Hôm nay là Valentine Trắng kia mà, một ngày vui như vậy nhất định phải ở cùng người mình yêu thương nhất rồi.
Ansa quả thật không dám kì vọng điều gì quá xa xôi, chỉ mong rằng hôm nay nó có thể làm được điều gì đó thật ý nghĩa cho Jungkook. Vì nó biết đối với cái gọi là tình cảm thân thuộc trước giờ cậu không thiếu. Xung quanh cậu có biết bao người, họ dành cho cậu không chỉ là thứ tình cảm yêu mến thông thường mà còn là cách đối xử giữa gia đình với nhau, chỉ có Ansa, một người vô tư nhận từ cậu quá nhiều, đôi lúc chỉ biết đem tới rắc rối.. Thế mới bảo, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày nó đều sẽ cố gắng bù đắp cho cậu...
Chỉ mong rằng điều ước giản dị này có thể được thành toàn...
- -
Seoul, vào một đêm cách mùa xuân chỉ vài bước chân nữa thôi. Một mình Ansa ở trạm tàu điện, đơn độc chờ đợi.
Đã mười giờ hơn, thời khắc ý nghĩa bản thân nó hằng mong đợi rồi cũng sẽ qua.. nhưng từ khi nào Ansa đã luôn vững lòng tin vào lời hứa mà chàng trai ấy nói ra như thế? Có chăng vì nó biết Kook nói tới thì cậu nhất định sẽ tới, để nó đợi hơn nửa tiếng ở đây là vì cậu có lí do thôi.
Bởi lẽ không riêng gì Ansa, Jungkook cũng biết rõ đây là lễ tình nhân đầu tiên của hai đứa còn gì?
Bất chợt, điện thoại trong túi đổ chuông, nó cầm lên xem, lòng mông lung khi nhận ra.. là Rei, chị ấy gọi cho nó giờ này làm gì?
"Em nghe đây chị!"
"Em đang ở đâu?", giọng Rei đột nhiên căng thẳng, mà qua tai nó lại pha thêm chút lạnh lùng.. thật không giống chị ấy của mọi khi...
"Em..."
"Không cần biết hiện giờ em đang ở đâu, về cty gấp đi, chúng ta có chuyện cần nói!"
"Nhưng hiện tại em..."
"Nhanh lên!"
Không để Ansa có cơ hội từ chối, Rei cúp máy. Đầu dây bên kia Ansa hẳn đang thẩn thờ giữa việc tiếp tục đợi hay trở về theo "lệnh" của Rei. Mười một giờ, Kook vẫn chưa đến trong khi Rei có vẻ đang rất nóng lòng. Gọi mãi mà Kook chẳng chịu nghe máy trong khi thời gian vẫn lặng lẽ trôi, nó nhíu mày, chẳng hiểu sao nơi đáy lòng bỗng chốc hừng hực như có lửa, đứng phắt dậy, nó kéo vali rời khỏi trạm, ngoắt một chiếc taxi mà vội vã trở về cty.
- -
Seoul về khuya chào đón nó bằng cái lạnh khô khốc da thịt, thế mà cũng chẳng lạnh bằng ánh mắt của mọi người khi nhìn chằm chằm vào nó ngay lúc này.
Phòng quản lí hôm ấy bao gồm Rei, Sejin, Hobeum và leader RM, mọi người ai nấy đều trông rất căng thẳng, đợi Ansa về tới, tất cả đều như cùng lúc trút ra hơi thở nặng nề làm cho bầu không khí của gian phòng hôm đó thêm phần ngột ngạt.
"Vừa nãy Jisoo đã kể tụi chị nghe hết cả rồi.. chuyện của em.. của gia đình em, tất cả!"
Người mở lời đầu tiên chính là Rei, kéo chiếc ghế nhỏ ở bàn khách ra cho nó, là chỗ ngồi đơn độc đối diện băng ghế dài gần như được lấp kín bởi những con người nọ - vẫn đang im lặng mặc cho đáy lòng thực sự rất bộn bề, bởi những rối ren không đầu cũng không đuôi...
"Tại sao suốt thời gian qua em lại giấu chúng tôi nhiều thứ như vậy hả Ansa? Em có biết chúng tôi xem em như gia đình, chân thành đối xử tốt với em để rồi..."
