như Hongkong. Hoặc là nói, Assal tuyệt đối sẽ không rời khỏi Crowe nửa bước.

Assal lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, trông như rất tuyệt vọng. Môi cậu run rẩy, nói nhỏ: “Crowe… không cần em… Em, làm sai một chuyện… Anh ấy, không cần em…”

Lâm Vô Ý cảm thấy chấn động, cậu lau nước mắt cho Assal, vẫn rất ôn nhu nói: “Sao Crowe lại không cần em chứ? Em là Assal quan trọng nhất của cậu ấy mà. Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì? Assal, nói cho anh biết, có anh ở đây.”

“Dean…” Assal khóc thành tiếng, Lâm Vô Ý cúi người ôm cậu, vỗ nhẹ: “Có anh ở đây, anh ở đây… Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. Assal của anh, nói cho anh biết.”

“Dean… Cứu em với… Cứu em với…” Assal giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, khẩn cầu: “Anh ấy không cần em… Em chết mất… Em chết mất…”

“Cậu ấy sẽ không thể không cần em, Assal là thiên sứ, cậu ấy sẽ không thể không cần em. Nói cho anh biết đi, cưng à, cho anh biết đi.” Lời nói ôn nhu của Lâm Vô Ý cho Assak thêm hy vọng, cậu ra sức cắn môi, nói nhỏ bên tai Lâm Vô Ý: “Dean… Em yêu anh ấy… Em, rất yêu anh ấy… Anh ấy là, tất cả của em… Dean, anh ấy, là tất cả của em…”

Hai mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, tim lỡ mất nhịp đập.

“Em không kìm nén được… Em biết, người anh ấy yêu, là anh… Thế nhưng, em không kìm nén được…”

“Em bỏ thuốc… vào trong rượu của anh ấy… Em để anh ấy, làm tình, cùng em… Dean… Anh ấy không cần em… Anh ấy không cần em…”

Thân thể Assal run rẩy kịch liệt, Lâm Vô Ý vội vàng áp chế nỗi kinh sợ trong lòng để vuốt ve cậu, hôn cậu, trấn an cậu: “Không đâu, không phải đâu, Crowe sẽ không thể không cần em. Assal, Assal của anh, em chỉ yêu cậu ấy, em không làm sai chuyện gì cả, cưng à, đừng sợ, đừng sợ…”

Thân thể Assal giật nảy một cái, rồi mới kéo mạnh quần áo Lâm Vô Ý khóc đến tê tâm liệt phế. Cậu rất cần một người nói cho cậu biết, tình yêu của cậu không phải là sai, cậu, chỉ yêu anh ruột của mình thôi, tình yêu của cậu, không phải là sai.

“Assal… Assal…” Lâm Vô Ý hôn mặt Assal, vỗ nhẹ thân thể cậu, nói với cậu từng lần từng lần một, cậu không làm sai, cậu chỉ yêu một người thôi, cậu không làm sai.

Ngoài cửa, bốn người đàn ông dừng bước chân vì tiếng khóc trong phòng. Lâm Vu Chi nói nhỏ với bác sĩ riêng vừa vội đến: “Lát nữa hẵng vào.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không nói cho Crowe, dù sao mọi chuyện vẫn chưa biết rõ. Chờ Lâm Vô Ý hỏi xong, họ sẽ hỏi ý của Vô Ý trước, rồi mới quyết định có cần nói cho Crowe không.

Dỗ mãi một hồi, Assal mới không khóc thương tâm như vậy nữa. Mà Lâm Vô Ý cũng biết được mọi chuyện xảy ra. Assal bỏ thuốc cho Crowe, sau khi dược tính mất đi Crowe đã mắng Assal một trận, anh không thể tiếp nhận chuyện lên giường cùng em trai ruột của mình. Sau đó Crowe đạp cửa đi mất. Assal vô cùng thống khổ và tuyệt vọng, nhẫn nhịn nỗi đau xót phía sau, cầm hộ chiếu chạy đến Hongkong tìm Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý là người duy nhất mà cậu nghĩ có thể cứu mình.

Assal quá mệt mỏi. Phải trải qua nỗi hoảng sợ trong lòng cả một đêm, bị người mình yêu vứt bỏ, lại ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, thân thể cậu vốn đã không khỏe mạnh, sau khi khóc xong cả người đã rơi vào trạng thái bán hôn mê. Nhẹ nhàng buông Assal xuống, đau lòng lau nước mắt trên mặt cậu, Lâm Vô Ý hôn một cái thật ôn nhu lên trán Assal, sau khi cậu ngủ, Lâm Vô Ý đứng dậy rời đi.

