Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 34




Vì chap sau khó viết quá mà dạo này tui bận bù đầu bù cổ nên thôi tui lướt lẹ nó nhá, tất nhiên, lướt theo cách của tui thì mấy thím không thiệt thòi đâu mà lo!^^

À mà có phải tui đẩy tính cách nam chính hơi nhạt không, từ chap sau tui sẽ ráng mặn hơn để fic có chiều sâu thêm tí khựa khựa...

Có nhiều chuyện xảy đến khiến JungKook không còn tin mấy vào cái gọi là cảm giác của chính mình.

Phải, cậu biết, chính cậu biết mình thích Ansa rồi, thích rất nhiều, nhưng nó nào hay, nó thẳng tay đạp đổ thứ tình cảm đơn thuần cậu vun đắp cho riêng nó bằng ngây thơ vụng dại. Cậu có nên giận nó không, hay thay vì giận cậu lại thích nó nhiều hơn?

Ansa mãi là dấu chấm hỏi lớn của Jeon Jungkook như thế.

Đêm hôm đó, một đêm định mệnh.

Ansa sau khi được Hyejin gọi vào căn phòng kho cạnh cầu thang liền rất lâu chưa thấy trở ra, Kook tò mò kèm cả lo lắng, ngay khi hối thúc mọi người ra xe đợi xong, cậu một mình đi về phía đó. Mặc cho Hyejin ra sức ngăn cản...

Và Kook thấy Ansa rồi, nó đang ở trong phòng cùng ai đó, là đàn ông?

Qua cánh cửa phòng kho có ô kính trong suốt, Kook vô tình nhìn thấy Ansa đang trong vòng tay một gã đàn ông, hắn rất cao, cao hơn nó cả chiếc vai, thế nên nó lọt thỏm trong lòng người ta, lại không có chút phản kháng nào. Hắn ta dáng người lịch lãm cùng áo sơ mi và quần tây, nhờ ánh đèn cậu nhìn thấy được, chỉ có vậy.

Căn phòng nhỏ làm sao lại cách âm kém như vậy, mớ âm thanh ám muội của hai người cứ thế dội thẳng vào màng nhĩ cậu, không chút phòng bị để cậu nghe cả.

Là tiếng khóc của nó, tiếng người kia ủi an dịu ngọt, cả hơi thở nặng nhọc mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, Min Ansa, em cũng có mặt yêu đuối này sao?

-Anh...đều tại anh!

-Là anh quyết định như thế, anh không sợ em đau sao? Anh tàn nhẫn lắm, anh biết không?

-Em vì nghĩ cho anh, em là vì chị ấy, vì chúng ta...

...

Kook điếng người, vô thức đưa tay sờ lên lồng ngực mình lọt thõm, ở đó hình như vừa rơi mất thứ gì, có phải một nửa quả tim từng vì nó mà lệch nhịp.

Và Jeon Jungkook đau đớn nhận ra, cậu đến trễ mất rồi.