Vội Vã Mùa Hạ

Chương 34: Cái chết không ngờ và đầy bí mật




Vẫn chưa tin được câu nói đó trong điện thoại là sự thật, tay tôi không còn đủ sức để lái nữa rồi, mặc cho đậu ven đường này rất nguy hiểm nhưng từng lời nói vừa mới xuất hiện và vẫn còn văng vẳng bên tai làm tôi không cách nào chịu đựng được.

Người đàn ông vừa mới xuất hiện lúc nảy đã ch.ết giữa đường rồi. Tôi vừa nhận được cuộc gọi của cảnh sát và đang quay trở lại.

Giọng của Nam Vương vang lên kèm theo đó là sự bất ngờ không thể tin được.

Tôi chẳng biết hồi âm gì cũng không biết trả lời sao cứ vậy sự im lặng bao vây cho đến khi tiếng bóp còi vang lên khiến tôi giật mình và kéo tôi về lại thực tại. Nhìn bàn tay mình run rẩy không ngừng, mồ hôi đã tuôn trào lên cả gương mặt, tôi nhìn qua phía ngoài thấy Nam Vương đã xuất hiện kèm theo đó có cả Trường Tảo.

Họ cố nói gì đó nhưng do xe được làm bằng kính cách âm nên chẳng nghe chỉ đến khi nhìn khẩu hình miệng họ nhắc nhở tôi mới vội mở cửa ra và chầm chậm bước đi.

Tại…sao…lại…xảy…ra?

Sự việc diễn ra quá vội và chẳng ai tin được cho đến khi quay trở lại hiện trường. Rất nhiều xe cảnh sát và cả xe cứu thương cũng xuất hiện.

Nhìn cả cơ thể đang nằm dài trong vũng máu cùng với đó tay trái đang nắm chặt con dao. Dường như nếu nhìn vào họ sẽ chắc chắn đây là vụ tự sát do chính hung thủ làm ra nhưng giờ này tâm tình tôi chẳng để ý đến nó nữa mà nhìn chú ấy tôi thật sự không kìm được nước mắt.

Sự ra đi đó quả thật bất ngờ và đột ngột nhưng dường như đó chẳng phải là điều chú ấy muốn khi đôi mắt đó vẫn còn nhìn trân trân trên trời và giọt nước mắt ít ỏi vẫn còn đọng lại ở phía má. Và đôi tay còn lại vẫn không ngừng nắm chặt hình như có gì đó ở phía trong.

Tôi cố gắng kìm nén rồi đi về phía đó, Nam Vương thấy vậy tưởng tôi sợ định quay đi nên cả hai cũng muốn đi cùng cho đến khi tôi nói:

Hai người quay lại nghĩa trang đi. Tôi sẽ đi cùng chú ấy đến bệnh viện.

Việc làm vậy khiến Trường Tảo ngạc nhiên và cậu ấy nghi ngờ hỏi tiếp thì tôi nhanh chóng đáp:

Đừng lo, hai cậu đến đó trước đi, tôi sẽ đến sau. Không thể để chú ấy một mình được dù sao chú ấy cũng là ba của Quân Khải. Nếu bây giờ nới với bác Loan có lẽ bác sẽ không chịu đựng được cú sốc này. Cứ bảo là tôi có việc đột xuất.

Nam Vường vẫn muốn tôi đi cùng nên lên tiếng:

Nhưng Quân Khải… Nếu em không đi cùng với bác trai chắc chắn anh ấy sẽ càng giận em hơn.

Nói rồi, tôi chạy lại phía xe cứu thương và cùng họ di chuyển chung với chiếc xe chở bệnh nhân nhưng trước khi rời đi, tôi đã kịp thời chụp lại toàn bộ hiện trường và quan sát mọi thứ rồi vì tôi có dự cảm mọi chuyện không đơn giản như mắt mình đã nhìn thấy.



Mọi chuyện ổn thỏa hết chưa?

Một giọng nói trầm đến mức man rợ vang lên cùng với đó là tiếng nhạc đầy ma mị cũng xuất hiện trong căn phòng tối om chẳng có tí ánh sáng nào cả.

