Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 38




“Một ngày nào đó em sẽ để anh biết, em đang nghĩ gì!”

-

Chín giờ, Ansa trở về kí túc xá. Dù tối qua ở nơi này xảy ra kha khá chuyện nhưng nhìn xem, khu vườn trước khuôn viên nhà vẫn xanh mướt, khung cảnh vẫn quá đỗi yên bình.

Như chưa từng có gì xảy ra…

Dù sao từ tối qua nơi này cũng đã trở nên xa lạ với nó. Không, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có với ai đó là khác thôi.

Dù ngại đi thì Jaemin vẫn cứ một mực bắt Ansa phải về thôi. Anh kéo nó ra xe, tới kí túc xá còn hộ tống tận cửa. Đến nỗi nếu nó không chịu bấm chuông thì anh đây cũng sẽ bấm hộ.

*Ting ting…*

Thật nhanh đã thấy anh cả Kim Seokjin bận đồ ngủ dụi mắt đi ra, hình như anh ấy vừa ngủ dậy.

- Ai đấy?

- Là em, Ansa đây anh!

- Ansa? Mới sáng sớm em đã đi đâu vậy?-vừa nói, Seokjin đã đẩy cửa ra. Thấy Ansa bên ngoài, cánh cửa điện tử cứ thế đánh lên tiếng teng vui tai.

- Em…-thực ra nữ này là không về nhà từ tối qua cơ anh ạ.

Nó quay lưng, lén nhìn chiếc ô tô trắng của Jaemin vừa đi khuất.

- Không có gì đâu oppa, anh đã nấu bữa sáng chưa, em giúp anh!

Ansa cười tươi, vô tư khoác tay anh đi vào nhà.

Một điều Ansa không hay biết, đó là khi nãy ở ô cửa sổ lầu hai Jin đã thấy nó cùng chàng trai nào đó nắm tay, chỉ là anh không tiện nói ra thôi.

-

“Hôm nay em đi tìm anh, nhưng đáng tiếc anh không ở đó nữa rồi!”

-

Ansa cho rằng hiểu lầm nào cũng có thể được giải quyết khi cả hai cùng im lặng. Nhưng sai rồi, im lặng thực tế chỉ làm mọi chuyện đi xa hơn bản chất ban đầu của nó thôi.

Cả một tuần đằng đẵng trôi qua sau đó, Kook không khi nào về kí túc xá, nếu có cũng là những lúc nó đã đi làm. Jimin bảo nhóm dạo này lịch tập khá dày nên Kook mới thường ở lại phòng tập cả đêm, đáng tiếc Ansa không tin vào điều đó. Hôm qua Ansa còn thấy Jin và Rei cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, Hoseok vẫn ghé shop thăm chị gái, Namjoon vẫn dậy sớm đạp xe ra công viên, ngay cả 95-lz còn có thể nằm ườn trên giường ngủ tới tận 8 giờ mới dậy thì cớ gì...cậu không thể?

Ansa cho rằng bản thân lần thẩn rồi, không thấy Kook nó sẽ rất sốt ruột, nó cho rằng cảm giác đó không khác nào khi nó nhớ các oppa khác trong nhóm, nhưng mà dạo này nó lại bắt đầu nghĩ mông lung về đêm đó. Chết tiệt, có khi...

Cố trấn tĩnh bản thân bởi bản nhạc mới của Yoongi oppa, Ansa đã lười biếng thu mình ở studio của anh từ sáng sớm tới giờ rồi.

- Này nhóc, em tính ở đây tới bao giờ hả?-nhàm chán nhìn ra sau lưng, Yoongi chính xác trông thấy con nhóc đang lười biếng chiếm đóng sofa yêu quý của anh.

- Cho em ở đây thêm chút nữa thôi, đừng đuổi em đi mà, hưm?-Ansa lại giở giọng mè nheo rồi, nó cũng biết Yoongi sẽ mủi lòng với mấy thứ đáng yêu còn gì?

- Ai lại đuổi nổi em?-Yoongi tặc lưỡi, lại quay về đánh nốt bản nhạc của mình.

