Đầu giờ chiều, Nguyễn Vy cùng hai con của mình đến thăm Vương Kiên. Trần Thanh Ngọc bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, cô chưa thể về được.
Vương Quỳnh Trang đi ra mở cửa cho ba mẹ con, bốn người đi vào.
- “ Cháu chào bác, em chào anh chị. ” Vương Quỳnh Trang, Vương Nghiêm
- “ Chị dâu, chị từ Thạch Thất lên thăm em thế này. Cực cho chị quá. ” Vương Kiên
- “ Không sao đâu, dù sao thì ngày nào cũng phải đi làm mà. Tiện đường thôi, vả lại chị đi xe buýt nên cũng rất tiện. ” Nguyễn Vy đáp
- “ Cháu chào chú ạ ” Vương Thùy Dương, Vương Mạc
- “ Được rồi, mọi người hãy ngồi đi. Đừng đứng nữa. ”
- “ Em thấy trong người thế nào? Còn đau nhiều không? ” Nguyễn Vy
- “ Em cũng đỡ nhiều rồi chị ạ, sẽ khỏi sớm thôi. Em thật sự cũng mong nhanh khỏi để còn đi lại, ngồi im một chỗ thế này thì chẳng làm được việc gì. ” Vương Kiên
- “ Tai nạn ngoài ý muốn, đâu ai muốn như vậy. Thôi thì phải cố gắng em ạ, chị bảo ba Thùy Dương đến thăm em mà không chịu đi. Nài nỉ cũng không chịu đi, chán thật sự. ”
- “ Em hiểu mà chị, năm đó em sai. Em không trách anh ấy được, lỗi lầm là do em. Anh ấy đối xử với em như vậy là đúng. Anh ấy tha thứ cho em chính là phước phần nhưng mà em không có phước phần đó, chỉ ao ước thôi chị. ”
- “ Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, đừng tiêu cực và nản lòng em ạ. ”
Vương Kiên gật đầu, bản thân anh cũng mong mình với Vương Hải sẽ được như ngày trước.
- “ Chú ơi, Linh có người yêu. Cháu ăn cơm chó thật sự rất là đau khổ ạ. ” Vương Thùy Dương bắt đầu kêu than
- “ Yes, đúng vậy đó ba. ” Vương Quỳnh Trang tiếp lời
Vương Mạc và Vương Nghiêm không hiểu chuyện gì, hai đứa trẻ lên giường chơi với nhau.
- “ Có người yêu mà còn kêu than hả con? ” Vương Kiên nhìn Vương Quỳnh Trang
- “ Người yêu bận học ba ơi, khóc nhẹ. ” Vương Quỳnh Trang
- “ Thôi thì tự chịu, học nhiều thì càng giỏi chứ sao. ” Vương Kiên
- “ Giới trẻ bây giờ yêu đương cũng an toàn và cũng nguy hiểm, con cái yêu đương chị cũng sợ lắm. ” Nguyễn Vy
- “ Mình cũng phải tìm hiểu về người đó thế nào chị ạ, chứ không cho yêu linh tinh được. ” Vương Kiên
- “ Phải, Thùy Dương không yêu ai nên chị cũng yên tâm. Nhưng sớm muộn gì cũng yêu, tương tư ai có thôi. ” Nguyễn Vy
Vương Quỳnh Trang liếc nhìn Vương Thùy Dương, chỉ có cô và Vương Khánh Linh biết Vương Thùy Dương có người yêu.
Tên Trần Đăng Khoa sinh năm 2004, học ở trường THPT Nguyễn Trãi - Ba Đình. Ở phố Chùa Láng, Láng Thượng, Đống Đa, Hà Nội.
- “ Ai mà chẳng vậy nhưng em thì chỉ có một người, thời học sinh và sinh viên của em, em chẳng thích ai. Mà chẳng có ai vừa mắt em thì đúng hơn. ” Vương Kiên
- “ Gu ba là mẹ chứ ai ” Vương Quỳnh Trang
- “ Thừa biết rồi còn gì. ” Vương Kiên
- “ Hai đứa qua chỗ khác nói chuyện đi, để mẹ nói chuyện riêng với chú. ” Nguyễn Vy nhìn Vương Thùy Dương nói
Vương Thùy Dương, Vương Quỳnh Trang gật đầu đi ra chỗ khác. Không làm phiền Nguyễn Vy và Vương Kiên nói chuyện riêng.