Người phụ nữ vừa mở cánh cửa bước vào vừa ung dung cầm ly rượu trên tay và giọng vui vẻ:

Con làm tốt lắm đấy! Haha

Kèm theo sau đó là tiếng cười sảng khoái của gương mặt đáng sợ, nguy hiểm về người phụ nữ đó.

Từng chút hóa thành tiếng khóc ầm ỉ, nụ cười trên môi giờ đây nhăn nhó lại và tỏ vẻ không cam lòng. Bà như biến thành người khác, vật vờ chạy đi lên tầng lầu rồi nhanh chân mở cửa phòng có chút ánh sáng chiếu vào. Bà chạy nhanh đến phía bàn làm việc rồi bất ngờ ôm lấy tấm ảnh đang đặt ở đó.

Nâng niu, yêu thương và hôn lên hình ảnh người đàn ông đang gượng gạo nở nụ cười và nói những lời tình ái:

- Thấy chưa, chồng em phải cười như vậy. Anh phải luôn như thế, bên em không rời. Hahahah!

Hóa điên trong nụ cười nhưng rồi người đàn bà đó đã mạnh mẽ đập mạnh tấm ảnh bà đang nâng niu trên tay xuống đất khiến khung thủy tinh đó vỡ ra rất nhiều mảnh vụn văng tung tóe khắp căn phòng.

Nhưng vẫn mặc kệ, bà từng chút dẫm lên những vụn thủy tinh ấy rồi tìm lấy tấm hình đó và đi lại phía bàn dùng chính chiếc bút bà hay làm việc đâm mạnh lên phía ngực trái của người đàn ông rồi xoáy sâu đến mức rách cả tấm ảnh và cứ vậy bà cười không ngừng nghỉ. Miệng còn không ngừng lặp lại câu nói:

Dám bỏ em! Anh dám bỏ em! Haha!

Mọi việc đã được người đàn ông nhìn thấy và anh ta cũng chẳng làm gì ngoài nở nụ cười đầy hạnh phúc và nhìn vào điện thoại đang chiếu định vị của người con gái anh vẫn luôn theo dõi. Bất giác, anh ta nói lên:

3…2…1…Bắt đầu!



Rất xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức!

Đó là câu nói đầu tiên cũng như cuối cùng mà họ đã dành cho tôi khi nói về người đàn ông vừa mới gặp tai nạn đó. Đã biết trước kết quả nhưng câu nói đó hiện lên bất giác tim tôi lại đau nhói và không giữ được bình tĩnh.

Chỉ mới gần đây thôi mà tôi phải nghe hai câu nói đau lòng ấy liên tiếp xảy ra. Nó làm tôi gợi nhớ đến giây phút đó, làm tôi nhớ về hình bóng của người tôi yêu.

Ngồi xuống ghế đá của dãy hành lang mà đôi mắt không ngừng nhắm lại, tôi chỉ có thể gật đầu với bác sĩ và im lặng cho đến khi một giọng nói vang lên.

Lan Anh! Sao cô lại ở đây?

Mở mắt ra nhìn người đang kêu tên mình tôi thấy đó chính là giám đốc của nơi mình làm việc-Hồng Phúc.

Sự xuất hiện của anh ta khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng này làm tôi khá không được thoải mái nhưng cũng nhanh chóng đáp lại lời cho có lệ:

Chào giám đốc, tôi có chút việc nên đến đây. Còn giám đốc thế nào ạ?

Anh ta vừa nghe tôi hỏi vừa ngồi xuống chiếc ghế vẫn còn trống phía cạnh tôi và nói:

Tôi đến thăm người nhà nhưng không may bị lạc.

“Bị lạc”

Đó là từ mà tôi còn đọng lại trong não bộ của mình khi nghe anh ta nói thế nhưng chợt tỉnh lại và thoát khỏi sự đa nghi của bản thân. Tôi thấy mình suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện cũng như đào sâu về những điều không cần thiết.

Ngượng ngạo khi gặp chẳng biết nói gì vì giờ này tôi cũng chẳng có tâm trạng để nói nên khi bác sĩ bảo tôi, tôi liền nhanh chóng chào tạm biệt anh ta rồi rời đi. Mà chẳng hay biết ở phía sau đang có người đang ông không ngừng dõi theo bóng dáng của tôi và cho đến khi tôi khuất đi thì đã đi vào căn phòng nơi ba Quân Khải đã nằm.