Sáng hôm sau, Trần Thanh Ngọc dậy sớm bởi hôm nay cô sẽ đi làm. Vương Nghiêm cũng dậy theo Trần Thanh Ngọc, em muốn theo mẹ đến bệnh viện.
Lúc Trần Thanh Ngọc chuẩn bị lái xe đi làm, Vương Nghiêm cứ kéo áo cô.
- “ Sao vậy con? ” Trần Thanh Ngọc
- “ Con muốn đi, con không ở nhà đâu. ” Vương Nghiêm nhõng nhẽo
- “ Mẹ đi làm mà, sao cho con đi được. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Hay là con cho thằng bé đi cùng đi, dù sao nó cũng mới về đây. Chưa quen, ở bên cạnh con vẫn tốt hơn. ” Chu Thanh Nga lên tiếng
- “ dạ mẹ. Nào, lên xe, mẹ đưa đi. Mẹ nói trước là ở bệnh viện không có gì chơi đâu đấy nhá, cứ đòi đi. ” Trần Thanh Ngọc
Vương Nghiêm gật đầu, em trèo lên xe ngồi trước mặt Trần Thanh Ngọc. Em phải đi để khẳng định chủ quyền mẹ là của ba với người tên Trương Vũ Khoa. Một đứa trẻ 3 tuổi mà suy nghĩ thông minh như vậy sao? Quả nhiên là bảo bảo thiên tài mà.
- “ Con tự chơi cũng được mà. ” Vương Nghiêm nói
- “ Được rồi, trật tự nào. Đừng làm mẹ phân tâm, đường đang rất đông người qua lại đó. ” Trần Thanh Ngọc
Vương Nghiêm gật đầu, Trần Thanh Ngọc tập trung lái xe. Từ nhà cô đến bệnh viện là 18km, nếu đi thì phải ra khá nhiều ngã rẽ và tuyến đường.
Cô bắt đầu đi từ nhà sau đó rẽ trái đến ngõ 30 Tạ Quang Bửu đi xuống phố Trần Đại Nghĩa, rẽ trái sang phố Đại La, đi qua cầu vượt Giải Phóng - Trường Chinh, đi thẳng lên đường Trường Chinh, đi xuống đường Nguyễn Trãi ( ga Thượng Đình ), cạnh nút giao Đường Láng và phố Tây Sơn. Đi qua hầm chui Thanh Xuân và ga Nguyễn Trãi - Khuất Duy Tiến, đi thẳng lên đường Khuất Duy Tiến và Vành đai 3. Trục đường Phạm Hùng đi thẳng lên cầu vượt Mai Dịch, đi thẳng đường Phạm Văn Đồng rẽ trái rồi đi thẳng xuống một đoạn rồi rẽ trái qua phố Nguyễn Đình Tứ. Đi qua đường Cổ Nhuế, đi thẳng xuống phố Viên một đoạn ngắn. Dòng chữ " Bệnh viện Đa Khoa Phương Đông " hiện lên, chỉ cần đi vào nhà xe của bệnh viện là xong.
Chỉ là Trần Thanh Ngọc không biết, hàng ngày cô đều đi qua nơi Vương Kiên sống. Chính vì Vincom TAN HOANG MINH cơ sở Hoàng Minh Giám, Trung Hòa, Cầu Giấy. Đối diện đường Tố Hữu và Khuất Duy Tiến, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân.
Trần Thanh Ngọc bế Vương Nghiêm vào sảnh bệnh viện, Vương Nghiêm mới 3 tuổi nên là rất nhỏ con. Không cao, mũm mĩm như những đứa trẻ khác. Thấy cô bế trên tay một đứa trẻ, ai ai cũng ngạc nhiên.
- “ Đứa bé kia đáng yêu quá ! ”
- " Là con của bác sĩ Ngọc sao? Cô ấy có chồng rồi ư? " một người khác suy nghĩ
Trần Thanh Ngọc mặc kệ những lời xì xào bàn tán, cô bế con đi lên khoa ngoại. Cô bước vào thì thấy Đỗ My Hà và Lương Thu Trang đang ở đó.
- “ Chào hai cô đi con ” Trần Thanh Ngọc nói với Vương Nghiêm
- “ Cháu chào hai cô ạ ” Vương Nghiêm
Đỗ My Hà, Lương Thu Trang gật đầu. Đỗ My Hà ngạc nhiên không thôi, cô không biết đứa bé này là ai. Lương Thu Trang thì đã biết trước rồi.
Trần Thanh Ngọc đặt con trai ngồi xuống.