Giai điệu trầm bổng vang vọng khắp ngóc ngách căn phòng nhỏ đến nao lòng, đó là thứ âm nhạc dịu dàng hiếm hoi nó nghe được từ một producer kiêm rapper cool ngầu như Yoongi. Trước giờ nó vẫn tưởng anh là người chỉ biết viết nhạc hầm hố thôi chứ? (sai lầm:vv)

- Bài này hay lắm đó anh, nó tên gì vậy?

- Seesaw!-Yoongi nói bằng vẻ tự hào-Em sẽ nhanh thấy nó đặc biệt hơn nữa, vì đây là lần đầu anh hát...rất nhiều!

Đúng thật là sau đó Ansa được nghe Yoongi hát, đây là bản solo mang đậm màu sắc của Min Suga - ngọt ngào nhưng sắc xảo mạnh mẽ vô cùng. Chất giọng ấy không tới mức hoàn hảo cho việc hát, nhưng lại hoàn hảo để đốn lấy trái tim đang loay hoay cùng mớ bồng bông như Ansa.

Vì bạn từng nghe giọng hát ai đó được so sánh với rượu vang trắng chưa, Min Yoongi chính là một minh chứng.

“Chiếc bập bênh không ngừng đu đưa,

Và giờ hai ta đã chán ngấy cùng khổ sở nó thế nào...”

“Trò bập bênh này,

Đến lúc phải quyết định ai sẽ là người kết thúc nó trước rồi.

Vì anh đã quá mỏi mệt với nó,

Thế nên kết thúc nó đi thôi.

Dù không thể…”

-

Đêm hôm ấy dài vằng vặc, một mình nằm trong căn phòng trống, Ansa đã nghĩ rất nhiều, về những giả thuyết chưa từng có trong nó trước đây, nhưng nó sợ hãi khi hiểu ra một chuyện, rằng nó đã “thích” Jungkook nhiều hơn nó nghĩ…

Thích nhất là khi cậu vui đùa cùng các hyung, thích nhất là khi cậu chuyên tâm quên mọi thứ vì công việc, thích nhất những bước nhảy của cậu, và thích luôn cách cậu la rầy mỗi lần nó lơ là chăm sóc bản thân.

Nó cũng sợ, sợ cậu cau mày, sợ cậu nói những câu chất vấn hay mỉa mai, sợ cả khi cậu hiểu lầm vô cớ mà chẳng cho nó giải thích.

Có thể nói Jeon JungKook trong tâm trí nó đã khác trước rất nhiều, nhưng cậu vĩnh viễn không nhận ra. Vì mọi khi nó luôn tỏ ra vô tư, nó luôn để Bangtan thấy nó tích cực trong mọi chuyện. Cậu cũng chẳng biết, nó không phải đứa con nít trong tình yêu.

-

“Cho tới một ngày em muốn gặp lại anh, hãy biết rằng chúng ta chẳng còn nhiều thời gian nữa…”

-

Hôm sau, Ansa quyết định sẽ làm gì đó chuộc lỗi với cậu.

Thức dậy thật sớm, nhận ra căn phòng vẫn chỉ có chính mình, chẳng sao…

Chọn cho mình chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng váy jean ngang gối, trang điểm nhẹ nhàng và màu son đỏ cam, nó quyết định hôm nay sẽ khác mọi khi một chút, nó sẽ tập chăm chút hơn cho bản thân. Kook nói đúng, chỉ có nó mới biết chính nó mong muốn nhất điều gì.

Rời khỏi ktx khi trời vừa hửng sáng, Ansa nhận ra hôm nay là một ngày nắng vô cùng đẹp. Tại sao trước đây nó lại có thể bỏ qua những thứ tuyệt vời như thế này chứ?

Một mình rảo bước đến cty, Ansa chợt tủm tỉm cười khi nghĩ về một người. Là ai mới được?

- --

Muốn nói với những người reup fic của tôi, vinh quang lắm sao còn up ngay sau web chính vài phút? Còn nữa, đổi tên fic của tôi trong khi cốt truyện thì quái nào vẫn vậy:))) ý là muốn chứng minh fic ấy là chất xám của bạn ư? Chơi cái trò gì md quá vậy:vvv

11h49, 15/3/19.

AN