Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 17: 17: Đáng Thương




- “Anh còn muốn như thế nào nữa, Lãnh Phong Thần anh hành hạ tôi như vậy còn chưa đủ sao” Hàm Nhi uất ức và hét lên “Bây giờ người anh yêu đã trở về anh giữ tôi lại để làm gì? Để mỗi ngày lấy tôi ra sỉ nhục sao? Hay để tôi lại tranh giành anh với Tô Hạ Hạ."

Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Cô nghĩ cô sẽ giành tôi được với Hạ Hạ sao?"

- "Tôi cũng không có ý định giành một kẻ đáng thương với một người độc ác."

Lãnh Phong Thần cởi chiếc áo khoác vest:"Được, tôi sẽ cho cô biết ai sẽ là người đáng thương."

Hàm Nhi lùi về sau:"Anh muốn làm gì?" Ánh mắt hiện lên tia cảnh giác.

- "Rất nhanh cô sẽ biết được thôi."

Anh cởi chiếc cravat trên cổ mình ra, sau kéo nắm lấy hai cổ tay của cô, kéo Mộc Nhiên đến gần mình.

- "Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra." Cô nói.

Anh cột chặt hai tay cô lại bằng chiếc cravat, "roẹt", tiếp theo anh xé chiếc váy trên người cô ra.

- "Lãnh Phong Thần, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Không phải anh đã tìm được người anh yêu về rồi sao?"

Anh lúc này cởi hết quần áo của mình ra.

- "Muốn thoát khỏi tôi để đi tìm đàn ông khác sao? Tôi sẽ thỏa mãn cô”

Hàm Nhi cười chua xót nước mắt mặn chát cứ thế mà chảy ra ngoài thấm đẫm một bên gối

Bàn tay anh bóp chặt lấy cổ cô:"Đê tiện, cô không phải lấy nước mắt để cho tôi cảm thấy mất hứng phục vụ cho tốt vào."

Anh dang chân cô ra, trực tiếp đưa thứ to lớn vào **** **** kia, không một màn dạo đầu khiến cho bên dưới cô đau như rách ra.

- "A.." Hàm Nhi đau đớn khép chân lại nhưng bị anh nhất quyết giữ nguyên một tư thế.

Bên ngoài, Tô Hạ Hạ lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng, cô ta nghe thấy tiếng động bên trong cũng biết họ đang làm gì.

Diệu Hàm Nhi, cô đừng hòng cướp anh ấy của tôi.

- "Sao hả? Cảm giác thế nào?" Lãnh Phong Thần hỏi.

Hàm Nhi cười lạnh:"Hừ! Tôi thấy anh thật bẩn thỉu..."

Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi môi còn để lại dấu răng. Lãnh Phong Thần không vì câu nói của cô mà tức giận, anh mỉm cười gian tà rồi cúi xuống liếm **** **** đỏ ửng hiện lên trước mắt anh, anh thở dốc rồi cúi xuống liếm nó.

- "A.." Hàm Nhi không ngờ anh sẽ làm vậy, cô thở dốc.

Anh liếm nhẹ nơi đó rồi buông ra, tiểu đệ lần nữa đi vào.

- "A..ư...a" Cô rên rỉ, cơ thể lên xuống vì sự tấn công của anh.

- "A...á...." Hàm Nhi đau đớn, run lẩy bẩy, vết thương xót cộng thêm việc anh còn cắn nơi đó.

Lãnh Phong Thần xoay người cô lại, nâng lên chân cô lên cao khiến cho cặp mông hiện ra trước mặt anh, anh đứng lên ra vào bên trong cô từ phía sau.

- "A.."

Sau gần một tiếng đồng hồ, anh mới buông tha cho cô, gầm nhẹ rồi phóng thẳng chất lỏng vào sâu tận bên trong cô.

Hàm Nhi đau đớn nên đã ngất lịm đi, anh nhìn cô chán ghét.

Lãnh Phong Thần vào tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài

- "Thần, anh làm gì mà lâu vậy?" Ánh mắt của Hạ Hạ long lanh nước nhìn Lãnh Phong Thần.

Anh đưa tay chạm nhẹ lên mặt cô:"Chúng ta đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều mặc kệ cô ta."

- "Vâng." Tô Hạ Hạ ngoan ngoãn nói.

Chiếc xe Lamborghini rời đi, quản gia lúc này mới dám bước vào phòng. Nhìn cô gái đang ngất lịm trên giường, sàn nhà toàn mảnh vụn của quần áo mà bà cảm thấy rất thương xót.

“Hàm Nhi...Hàm Nhi...cháu không sao chứ?" Quản gia đỡ lấy người cô

Hàm Nhi nghe thấy tiếng bà thì mắt khẽ mở ra, nhìn hình ảnh của bà có chút mờ nhạt rồi từ từ chìm vào bóng tối.

Quản gia sai người đến thay drap giường mới rồi đỡ cô nằm ngay ngắn lên đó, bà lau sơ người cô rồi gọi bác sĩ đến.

“Không có vấn đề gì đáng ngại chỉ là cơ thể cô ấy vốn yếu nếu như làm chuyện như vậy quá mức thì khả năng mang thai sẽ rất khó tôi sẽ kê cho cô ấy một chút thuốc bổ nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi”

“Cảm ơn bác sĩ”

Sau khi khám xong quản gia sai người tiễn bác sĩ về

Lãnh Phong Thần đưa Hạ Hạ đi ăn rồi đến quân khu mọi người đều ngạc nhiên

“Lần trước không phải là thiếu phu nhân sao. Sao hôm nay lại là người phụ nữ khác vậy”

“Cậu bớt mồm đi được không để thiếu tướng nghe được thì cậu chết chắc”

“Nhưng tôi vẫn thấy thiếu phu nhân xinh hơn, còn người phụ nữ này bên ngoài thì yểu điệu thục nữ nhưng nhìn kĩ thì là dạng đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác”

“Cậu bây giờ có vẻ đi làm thầy bói được rồi đấy”

“Tôi…”

“Khụ…Khụ hai người các cậu nói nói chuyện gì vậy” từ đằng sau Triệt Minh Vũ đi tới

“Chào thượng tá” Hai người họ đứng thẳng giơ tay lên chào

“Có chuyện gì mà đứng đây thì thầm to nhỏ thế các cậu chạy mười vòng sân cho tôi”

Lúc này Triệt Minh Vũ mới nhìn hoá ra là đưa tình nhân đến đây thật không hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì một cô gái tốt ngay bên cạnh lại đi chọn người phụ nữ kia.

Tâm tình ngày hôm nay của anh không tốt nên không ai dám đến, ngay cả Hạ Hạ cũng không dám nói gì nhiều.

Còn anh, trong lòng có chút áy náy, không mờ nhạt như lần trước mà nó rất rõ nét, anh thực sự đang lo lắng cho người phụ nữ ở nhà kia.

Hàm Nhi ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh dậy, quản gia mang cháo vào cho cô.

- "Hàm Nhi, ăn chút cháo đi, rồi uống thuốc”

Hàm Nhi nhìn bà gật đầu, quản gia đến gần đút cháo cho cô rồi cho cô uống thuốc.

Uống thuốc xong cô tiếp tục ngủ một giấc đến tối, Lãnh Phong Thần cùng Hạ Hạ về biệt thự, anh đi lên phòng tắm rửa.