Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 42




Từ ngày Jaemin đến không khí làm việc tại studio vẫn tiến triển như thường lệ, căn bản vì ngoài công việc anh ấy cũng rất ít giao thiệp với mọi người, chính là kiểu ‘thiếu gia công tử lạnh lùng’ trong truyền thuyết.

Nhưng mặc khác anh chàng này đối với cô bé Ansa chính là vô cùng thân mật, cưng chiều. Nếu nói đó là biểu hiện bình thường của những người quen biết nhau không cùng giới tính thì cũng thật lạ rồi.

“Anh, em biết anh cưng chiều Ansa nhưng cứ thể hiện như mọi khi thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đó!” - một lần trong giờ nghỉ, Arin - người thứ hai trong studio quen biết Jaemin - đã thỏ thẻ vào tai anh chàng.

“Thế sao?” - Jaemin ngơ ngẩn tiếp thu ý kiến, à thì ra tiện thể đem theo một phần cơm cho Ansa, rảnh rỗi sẽ tiện tay pha cho nó thêm cốc cafe, lâu lâu còn buộc tóc hộ nó, à mà nhắc tiện thể thì Jaemin giỏi tết tóc lắm nha, là một thiên tài trong làng “đàn ông biết tết tóc”...thì ra những chuyện như vậy là không nên…

-

‘Có lẽ cậu đã nhận ra điều gì đó.’

Nếu nói càng ngày tính cách Kook càng khác lạ cũng không có gì sai trái, vì trước giờ cậu rất ít khó chịu ra mặt với ai, nếu có không thích cũng sẽ im lặng và tránh va chạm nhiều nhất có thể. Nhưng từ ngày biết có một Jung Jaemin đi lướt ngang mảnh đời mình, tâm tính cậu dường như nổi sóng.

Điển hình là vào một lần, khi phiên chụp của maknae - line bắt đầu, ngồi ở vị trí cạnh đạo diễn, Jaemin liên tục nhìn chằm chằm JungKook dù rằng đang là shoot ảnh ba người. Anh ta còn hay hỏi đi hỏi lại cậu về những vấn đề như có phải cậu có rất nhiều noona fan không, cậu nghĩ thế nào về noona fan,...điều đó ngoài khiến cậu khó chịu ra còn có chút suy nghĩ. Jung Jaemin này, anh ta rốt cuộc là ai?

Và hôm nay, có vẻ cũng không phải chỉ là bữa ăn ngoài giờ đơn thuần

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi chụp ảnh xem ra khá thành công, Jaemin quyết định mời cả nhóm đến một quán Sashimi Nhật ăn mừng. Trong bữa ăn ai nấy đều vui vẻ nâng li, chỉ có Jungkook là mặt mũi u ám. Có lẽ vì dấu chấm hỏi trong lòng cậu vẫn đang chưa có lời giải.

"Các anh gọi món đi, là Jaemin oppa mời nên các anh cứ ăn thoải mái nha!" - Ansa hào hứng giở menu ra xem. Ở đây nó là người gần như duy nhất tỏ ra tự nhiên với Jaemin, còn những người khác xem ra vẫn khá ngại ngùng.

"Ansa à!" - Jaemin vuốt mồ hôi ngang trán như đùa.

"Đừng bảo anh bạn đây không trả nổi nhé, phó giám đốc cơ mà?" - Jin nói đùa, thế nhưng trong hoàn cảnh thế này thì nó không được mặn mà cho lắm.

"Anh ấy sợ ‘thủ quỹ’ của mình đau lòng đấy chứ, phải hông anh?" - Ansa cố ý ngân dài.

"Ahahahaha!" - tiếng cười cô độc vang lên.

Hm, cuộc trò chuyện vừa rồi có quá nhiều điểm đáng ngờ. Lén nhìn sang người đàn ông kia, Jungkook nghĩ gì rồi cũng gắp một thỏi cơm cá hồi đưa lên miệng, phải thừa nhận mùi vị sang trọng này không tài nào lẫn đi đâu được. Phải, sashimi hảo hạng nhất định phải vậy chứ, ngon tuyệt cú mèo!!

*Tách...tách...* Thế nào rồi hả? - âm thanh từ tai nghe không dây của cô gái ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa vọng lại là giọng nói ma mị của một cô gái khác.

“Mà này tỉ, hình như không chỉ mỗi chúng ta theo dõi họ, em cảm giác còn có ai đó nữa!” - cô gái đang ở đó hỏi.