Khẽ đóng cửa, Lâm Vô Ý bước nhanh xuống lầu. Tất cả mọi người đã ăn cơm xong đều ở trong phòng khách, nhìn thấy cậu xuống, mọi người lập tức hỏi: “Tình huống của Assal sao rồi?”

Lâm Vô Ý cau mày lắc đầu: “Vu Chu, cậu tới đây một chút, tôi có việc muốn hỏi cậu.”

Lâm Vu Chu lập tức đứng dậy đi tới. Những người khác đều khó hiểu nhìn Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chu đến phòng chơi của trẻ con.

Đóng cửa, Lâm Vô Ý kéo tay Lâm Vu Chu hỏi nhỏ: “Vu Chu, cậu nói nếu làm tình cùng tôi là phải dùng đến chỗ kia, có phải nhất định sẽ bị thương không?”

Lâm Vu Chu đâu thể ngờ chuyện Lâm Vô Ý muốn hỏi anh lại làm người ta muốn chảy máu mũi như thế, anh sửng sốt. Bất quá thấy dáng vẻ rất lo lắng của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu áp chế tà niệm trong lòng, chuyên nghiệp nói: “Tôi chưa từng làm, có nhất định bị thương hay không tôi cũng không thể khẳng định, bất quá nếu không làm bước chuẩn bị thật tốt, chắc sẽ bị thương. Sao lại hỏi vấn đề này?”

Lâm Vô Ý cắn môi, do dự nói: “Hiện giờ tôi cũng không biết phải nói sao. Vậy nếu bị thương phải làm thế nào?”

“Vô Ý.” Lâm Vu Chu nhíu mi.

Lâm Vô Ý vươn tay nhu ấn mi tâm của anh, nói nhanh: “Hiện tại tôi cũng rất rối loạn, tôi cam đoan sẽ giải thích. Cậu trả lời tôi trước đã.”

Đối phương đã nói thế, Lâm Vu Chu cũng không ép hỏi, nói: “Chắc là có. Không thì tôi hỏi giúp cậu một chút.”

“Uhm uhm uhm.” Gật mạnh đầu.

Lâm Vu Chu nghĩ xem nên chọn người nào, lấy điện thoại di động kết nối tới một dãy số.

“Pitt, là tôi.”

“Có vấn đề chuyên ngành muốn hỏi cậu.”

Trong mắt Lâm Vô Ý đầy vẻ kinh ngạc. Pitt biết sao? Vậy Pitt… Cậu chớp chớp mắt, có chút hiểu được tại sao mỗi lần Vu Chu dẫn cậu đến chỗ Pitt cắt tóc đều không thích cậu tiếp xúc nhiều với Pitt, hóa ra Vu Chu ghen nha.

Bởi vì Lâm Vu Chu hỏi vấn đề này nên Pitt hét chói tai trong điện thoại, cũng may là hắn rất hiểu Lâm Vu Chu, sau khi hét chói tai xong lập tức nói tỉ mỉ cho Lâm Vu Chu biết giữa hai người đồng tính luyến ái nam là làm tình thế nào. Cuối cùng, hắn còn rất happy mà nói: “John, nếu cậu muốn đổi tính hướng, nhớ đến tìm tôi nha.”

“Cậu đi chết đi.” Lâm Vu Chu cúp điện thoại, rồi mới giải thích với người đang đợi: “Pitt nói nếu trước đó không làm chuẩn bị đầy đủ, bên tiếp nhận sẽ rất dễ bị thương. Nghiêm trọng hơn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu nhẹ cũng sẽ có bệnh trạng phát sốt.”

“Nghiêm trọng như vậy!” Lâm Vô Ý theo bản năng lùi ra sau.

Trên trán Lâm Vu Chu có vài đường gân xanh nổi lên, vươn tay kéo người đang sợ hãi về, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không để cậu bị thương.”

Á… Lâm Vô Ý liếm môi: “Cái đó nói sau. Ờ… Pitt có nói nếu bị thương thì phải làm sao không? Ngoại trừ đi bệnh viện ra.” Xem ra Assal bị thương rất nghiêm trọng mới có thể phát sốt.

