Trương Vũ Khoa và Trần Thanh Ngọc bắt đầu phẫu thuật cho Vương Kiên.
Ánh đèn phẫu thuật sáng lên, chiếu thẳng vào người Vương Kiên. Bên ngoài, đèn đỏ trên cùng của cửa phòng hồi sức cấp cứu cũng sáng lên ( SOS )
Trương Vũ Khoa kiểm tra tổng thể, anh phán đoán.
- “ Đầu bị chấn thương mạnh, mất máu nhiều. Có thể nơi này va chạm trực tiếp, không nguy hiểm đến các cơ quan bên trong. Bả vai, cánh tay, hông, chân bị xô xát không quá nặng ; sử dụng thuốc sẽ khỏi, lát nữa chúng ta khử trùng, bôi thuốc sau đó bịt kín vết thương bằng băng gạc. Hai chân khá nặng, va chạm mạnh, đi đứng khó khăn một chút ; tay trái bị thương nặng, phải bó bột. Bây giờ bắt đầu tiến hành. ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Cô tham gia phẫu thuật rất nhiều, không ai là không qua khỏi. Cô tin mình và Trương Vũ Khoa phối hợp với nhau thì sẽ cứu được Vương Kiên.
Nói là vậy nhưng Trần Thanh Ngọc vẫn sợ, cô rất run. Cô đã từng phẫu thuật cho nhiều người nhưng cô chưa bao giờ run như thế này. Chẳng lẽ anh là người bệnh nên cô mới như vậy sao?
Trần Thanh Ngọc tự nhủ rằng phải cố gắng hết sức để cứu được anh, tấm bằng loại xuất sắc ngành Y khoa của cô không thể vô dụng được.
Trương Vũ Khoa biết Trần Thanh Ngọc yêu Vương Kiên rất nhiều, quyết định ngày hôm đó của anh là hoàn toàn đúng.
- “ Cố gắng bình tĩnh, không được quá căng thẳng. Anh tin em sẽ làm được. ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, hai người bắt tay vào việc.
Trương Vũ Khoa mở mắt của Vương Kiên ra xem, anh gật đầu. Tiêm cho Vương Kiên một liều thuốc tê để anh bớt cảm giác đau đớn, dù bệnh nhân có bất tỉnh hay không thì vẫn phải tiêm.
Hai người tiến hành khử trùng các vết thương ngoài da ; nó rất sâu, nhìn được da thịt bên trong bằng mắt thường. Bắt buộc phải khâu bằng chỉ hoá học, như vậy mới mau lành. Trương Vũ Khoa cũng chẳng hiểu người gây tai nạn cho Vương Kiên sử dụng phương tiện gì mà khiến Vương Kiên trông thảm hại quá. Nhìn thôi cũng thấy sợ.
Trần Thanh Ngọc xử lý vết thương ở đầu, còn Trương Vũ Khoa xử lý vết thương ở hông. Dù gì Trần Thanh Ngọc cũng là phụ nữ, dẫu biết hai người yêu nhau nhưng chỗ này để Trương Vũ Khoa làm vẫn tốt hơn.
Trong quá trình làm, Trần Thanh Ngọc vẫn rất run. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức mình để khắc phục, những cử chỉ của cô đều bị Trương Vũ Khoa nhìn thấy hết cả.
Sau đó, hai người bắt đầu bước vào quá trình phẫu thuật. Nó diễn ra trong 5h đồng hồ, cả hai người đều đã rất cố gắng. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, nỗ lực làm sao để cứu được Vương Kiên. Quả nhiên trời không phụ lòng người, phẫu thuật thành công. Ánh đèn SOS tắt, cửa phòng mở ra, Vương Kiên được y tá đẩy qua phòng hồi sức để chăm sóc và theo dõi sức khỏe.
Trần Thanh Ngọc và Trương Vũ Khoa bước ra, hai người tháo khẩu trang ngồi xuống băng ghế ở hành lang.
Trần Thanh Ngọc chưa từng trải qua cuộc phẫu thuật như thế này bao giờ. Tình trạng của Vương Kiên không phải quá nặng, có người còn nặng hơn anh nhưng cô không căng thẳng như vậy.
Là bác sĩ, làm việc trong ngành Y, đó là một việc làm lớn lao, được xã hội và nhân dân coi trọng, kính nể. Nhưng đổi lại, các y bác sĩ phải luôn nỗ lực hết mình, không ngừng học hỏi để làm sao có thể cứu chữa được các căn bệnh mà con người không may mắc phải. Câu nói " lương y như từ mẫu " là câu nói theo sự nghiệp của họ cả một đời.
Trương Vũ Khoa tựa đầu vào tường, Vương Kiên qua cơn nguy kịch. Anh hợp sức cùng Trần Thanh Ngọc cứu Vương Kiên một mạng, cũng xem như là Trương Vũ Khoa giỏi. Đổi ngược lại là các bác sĩ bên New York, có khi vừa phẫu thuật vừa sợ hãi. Gia thế của Vương Kiên không phải dạng vừa cộng thêm bá khí của Vương Gia toát ra thì có mà dọa các bác sĩ chạy hết.
- “ Thanh Ngọc, có phải rất mệt không? Đi uống nước một chút để lấy lại sức. ” Trương Vũ Khoa
- “ dạ cũng được anh, tiện thể ăn trưa luôn anh. Dù sao cũng 1h chiều rồi, ăn uống nghỉ ngơi rồi vào làm cho kịp giờ. ” Trần Thanh Ngọc
Trương Vũ Khoa gật đầu, cả hai người đi xuống căng tin bệnh viện. Anh gọi đồ uống trước, nước cam cho cô còn cà phê cho anh. Một lát nữa thì cơm sẽ được nhân viên mang lên.
Bây giờ không đông đúc như 12h nên ăn ở đây vẫn thoải mái. Trần Thanh Ngọc tiện thể hỏi tình trạng của Vương Kiên.
- “ Anh có biết khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại không? ”
- “ Có lẽ là sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh, Vương Kiên không bị nghiêm trọng lắm nên em cứ yên tâm. Các vết thương đã khâu nhớ uống thuốc đầy đủ, nếu không nó rất đau và sẽ sưng lên. Vết thương ở trán thay băng hàng ngày, bôi thuốc sẽ khỏi. Hai chân thường xuyên đi lại, ban đầu sẽ rất khó khăn nhưng luyện tập sẽ quen, sẽ nhanh chóng đi lại được như trước. Tay trái đừng vận động quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến xương tay. Đến bệnh viện chụp X - quang một tuần một lần để xem thực trạng, nếu xương tay bị lệch sẽ phải phẫu thuật. ”
- “ Em biết rồi, em sẽ nói với anh ấy. ”
Trương Vũ Khoa không nói gì thêm nữa, cũng chẳng còn gì để nói. Hai người ăn uống xong, nghỉ ngơi ở khoa ngoại rồi 2h30 vào làm việc.