- “ Đợi mình vào thay đồ rồi chúng ta nói chuyện ” Trần Thanh Ngọc
- “ Oke ” Đỗ My Hà, Lương Thu Trang đồng thanh
Trần Thanh Ngọc đi vào phòng vệ sinh thay đồ bác sĩ, là chiếc áo blouse trắng và dụng cụ đo nhịp tim đeo ở cổ áo.
Một lát sau, cô bước ra rồi ngồi xuống.
- “ Con trai mình, tên Vương Nghiêm, 3 tuổi. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Đáng yêu ghê. Cậu mang thai 4 năm trước? ” Đỗ My Hà
Trần Thanh Ngọc gật đầu, Đỗ My Hà dần hiểu ra sự tình. Lần này bạn cô đưa con trai về đồng nghĩa với việc muốn Trương Vũ Khoa hãy buông bỏ Trần Thanh Ngọc, đằng nào Trần Thanh Ngọc cũng sẽ kết hôn với cha của đứa bé này thôi.
- “ Cậu về Mỹ hai tháng trời, bọn mình không liên lạc được với cậu. Thật sự rất lo lắng, không biết cậu xảy ra chuyện gì. Cũng may bây giờ cậu quay lại rồi. ” Đỗ My Hà
- “ Mình quay lại rồi, do một số chuyện cá nhân bên đó cần phải giải quyết. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Anh Khoa muốn đề cử cho cậu vị trí trưởng khoa, không biết ý của cậu thế nào. ” Đỗ My Hà nói tiếp
- “ Mình không đương nhiệm vị trí đó vào thời điểm này được. Mình còn có mẹ và con trai mình vẫn còn nhỏ tuổi, cần chăm sóc kĩ và nhiều vấn đề phải lo. ” Trần Thanh Ngọc ôm Vương Nghiêm vào lòng, cậu đang cầm điện thoại Trần Thanh Ngọc chơi trò chơi.
Đỗ My Hà, Lương Thu Trang cũng hiểu. Ba của Trần Thanh Ngọc thì mất sớm khi cô mới 16 tuổi, mẹ của cô thì lại ở một mình và còn con trai nhỏ nữa. Cô không thể làm trưởng khoa được vì cô biết trưởng khoa bận rất nhiều việc.
- “ Hai cái má dễ thương chưa kìa, phúng phính như hai cái bánh bao tròn vậy. Cưng dễ sợ, đôi mắt này rất giống cậu đó nha. ” Đỗ My Hà cười cười
- “ Phải đó, yêu ghê. ” Lương Thu Trang cũng cười theo
- “ Thích có con thì mau lấy chồng đi hai cô nương. 24 tuổi rồi đấy. ” Trần Thanh Ngọc trêu chọc
- “ Thôi, độc thân vui tính. 28, 29 rồi lấy. ” Đỗ My Hà
- “ Thôi thôi, tui chê nha. Kết hôn làm gì sớm, cứ chơi cho đã rồi lấy chồng cũng chưa muộn. ” Lương Thu Trang
- “ Cũng được, có người yêu nhớ nói với con bạn này đấy. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Biết rồi mà còn lâu mới có. ” khuôn mặt của Đỗ My Hà như icon
- “ Oke thôi ” Lương Thu Trang
Trần Thanh Ngọc mở túi xách, cô lấy một chiếc apple watch đeo vào tay Vương Nghiêm. Đây là đồng hồ thông minh có tất cả các tính năng của chiếc điện thoại bình thường, có chức năng định vị. Có thể định vị trên điện thoại, khi con ở đâu cô cũng biết được. Phòng khi con gặp nguy hiểm hay bất trắc gì.
- “ Đẹp quá mẹ ơi. ” Vương Nghiêm thốt lên
- “ Giữ cẩn thận nhé. ” Trần Thanh Ngọc xoa đầu Vương Nghiêm
- “ dạ mẹ, con biết rồi ạ. ” Vương Nghiêm gật đầu
Trần Thanh Ngọc nhìn ra ngoài thấy Trương Vũ Khoa sắp vào, cô cũng nên nói chuyện cho rõ ràng rồi.
- “ Hai cậu trông con giúp mình, đưa nó đi đâu đó đi. Lâu lâu một chút. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Được rồi, cậu yên tâm. Bọn mình sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé. ” Đỗ My Hà, Lương Thu Trang hiểu ý
- “ con chào mẹ ạ, Tiểu Nghiêm sẽ ngoan. ” Vương Nghiêm đưa điện thoại cho Trần Thanh Ngọc, nhảy xuống sàn
Đỗ My Hà, Lương Thu Trang dắt Vương Nghiêm rời khỏi khoa ngoại. Hai người chào Trương Vũ Khoa rồi đi thẳng, Trương Vũ Khoa không biết là con ai. Anh cũng không để tâm mấy, đi thẳng vào khoa ngoại.