Thở ra một hơi buồn bực, Lâm Vu Chu nói: “Cậu ta có nói. Tôi đi hỏi chú Dư xem trong nhà có thuốc không, nếu không có tôi ra ngoài mua.”

“Được. Vậy tôi lên lầu trước, tình huống của Assal rất không ổn.”

“Bác sĩ đến rồi, cần để bác sĩ xem không?”

Lâm Vu Chu cũng đã đoán được một chút Assal có chuyện gì. Ngẫm nghĩ, Lâm Vô Ý gật đầu: “Để bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Assal trước, cậu ấy sốt cao lắm.”

“Được.”

Hai người ra khỏi phòng chơi, Lâm Vô Ý lên lầu, Lâm Vu Chu đi gọi bác sĩ. Assal ngủ thật sự không an ổn, luôn nói những lời vô nghĩa. Lâm Vô Ý không cho bác sĩ biết Assal có chuyện gì, cậu tin Assal cũng không muốn để người khác biết được chuyện của mình, huống chi cậu vẫn không xác định được Assal có đúng như cậu đoán không. Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Assal, thêm cả thuốc uống hạ sốt. Lâm Vô Ý muốn bác sĩ cho thêm thuốc giảm đau, bác sĩ thấy cậu dường như có chuyện khó nói, cũng không hỏi gì, chỉ kê đơn dựa theo yêu cầu của cậu. Trong nhà không có hai loại thuốc mỡ đặc hiệu mà Pitt nói, Lâm Vu Chu cầm đơn thuốc của bác sĩ đi mua.

Sau khi bác sĩ đi rồi, Lâm Vô Ý khóa cửa phòng. Lấy một bộ quần áo sạch sẽ của mình từ trong tủ ra trước, lại tìm một cái quần lót sạch cậu vẫn chưa dùng. Thuốc hạ sốt vẫn chưa có tác dụng, Lâm Vô Ý tắt điều hòa trong phòng. Đợi đến lúc trong phòng không còn lạnh nữa, cậu xốc chăn lên, nhẹ nhàng cởi quần của Assal. Khi câu cởi quần lót cho Assal, cậu hít một hơi lạnh, quần lót của Assal có rất nhiều máu!

Lâm Vô Ý bị dọa sợ. Nhớ lại Pitt nói nếu nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cậu lập tức vứt bỏ hết những đắn đo trong lòng, lật thân thể Assal lại, mở hai bên mông ra. Vừa nhìn thấy, đến da đầu Lâm Vô Ý cũng thấy tê dại. Hình như Assal rất đau, thân thể lại run lên. Lâm Vô Ý vội vàng kéo chăn, chạy vọt vào phòng tắm xả một chậu nước, lại lấy thêm một chiếc khăn mặt sạch sẽ.

Lại xốc chăn lên, Lâm Vô Ý nhiu mi tâm thật chặt, đau lòng cho Assal, lại có chút oán giận Crowe. Crowe hẳn là phải biết rõ nhất Assal sẽ không thể rời khỏi cậu ấy, không phải sao? Sao cậu ta có thể nhẫn tâm làm Assal bị tổn thương thế này? Dù có không thích, Assal cũng là người chịu tội, cũng có thể nói chuyện rõ với Assal mà không phải là đạp cửa bỏ đi chứ. Vẫn là Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi của cậu là tốt nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm cậu bị thương đâu.

Lâm Vô Ý mím môi lau chỗ kia cho Assal. Assal đau đớn đến mức tỉnh lại, Lâm Vô Ý vội vàng vỗ cậu, dỗ nhẹ: “Là anh, Assal. Em ngủ đi. Anh xử lý vết thương cho em, vết thương của em nghiêm trọng lắm.”

Hơi thở của Assal cũng mang theo cả nỗi đau lòng, nước mắt trào ra. Lâm Vô Ý cực kỳ đau lòng, cậu nghiêng người hôn vào thái dương Assal, lau nước mắt cho cậu: “Cưng à, đừng nghĩ gì hết, có anh ở đây. Lát nữa anh bôi thuốc cho em, em ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ gì hết.”

Assal nhắm mắt lại, vùi đầu vào giữa hai tay. Lâm Vô Ý trấn an cậu một lát, tiếp tục xử lý vết thương cho cậu. Chỗ đó của Assal vẫn còn chảy máu. Lâm Vô Ý rất sợ, sợ Assal gặp nguy hiểm. Lau sạch những vệt máu đã khô giúp Assal, Lâm Vô Ý lấy di động lên mạng tra tìm cách xử lý. Cậu ngại hỏi Pitt, cũng ngại bảo Vu Chu đi hỏi tiếp.

