Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 15: 15: Dâu “bà Dì” Tới




Họ lên máy bay, ba mươi phút sau máy bay cất cánh về Trung Quốc, Hàm Nhi nhìn ra phía cửa sổ.

Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Khi chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh cô gặp một người đàn ông và một người phụ nữ đi ra, Hàm Nhi tránh đường sang bên phải nhưng thật không may đụng phải vai của người đàn ông.

- "A...xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Cô cúi đầu nói.

Người phụ nữ kéo người đàn ông sang một bên:"Làm gì vậy? Muốn lợi dụng sao?"

Người đàn ông phía trước tầm hai mươi lăm tuổi, anh mặc trên người bộ âu phục màu xanh đen, mái tóc màu xám tro, nhìn Hàm Nhi thích thú, anh là bác sĩ của bệnh viện X-Tiêu Kì Nghiên. Bên cạnh anh là trợ lý

- "Không sao đâu, không cần xin lỗi nữa." Anh bỏ hai tay vào túi quần nói.

Hàm Nhi mỉm cười:"Vậy tôi xin phép đi trước."

Anh nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô mà có chút rung động, đôi mắt ấy giống như chứa đựng rất nhiều tổn thương và đau buồn. Tự dưng anh chợt nhận ra cô gái này rất giống với cô ruột của mình.

- "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

- “Không sao! Sao anh lại nhìn tôi như vậy”

- “À tôi nhìn cô rất giống một người”

- “Người giống người rất nhiều mà chắc anh nhận nhầm rồi. Xin phép tôi đi trước”

Cũng phải rất nhiều người giống nhau chắc là mình nghĩ nhiều rồi

Hàm Nhi đi vào phòng vệ sinh, thật sự không may cho cô là hôm nay "bà dì" ghé thăm, do sáng nay có việc nên cô quên mất. Hàm Nhi ôm bụng ngồi bên trong phòng, giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều để trong hành lí của cô rồi, còn sáu tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, làm sao có thể để vậy ra ngoài được.

Lãnh Phong Thần ngồi một lúc lâu, thấy cô mãi vẫn chưa bước ra thì tâm tình có chút không thoải mái, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

- "Diệu Hàm Nhi, vào đó tranh thủ ngủ sao?"

Hàm Nhi cau mày, giờ biết làm sao đây? Cô cắn môi, bụng cô đau dữ dội.

- "Cô có trong đó không vậy?" Lãnh Phong Thần hỏi lại.

Hàm Nhi nhỏ giọng trả lời:"Tôi ở bên trong."

- "Ra ngoài, cô trong đó làm gì mà lâu như vậy?"

Hàm Nhi mở cửa bước ra, cô bước từng bước chậm chạp, Lãnh Phong Thần nhìn cô một lượt thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi.

- "Cô làm sao vậy?"

Hàm Nhi Nhi cắn cắn môi, có nên nói ra không? Cuối cùng cô quyết định...

- "Hôm nay...."bà dì" của tôi tới rồi." Nói rồi cô đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

Phụ nữ thật phiền phức, anh cau mày rồi nói:"Đây là lí do cô ở trong không chịu ra ngoài sao?"

Hàm Nhi gật đầu.

Anh chán ghét quay người rời đi, Hàm Nhi chẳng biết làm gì, cô đứng bên cạnh chỗ rửa tay suy nghĩ.

Một lúc sau...

- "Nhanh lên còn ra ngoài." Anh lúc này bước vào, trên tay cầm một bọc băng vệ sinh và quần lót cotton sử dụng một lần đưa cho cô.

Hàm Nhi bất ngờ nhìn anh, Lãnh Phong Thần cao cao tại thượng lấy đâu ra thứ này đưa cho cô chứ?

- "Diệu Hàm Nhi." Anh gọi cô về thực tại.

Hàm Nhi vội cầm lấy rồi bước vào phòng, anh vẫn là vẻ chán ghét nhìn cô rồi đi ra ghế của mình.

Năm phút sau...

Hàm Nhi đi ra ngoài, tay cô đặt lên bụng mình, mỗi lần đến ngày đèn đỏ là bụng cô đau như sắp nổ tung. Cô ngồi xuống ghế của mình ở khoang hạng nhất.

Trùng hợp nhất là, phía sau ghế của họ là Tiêu Kì Nghiên và trợ lý của anh ta. Cô ngồi xuống, lúc này ánh mắt của Tiêu Kì Nghiên bắt gặp cô.

- "Mất máu có khác nhỉ? Nhìn cô như hồn ma vậy." Anh nhìn cô, giọng châm chọc.

Hàm Nhi tạm không chấp nhặt anh, vì vừa rồi anh đã giúp cô nên có chút biết ơn, đặc biệt khi nãy anh có chút ôn nhu khiến tim cô đập rộn ràng.

Tiêu Kì Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào cô ở phía trước, Lãnh Phong Thần nhìn Hàm Nhi ôm bụng cau mày thì có chút không đành.

Anh nhìn cô tiếp viên:"Cho tôi một ly nước ấm."

- "Vâng, ngài đợi một lát." Cô ấy nói.

Ly nước ấm được mang ra, Lãnh Phong Thần đẩy về phía cô:"Uống chút nước, sẽ đỡ đau, phụ nữ các cô thật phiền phức."

Hàm Nhi cầm ly nước ấm lên, trong lòng có chút ấm áp mặc dù ngữ khí của anh không mấy thân thiện.

Ngồi một lúc cô buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi, giây phút cô vô tình gục vào vai anh khiến anh có chút đơ người.

Tại sao anh lại không đẩy cô ra, cô là người đã phá hoại hạnh phúc của anh vậy mà anh có cảm giác mình càng ngày càng lún sâu vào trong, không dứt ra được.

Anh có chút mềm lòng, ngồi im cho cô dựa vào vai mình. Hình ảnh này cũng rơi vào đáy mắt của Tiêu Kì Nghiên, có chút mất mát nhưng cũng không rõ nét lắm.

Cũng đến lúc máy bay hạ cánh, Hàm Nhi thức dậy biết mình ngủ quên dựa vào vai anh thì có chút áy náy, người đàn ông này thường ngày ghét bỏ hành hạ cô, hận cô không hết vậy mà cô lại có thể dựa vào vai anh ngủ được.

Cũng may anh đã ngủ...

Nhưng anh chỉ giả vờ, lúc biết cô tỉnh anh liền nhắm mắt lại.

Khang Dụ lái xe đến sân bay đón anh, hành lí được nhân viên đẩy ra và để lên xe, anh và cô ngồi vào ghế sau.

Suốt dọc đường anh cũng không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt dựa vào ghế. Hàm Nhi nhẹ nhàng quan sát anh, hàng lông li cong dài, chiếc mũi cao, môi mỏng, làn da hơi ngăm, anh thật sự là mẫu hình lí tưởng của cả ngàn người phụ nữ.

- "Lãnh thiếu, chiều nay đối tác quan trọng đến, bây giờ anh về nhà trước hay về công ty ạ?" Khang Dụ nhìn vào chiếc kính ở trên xe, cẩn thận hỏi.

Anh vẫn không mở mắt chỉ nói:"Đến quân doanh."

- "Vâng."

Hàm Nhi nhìn anh, mới ngồi máy bay về mà phải làm việc luôn rồi sao? Nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi, không được nghỉ ngơi mà còn phải làm việc nữa.

Chiếc xe dừng trước biệt thự, Hàm Nhi bước xuống xe, người làm ra lấy hành lí vào nhà. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh đến quân doanh.