Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 153: 153: Phan Văn Trường Đến Thăm




Tan làm, Trần Thanh Ngọc mua cơm đem đến phòng bệnh của Vương Kiên. Trong lúc Vương Kiên nghỉ ngơi, cô tranh thủ lấy máy tính làm việc.

- “ Buổi trưa em không nghỉ sao? ”

- “ Có những ngày nhiều việc quá thì em cũng tranh thủ buổi trưa, em không trực đêm nên phải làm việc nhiều hơn. ”

- “ Đừng quá sức ”

- “ Em biết rồi ”

Chuyện tai nạn này anh sẽ không nói với Vương Gia, nếu không sẽ lại ầm ĩ. Vương Kiên không ngủ, anh chỉ nhìn cô làm việc.

1h30 chiều, Phan Văn Trường ở Đại học Quốc Gia Hà Nội gọi điện cho Trần Thanh Ngọc. Từ đó, cậu không sử dụng xe máy nữa và thay vào đó cậu sử dụng xe buýt cho an toàn.

Trần Thanh Ngọc bắt máy, cô cũng không biết là ai gọi mình.

- “ Alo chị, em là Phan Văn Trường. Không biết anh ấy sẽ tỉnh lại chưa ạ, em muốn đến thăm. ”

- “ Em đến đi, tầng 7 phòng 284 em nha. Cứ nói với lễ tân em là người quen của Trần Thanh Ngọc. ”

- “ Dạ vâng, em cảm ơn chị ”

Trần Thanh Ngọc bỏ điện thoại xuống, Vương Kiên thắc mắc không biết là ai.

- “ Lát nữa anh sẽ biết, không phải nôn nóng đâu. ”

Vương Kiên gật đầu, anh không biết người đó là người nào. Cũng may anh để con mình ở với Vương Gia Minh.



Phan Văn Trường đi ra khỏi cổng Đại học Quốc Gia Hà Nội, cậu đi sang cửa hàng tiện lợi CRIKE K 177 Xuân Thủy mua hoa quả đến thăm Vương Kiên. Chỗ này cũng ngay gần Đại học Quốc Gia Hà Nội.

Sau đó chờ xe buýt đến bệnh viện đa khoa Phương Đông. Mất gần 1h thì Phan Văn Trường mới có mặt tại bệnh viện đa khoa Phương Đông.

Phan Văn Trường được lễ tân chỉ đường lên phòng bệnh của Vương Kiên. Đứng trước phòng bệnh của Vương Kiên, Phan Văn Trường có chút sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, cậu dũng cảm bước vào.

- “ Em chào anh chị. ”

Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc gật đầu.

- “ Chào em, ngồi đi. ” Trần Thanh Ngọc

Phan Văn Trường đặt giỏ hoa quả lên bàn, cậu cũng chỉ là sinh viên. Khí thế của Vương Kiên khiến cậu run sợ một chút.

- “ Thu lại cái khí thế bức người của anh lại đi, đừng có làm người ta sợ. ” Trần Thanh Ngọc lườm Vương Kiên một cái

- “ Anh có làm gì đâu nhưng mà ai vậy? Sao lại đến đây. ” Vương Kiên

- “ Người gây tai nạn cho anh, đang là sinh viên Đại Học Quốc Gia Hà Nội. Do bất cẩn, không bỏ đi mà ở đường vành đai 3 đến khi xe cấp cứu đưa anh đến Phương Đông. ” Trần Thanh Ngọc

Vương Kiên dần dần hiểu, xem ra cũng là người tốt.

- “ Em xin lỗi anh rất nhiều, là do em sơ suất không nhìn kĩ đường nên mới gây ra tai nạn cho anh. ” Phan Văn Trường cúi mặt xuống đất

- “ Chuyện cũng đã lỡ rồi, không sao. Có trách nhiệm, không trốn tránh với việc mình gây ra là tốt rồi. ” Vương Kiên

- “ Dạ ” Phan Văn Trường



- “ Đường vành đai 3 luôn xảy ra tai nạn, nó là khu vực đông đúc. Xe cộ đi lại rất nhiều, anh cũng chỉ mới sống ở đây vài tháng. Di chuyển phải cẩn thận để tránh những chuyện không mong muốn. ” Vương Kiên

- “ Em biết rồi ạ ” Phan Văn Trường

- “ Em học Đại học Quốc Gia Hà Nội là ở Xuân Thủy ư? ” Vương Kiên

- “ Dạ vâng, khu vực Hoà Lạc cũng đang trong quá trình xây dựng ạ. ” Phan Văn Trường

- “ Anh nghĩ em là sinh viên thì không nên di chuyển bằng xe phân khối lớn, rất dễ gây ra tai nạn. Vả lại cung đường vành đai 3 lên Xuân Thủy, tắc đường liên miên. Anh nghĩ em di chuyển bằng xe buýt vẫn tốt hơn. Anh thì không yêu cầu em phải bồi thường nọ kia nhưng mà gặp phải người nóng tính thì nó lại hạnh hoẹ mình. ” Vương Kiên

- “ Sau lần đó em đã đăng ký đi xe buýt, không đi xe máy nữa ạ. Em cũng rất sợ nếu anh không may xảy ra chuyện gì thì em cũng không biết phải làm sao. ” Phan Văn Trường

- “ Hai người nói chuyện đi, em đi làm đây. ” Trần Thanh Ngọc cầm máy tính và điện thoại rời khỏi phòng bệnh

- “ Chào chị ạ ” Phan Văn Trường

Vương Kiên gật đầu, mỉm cười nhìn cô. Phan Văn Trường nghĩ thầm " chắc hai anh chị là người yêu của nhau rồi "

- “ Vậy cũng tốt. Anh không sao cả, dưỡng thương một thời gian sẽ khỏi thôi. Em không phải lo lắng điều gì cả, cứ chú tâm vào việc học của mình em ạ. ” Vương Kiên

- “ Dạ vâng, em cảm ơn anh nhiều. ”

- “ Thôi, giờ em hãy về trường đi. Em là sinh viên năm hai, cũng phải học nhiều. Ở bệnh viện cũng không được thoải mái lắm. ” Vương Kiên

- “ Vậy em xin phép, mong rằng anh sẽ sớm hồi phục. ” Phan Văn Trường nghe Vương Kiên nói vậy thì cậu cũng không nên ở lại thêm, vả lại 5h cậu còn có tiết học

Vương Kiên gật đầu, Phan Văn Trường đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Cậu đi xuống tầng 1, ra ngoài cổng bệnh viện bắt xe về Đại học Quốc Gia Hà Nội.