Tra tìm một hồi, Lâm Vô Ý thoáng bình ổn trái tim lại. Chắc Assal sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá nếu vẫn không ngừng chảy máu thì sẽ rất phiền toái. Nhìn đồng hồ, Vu Chu sẽ không về nhanh như thế, Lâm Vô Ý giúp Assal mặc một chiếc quần lót sạch vào, rồi mới ra ngoài.

Ngoại trừ Lâm Vu Chu, tất cả mọi người đều ở phòng khách. Thấy Lâm Vô Ý lại xuống dưới, Lâm Vu Hồng lập tức hỏi: “Sao rồi?”

“Không tốt lắm.” Lâm Vô Ý không có ý định ngồi lại phòng khách, Lâm Vu Hồng thấy thế nói: “Cậu ăn cơm trước, cần làm gì thì nói với chúng tôi.”

Lúc này Lâm Vô Ý mới thấy mình rất đói, nhưng cậu lại không thể rời Assal lâu quá được, liền nói: “Đợi lát nữa mới ăn. Tôi cần đá, Assal vẫn chưa hạ sốt.”

“Tôi đi lấy đá. Chỗ Assal không nhanh như thế, cậu ăn cơm trước.” Lâm Vu Chi đứng lên nói.

Thẩm Tiếu Vi nói: “Em đi cho.” Nói xong, anh đứng dậy vào phòng bếp.

Thấy mấy người cháu trai tốt với mình như thế, Lâm Vô Ý lại càng khó chịu hơn vì Assal. Cậu đi đến ngồi giữa Vu Chi và Vu Hồng, rầu rĩ không vui.

Lâm Chiếu Đông hỏi: “Vô Ý, cần đưa bạn em đi bệnh viện không? Đến bệnh viện của nhà, sẽ không bị chụp ảnh được.”

Lâm Vô Ý nói: “Em xem tình huống trước một chút. Cậu ấy rất hướng nội, bình thường hay sợ người lạ. Một mình đến tận Hongkong tìm em đã là cực hạn rồi. Đợi Vu Chu mua thuốc về, cho cậu ấy uống trước xem sao đã. Tốt nhất là cứ ở nhà.”

Lâm Chiếu Đông gật đầu, không hỏi nhiều.

Nhìn ra cậu khó chịu, Lâm Vu Chi không hề kiêng kỵ mà ôm vai cậu: “Yên tâm, Assal không có việc gì đâu. Cậu muốn gọi điện thoại cho Crowe không?”

Lâm Vô Ý vừa nghe xong, mất hứng: “Tôi muốn tuyệt giao với cậu ta.”

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi vừa lấy đá về đều nhướng mi, tình huống có chút nghiêm trọng đây. Thấy Tiếu Vi đã trở lại, Lâm Vô Ý đứng dậy nhận đá.

“Lát nữa xuống ăn cơm, trong bếp có cháo nấu cho Assal, cậu ấy cũng cần phải ăn.” Lâm Vu Chi vỗ vỗ Lâm Vô Ý.

Vẫn là Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi của cậu là tốt nhất! Lâm Vô Ý gật đầu, cầm đá đi lên lầu. Ethan ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà nội nhìn ông chú nhỏ bận rộn, không quấy rầy ông chú nhỏ.

Chườm lạnh cho Assal, Lâm Vô Ý lại vỗ về cậu một lát, xác định Assal ngủ rồi, lúc này cậu mới đi ăn cơm. Vợ chồng Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đã đưa cháu ra ngoài sân tản bộ, để lại chỗ cho mấy người trẻ tuổi nói chuyện. Lâm Vô Ý đói gần chết đang ngồi trong phòng bếp ăn cơm như hổi đói, ba người kia nhìn mà đau lòng vô cùng.

“Vô Ý, Assal làm sao vậy?”

Sau khi Lâm Vô Ý ăn cũng tạm ổn, Lâm Vu Hồng hỏi.