Chưa khi nào nó nghe chính miệng RM thốt ra những lời đau lòng đến vậy. Có lẽ khi bản thân đã đem lòng tin tưởng ai đó quá nhiều, tới một ngày nhận ra xung quanh người nọ mãi mãi luôn có một vỏ bọc an toàn quá sức kiên cố - thứ mà họ dù cố cách mấy cũng chẳng phá được.. cái bản thân nhận lại chỉ có thất vọng.. rất nhiều thất vọng...
"Giấu? Em giấu mọi người chuyện gì chứ?", Ansa hỏi.
"Rất nhiều, nếu không phải hôm nay Jisoo đến nói hết với chúng tôi thì có lẽ chúng tôi vẫn ngây thơ chẳng biết gì!"
Cứ thế tối đó, những người có mặt ở đó đã kể Ansa nghe hết thảy, từ việc nó thực chất là con gái chủ chuỗi cửa hàng trang sức nổi tiếng khắp châu Á tới việc nó đến thực tập tại Bighit với mục đích ban đầu chỉ là tận dụng khoảng thời gian nghỉ đông nhàm chán để đi kiếm tiền tiêu vặt.
Có thể những điều đó với Ansa chẳng là gì nhưng với Bangtan, từ ngày đầu nó vào làm bọn họ đã chẳng mảy may nghĩ ngợi, họ thương Ansa như gia đình dù đôi khi nó có cố tình bài xích họ đi nữa, họ không biết gia thế của nó khá giả thế nào đã vô tư đưa nó đến ktx, còn chia sẻ chung căn phòng chật hẹp với mấy chiếc giường tầng ọp ẹp sử dụng từ hồi thực tập sinh,... Nếu đã biết mọi chuyện, có chăng họ sẽ dè chừng hơn thay vì cư xử thoải mái với nàng tiểu thư xuất thân cao quý như nó đây.
"Em chưa từng coi thường mọi người, càng chưa từng vì xuất thân mà đánh giá một ai cả. Em.. cứ tưởng rằng mấy tháng qua sống cùng nhau đã có thể khiến mọi người hiểu hơn về em, nhưng có vẻ không phải..."
"Những ngày đầu khi tới đây đúng thật là em đã gây ra không ít hiểu lầm khiến mọi người lo lắng, cũng không hay chia sẻ những khó khăn bản thân gặp phải, nhưng đó là lúc đầu, còn sau đó.. sau đó..."
Sau đó là nhờ mọi người mà lần đầu tiên sau nhiều năm Ansa mới nhận ra, thì ra trên đời còn có một dạng tình cảm thiêng liêng đến từ những con người không cùng máu thịt, cách họ yêu thương chở che cho nhau, cách họ quan tâm nó như gia đình, cách họ nuông chiều những thiếu sót của từng người mà không một lời phàn nàn hay dè bĩu. Nói cách khác, là Bangtan và những thành viên của đại gia đình Bighit này khiến Ansa thay đổi từng ngày như vậy. Có lẽ bây giờ mọi điều nó nói ra bọn họ đều không tin, chỉ có kỉ niệm là không bao giờ nói dối. Ansa chỉ mong cái họ thấy, là những nỗ lực của nó, không phải trên danh nghĩa một staff đơn thuần mà là một người fan hâm mộ thật lặng lẽ, luôn tự thấy hạnh phúc và hãnh diện khi may mắn trở thành một phần của cái gọi là thanh xuân, là đôi cánh của Bangtan...
timviec taitro
"Em chưa từng kể em không thích BTS từ những ngày đầu sao, hay chuyện chị gái lôi kéo em tới concert của mọi người trong khi đến tên của từng thành viên lúc đó em còn chẳng biết.. những chuyện đó cũng phải kể ra hết thì mới gọi là chân thật không giấu diếm ư?"
"Anh..."