“Là ai???” - giọng nói bên đầu dây tỏ ý kinh ngạc. Nhìn về hướng ánh đèn flash vừa vô tình chớp lên sau chậu cây nhỏ, cô gái chợt nhoẽn miệng nở nụ cười đầy tinh quái...

-

“Đừng có mà lừa gạt cô gái của tôi!”

Sắp tàn tiệc là lúc mọi người đều ngà ngà say. Trong góc bàn, Ansa dựa đầu lên vai Arin ngủ ngon lành, đã vậy miệng còn không ngừng nói mớ, “Cá hồi...cá hồi bay trên trời kìa, bắt nó!”

Thở dài nhìn, Jaemin thuận tay cởi áo khoác vest ra đắp lên người Ansa rồi chập chững đi vào toilet. Phía sau Jungkook cũng nhanh nhẹn mò theo. Không biết vì sao nhưng cậu có linh cảm sẽ ‘ngửi’ được thứ gì đó rất hay ho.

-

‘Thứ Jeon Jungkook rốt cuộc ‘ngửi’ được chính là chiếc mặt nạ của anh ta...’

“Em yêu, còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp em?” - đứng trước bồn rửa, Jaemin vừa kẹp điện thoại bên tai nói chuyện vừa rửa tay, vẻ mặt anh lúc đó còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, như vừa nãy chỉ là màn lừa gạt say xỉn vậy.

Đầu dây là giọng một cô gái trẻ, nũng nịu như thế chứng tỏ quan hệ giữa họ không bình thường. Và điều đó được tác giả chứng thực, chứ thực tế người đi theo nghe lén tên Jeon Jungkook, ngoài giọng nói hơi khàn vì chát đắng của rượu thì hoàn toàn không nghe được gì khác.

“Con bé...anh vẫn bên cạnh nó, sẽ chăm sóc cẩn thận em yêu đừng lo!”

Con bé, là nói Ansa sao?

“Làm sao có thể để em ấy thiệt thòi, chỉ có anh là thiệt thòi thôi em yêu, khi nào sang nhớ phải đền bù cho anh đó biết không?”

“Vớ vẩn!” - Kook đúng lúc nghe thấy một tiếng hét lên từ chiếc loa điên thoại, như thầm khinh thường sự sến súa của anh ta, hm, đáng đời.

Mà khoan…

Trở lại bàn, Kook mang theo trong đầu càng nhiều câu hỏi hơn. Rượu vào dù không làm cậu mất nhận thức hoàn toàn nhưng cũng làm cậu mơ hồ đi đứng loạng choạng. Thầm nghĩ cũng nực cười, rượu lại cần thời gian ngấm sao, may mà lúc cần tỉnh cậu đã tỉnh.

“Jaemin, rốt cuộc tên đó với Ansa là thế nào? Cuộc nói chuyện vừa nãy không phải chứng minh hắn đã có người yêu rồi sao, thế mà thái độ lại không đứng đắn chút nào...”

Thì ra với Kookie ngây ngô, tất cả dịu dàng Jaemin làm cho Ansa mấy ngày qua trước mặt cậu và Bangtan đều là không đứng đắn...

-

‘Dẹp cái vẻ soái ca đó đi giùm tôi cái.’

Quá nửa đêm, xe của quản lí đã tới đón bọn họ. Bọn họ đây là ngoại trừ một vài người...

“Để tôi đưa Ansa và Arin về, tôi biết nhà hai con bé!” - nói với Sejin, quản lí của Bangtan, Jaemin dường như đã tỉnh táo không một giọt rượu trong máu.

“Không được, anh không được đưa Arin...về!” - nấc cụt, Jimin nói khi đến chính anh còn không biết bản thân đã say tới mức nào (sâu rượu chính hiệu:vv)

“Có lẽ anh không biết Ansa ở cùng chúng tôi!” - lạnh lùng, Kook choàng tay kéo nó trở lại, càng ôm chặt nó vào lòng.

Nghĩ ngợi, Jaemin khẽ nhếch môi, “Thôi được, cô bé ấy để cậu vậy!”, nói xong cúi người nhấc bổng Arin đưa vào chiếc xe xịn của mình.

Nhìn theo, Kook cũng vô thức quay lại nhìn ông anh say xỉn Park Jimin, có lẽ cậu vừa hại bạn tốt của anh ấy mất rồi…