- “ Em có định sẽ kết hôn với Thanh Ngọc không? Dù sao bây giờ em ấy cũng không nhớ gì, rất yêu em. Chứ không như trước kia. ”
- “ Em có, cụ thể là đầu tháng 7. Khi đó em cũng đã khỏi bệnh, cô ấy cũng đã đồng ý rồi. ”
- “ Em được toại nguyện rồi, chị chỉ sợ khi em ấy nhớ lại tất cả thì sẽ không như hiện tại. Vả lại một khi kết hôn thì không thể ly hôn, ràng buộc hôn nhân cả đời. ”
- “ Em biết rõ điều đó chứ chị, em cũng biết sẽ có ngày cô ấy nhớ lại tất cả. Nhưng mà em muốn ích kỉ một lần thôi, em biết bản thân mình làm vậy là không đúng. ”
- “ Cũng là vì yêu, chị chỉ sợ em ấy sẽ không chịu được mẹ. Bà luôn có ác cảm với Thanh Ngọc. ”
- “ Em nghĩ mình không quay lại New York sinh sống nữa chị ạ. Công việc của cô ấy ở đây rất tốt và đang thăng tiến trong sự nghiệp. Em không muốn phá vỡ, vậy nên em sẽ định cư ở đây lâu dài. Vừa để cô ấy ở gần mẹ ruột và thoải mái hơn, chứ em không bao giờ sống ở New York để mẹ suốt ngày tìm đến cô ấy gây chuyện. ”
- “ Ý định này của em là hoàn toàn hợp lý, chị cũng chưa bao giờ sống chung với bà. Chỉ gặp có vài lần nhưng chị biết bà cũng không ưa chị. ”
- “ Mẹ em chỉ thích môn đăng hộ đối thôi chị. Chị, Thanh Ngọc và Thu Vân mẹ đều không thích ai. Luôn có bài xích, vậy nên ông nội không bao giờ thích bà. Chị cũng đừng để tâm quá nhiều. ”
- “ Chị thắc mắc một điều. Sao 3 anh em em lại chọn Việt Nam để định cư mà không phải là một nước khác. ”
- “ Có thể là con người Việt Nam thân thiện, dễ gần. Môi trường sống thoải mái chị ạ. Vậy nên quyết định chọn Việt Nam và cụ thể là Hà Nội. ”
- “ À, ra vậy. Chị ở quận Tây Hồ, xung quanh đường Thanh Niên và phố Nguyễn Đình Thi xuất hiện rất nhiều người ngoại quốc. ”
- “ Chị ở Nghi Tàm, Yên Phụ, Tây Hồ đúng không. Em vẫn còn nhớ 16 năm trước chị nói với Vương Gia như vậy. ”
- “ 16 năm trôi qua rồi, rất nhanh. Phải 16 năm chị mới nhìn người Vương Gia lần thứ hai. ”
- “ Chị đừng để tâm hay suy nghĩ quá nhiều về nó làm gì cả, cứ kệ đi ạ. Em thật sự ngưỡng mộ ý chí nghị lực của anh em, một mình sống ở một đất nước xa lạ khi không có người thân bên cạnh. Nếu anh ấy làm theo ý của Vương Gia, có lẽ không có hôn nhân viên mãn và hạnh phúc như thế này rồi. ”
- “ Một người rất giỏi, chị ban đầu biết gia cảnh của anh ấy thì chị cũng rất sợ. Chị sợ bản thân mình không phù hợp, sợ rằng Vương Gia không thích chị, nói rằng chị không xứng đôi với anh ấy. Nhưng rồi được anh ấy an ủi, động viên thì chị mới dũng cảm gặp mặt Vương Gia cùng anh ấy. Gần 20 năm bên cạnh nhau, chị nhận ra kiếp này trở thành vợ của anh ấy là niềm hạnh phúc nhất. ”
- “ 4 năm trước, em còn nhớ khi đó Thanh Ngọc mới ra trường. Một cô gái 20 tuổi, đã hoàn thành xong chương trình học. Vậy mà vì em chịu biết bao nhiêu là đau khổ, bao nhiêu là tủi nhục. Người đàn ông nào cũng thích cô ấy, em ước lúc đó em suy nghĩ thấu đáo và dám quyết định mọi chuyện thì đã không đến mức này. Cô ấy sẽ không phải chịu đau đớn, con gái em cũng sẽ không ra đi từ trong bụng mẹ. Em biết em ích kỉ nhưng chỉ còn cách đó thì em mới giữ chân cô ấy lại với em, không còn cách nào khác. Ghét em cũng được, hận em cũng được chứ em không muốn cô ấy rời đi lần nữa. ”
- “ Mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, hãy sống cho hiện tại và tương lai của mình. ”
- “ Em biết điều đó chứ, em còn biết Trương Vũ Khoa thầm thương trộm nhớ cô ấy. Em cũng biết anh ta chưa từ bỏ cô ấy hoàn toàn, bên cạnh người con gái khác nhưng tâm tư vẫn nghĩ đến Thanh Ngọc. Chỉ có kết hôn thì em mới nhẹ nhõm được chị ạ, ngày nào em với cô ấy chưa trở thành vợ chồng thì em luôn luôn lo lắng và sợ hãi. ”
- “ Một thời gian nữa thôi, kí vào giấy chứng nhận kết hôn là không ai làm gì được. ”
- “ Em cũng mong ngày đó sớm diễn ra, càng sớm càng tốt. Nhưng trước hết em phải khỏi bệnh đã. ”
Nguyễn Vy gật đầu, Vương Quỳnh Trang và Vương Thùy Dương nói chuyện không ngớt. Điện thoại của Nguyễn Vy rung chuông, là Vương Hải gọi.
- “ Em nghe ”
- “ Em về chưa, 6h30 rồi. Em định ở đó đến khi nào? Nói gì mà nói nhiều thế không biết. ” Vương Hải gắt lên
- “ Được rồi, em với các con sẽ về ngay đây. ”
Nguyễn Vy tắt điện thoại, cô nhìn đồng hồ, bên ngoài trời cũng tối sầm, đèn điện bên đường cũng đã thắp sáng.
- “ Muộn thế này rồi, chị về nhé. Khi khác lại đến thăm em. ”
- “ Dạ vâng, chị về cẩn thận. ”
Nguyễn Vy dắt Vương Thùy Dương, Vương Mạc về. Còn không quên chào Vương Kiên, Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm vẫy tay chào lại.
8h, ba người ăn tối xong thì Trần Thanh Ngọc quay lại. Cô tạm biệt Vương Kiên, Vương Quỳnh Trang sau đó đưa Vương Nghiêm về nhà mình.