RM gần như á khẩu với cái "máy nói" là nó. Ngồi trước mặt Ansa từ nãy tới giờ, cũng nghe nó kể lể bao nhiêu thứ, có lúc nước mắt khi nói cứ vô tình rơi xuống mà nó còn chẳng buồn lau đi. Anh biết, là Ansa sợ bị mọi người hiểu lầm, đối với tình cảm vụng về của nó những ngày qua chẳng lẽ RM anh không nhìn ra, là nó cũng thương Bangtan rất nhiều, và không chỉ mỗi nó, các staff sát cánh bên nhóm dù đã lâu hay chỉ mới đây, dù ít hay nhiều thì tình cảm của họ Bangtan đều biết rõ, chỉ là đứa ngốc như nó, bị bài xích một chút đã loạn cào cào lên biện minh, có bao nhiêu tình cảm không biết cách bày tỏ đều nói toẹt ra hết, RM thừa nhận, với kiểu "tỏ tình" này anh không quen thích ứng một mình chút nào.
"Thực ra..." - phì cười, RM muốn giận nữa cũng chẳng được, nhìn gương mặt tèm lem vì ướt "mưa" của nó mà đáy lòng cũng xót theo, cô bé ấy, đến bao giờ mới bớt làm người khác lo lắng đây? - "Những điều em nói bọn họ đều nghe cả đấy!"
Đi đến chỗ chiếc tủ xếp mọi khi Rei vẫn hay để giấy tờ, RM một mạch kéo phăng ra, mạnh tới mức muốn văng cả bản lề, cũng nhờ vậy, "điều bí ẩn" ẩn giấu bên trong đã nhanh chóng được phơi bày. Đơ ra nhìn đám người đang chen chúc bên trong để nghe lén ấy, cả những con người "mẫu mực" đang bắt chéo chân ngồi bên ngoài nhìn nó phản ứng với bầu không khí từ trầm buồn bỗng chuyển sang hài kịch. Phải, không nói ra chắc chẳng ai biết hiện giờ nó hỗn loạn thế nào...
"Mọi người???"
"Từ đầu là em sai, giấu điếm mọi người để mọi chuyện phức tạp lên là em sai!"
Jin chậm rãi nói, bàn tay phẫy quạt lia lịa sau khoảng thời gian "hì hục" đứng bên trong căn tủ cùng một đám ranh con khiến cả người anh bết bát mồ hôi, cho dù là vậy, để đổi lại những lời chân thật đến từ một người chỉ biết giấu diếm khó khăn cho riêng mình như Ansa.. ngẫm lại cũng đáng lắm.
"Anh cũng đừng nói nặng lời như thế, chúng ta đều biết Ansa có nỗi khổ mà?"
Jimin nhẹ giọng nói, dễ dàng khiến hyung đang "làm trò" xéo xắt cà khịa kia "xả vai". Ừ thì thương con nhỏ quá trời mà cứ vậy hoài.. kì ghê.
"Phải ha, mình là người rõ nhất Ansa của chúng ta không bao giờ giấu chuyện gì nếu không có lí do đâu!"
Taehyung gật gù, ngồi bên cạnh nó từ lúc bước ra khỏi chiếc tủ bí bách, vị oppa này "trưởng thành" này đã lau nước mắt cho nó, tuy vậy cứ luôn miệng bảo Ansa mè nheo như mấy em mẫu giáo.. xí hoắc à, hại nó vừa khóc lại vừa cười, chẳng ra thể thống gì...
"Đừng khóc, mọi người đâu có giận em?"
Hoseok cười mếu cầm tay nó đong đưa, bên cạnh là Yoongi hẳn cũng giúp đỡ thật nhiều là vò rối mái tóc con bé cùng câu nói vô dụng nhất thời đại, "Ngoan, nín.. nín...", nhưng rốt cuộc cũng chẳng giúp gì hơn khi Ansa vội quệt má nhìn quanh tìm kiếm mà chẳng thấy Kookie đâu. Bằng một sự lo lắng không thừa chút nào, cuống cuồng lên hỏi nó mới biết, vừa nãy sau khi nghe Jisoo kể chuyện xong, Kook đã vội vàng bỏ ra ngoài, đến anh Sejin đuổi cũng không kịp. Chẳng ai biết cậu đi đâu giữa đêm hôm thế này, Ansa bồn chồn gọi điện nhưng cậu không nghe máy. Sợ hãi không biết Kook thế nào thì chừng 5p sau, một tin nhắn được gửi đến điện thoại nó:
"Tôi vừa nhặt được điện thoại này ở ghế đá cạnh sông Hàn, nếu có thể hãy tới nhận ngay bây giờ nhé?"