No bụng rồi, suy nghĩ của Lâm Vô Ý cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Nhìn trái nhìn phải, không có người ngoài, cậu dựa sát vào ba người, mất hứng nói: “Assal yêu Crowe, còn hiến mình cho Crowe nữa, ai ngờ Crowe lại tức giận với cậu ấy, còn vứt cậu ấy lại một mình. Assal rất thương tâm, liền tới tìm tôi. Cậu ấy bị thương, rất nghiêm trọng, tôi lại không thể đưa cậu ấy đến bệnh viện được.”

Thần sắc ba người là sự chấn động rõ ràng, tiếp đó, ba người nhìn chằm chằm vào Lâm Vô Ý, muốn xem cậu có cảm giác bài xích nào không. Nào biết, Lâm Vô Ý cho ra một câu làm họ vừa vui vừa giận.

“Cũng là các cậu tốt nhất, sẽ không để tôi thương tâm đâu. Bất quá nhìn bộ dáng Assal thế này, tôi thấy sờ là tốt nhất.”

Lâm Vu Hồng lập tức bày tỏ thái độ: “Crowe là Crowe, chúng tôi là chúng tôi, cậu không thể vì chuyện Crowe làm Assal bị thương mà phủ định “năng lực” của chúng tôi.” Chuẩn xác mà nói, là kỹ thuật.

Lâm Vô Ý nhìn ba người, qua một lát, vẫn là câu kia: “Sờ là tốt rồi.”

“Vô Ý, tôi về rồi.”

Lâm Vu Chu đi mua thuốc đã trở về. Lâm Vô Ý không ăn nữa, cầm thuốc đi luôn. Nhìn cậu vội vàng rời đi, Thẩm Tiếu Vi phẫn nộ: “Em khinh Crowesus Aton.”

“Chuyện gì vậy?” Lâm Vu Chu vẫn không hiểu rõ mọi chuyện lắm liền hỏi.

Thẩm Tiếu Vi vô tội hàm oan khóc không ra nước mắt: “Anh ta hại chết chúng ta rồi.”



Dựa theo lời chỉ dẫn, Lâm Vô Ý cẩn thận bôi thuốc cho Assal. Assal đau đến nỗi cứ hít mạnh từng hồi, trái tim Lâm Vô Ý cũng thít chặt lại theo từng âm thanh hít vào của cậu. Cũng may thuốc rất tốt, sau khi bôi thuốc xong chỗ đó của Assal không còn chảy máu nữa. Assal cũng bớt sốt không ít, Lâm Vô Ý đút cho cậu ba bát cháo nhỏ, rồi mới dỗ cậu ngủ tiếp.

Ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt suy yếu đến mức tái nhợt của Assal, Lâm Vô Ý nghĩ đến mình. So sánh với Assal, cậu thực sự rất may mắn, rất hạnh phúc. Trong cái nhìn của cậu, mọi tình yêu trên thế giới này đều rất tốt đẹp. Cho nên cậu chưa bao giờ để ý tính hướng trong tình yêu của các bạn cậu là gì. Chỉ cần họ không lạm tình, không đùa giỡn với tình cảm, cậu đều có thể tiếp nhận. Cũng bởi vậy, trên chuyện tình cảm với Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, cậu cũng không vẫy vùng nhiều lắm, bởi vì thích, cho nên tiếp nhận. Dù ba có cấm túc cậu, cậu cũng sẽ trung thành với trái tim mình. Nhưng trên thực tế, không phải người nào cũng có thể tiếp nhận được loại tình cảm phạm vào thế tục và luân lý như cậu.

Nhưng chẳng lẽ cứ nhìn Assal tiều tụy như vậy đến lúc tan biến sao? Cậu hiểu rất rõ Assal không muốn rời ra Crowe đến thế nào, hiểu rõ Crowe quan trọng với Assal ra sao. Sờ khuôn mặt gầy yếu của Assal, Lâm Vô Ý cúi người, in một nụ hôn ôn nhu vào giữa trán cậu.

Xác định Assal có thể ngủ một giấc đến tận sáng, Lâm Vô Ý cầm di động ra ngoài. Không đi xuống lầu tìm bốn người kia, cậu vào phòng cách vách, bấm điện thoại cho Crowe. Mà điện thoại của Crowe vẫn đang trong trạng thái tắt máy. Lâm Vô Ý nhìn chằm chằm vào cái di động không kết nối được, rất mất hứng. Hiện tại Assal cần nhất không phải là mình, mà là Crowe đó. Vậy mà tên Crowe này còn dám tắt di động, quá đáng rồi đấy!

__Hết chương 90__