Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 30




Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiết Lam lại gửi tin nhắn cho Từ An Trạch, những mãi cho đến khi ngủ thiếp đi rồi, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.

Từ An Trạch lúc này đang ở trong phòng bệnh trông Trác Nhiễm, màn hình cuộc trò chuyện giữa hai người nổi lên tin nhắn Tiết Lam gửi đến, nhưng cậu ta chẳng còn tâm trí đâu bấm vào mở ra xem.

Trác Nhiễm đột nhiên ho ra máu rồi hôn mê, được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, dù kết quả xét nghiệm chưa có, nhưng về cơ bản Từ An Trạch vẫn có thể đoán được.

Chắc lại giống như trước đây thôi, khó mà tra ra được nguyên nhân mắc bệnh, nhưng cơ thể lại mong manh như thủy tinh.

Thật ra cậu ta biết rõ nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện giờ của Trác Nhiễm, đó không phải là do bệnh tật gì hết, mà là do trúng độc của cổ trùng.

(Trong văn hóa Trung Hoa xưa, đặc biệt là tại vùng Tương Tây, có một loại tà thuật được gọi là cổ trùng. Trong cuốn “Thông chí lục thư” có nói tới phương pháp tạo ra cổ trùng, đại để là đem bỏ tất cả những loại cổ trùng có độc vào một cái vò, để mặc cho chúng cắn xé lẫn nau, sau cùng chỉ còn lại một con duy nhất sống sót thì lấy con đó làm cổ. Loại cổ trùng này sẽ được sử dụng trong các nghi thức, tà lễ, bùa phép, có thể gây ra bệnh tật, chết chóc.)

Loại độc cô ta trúng vô cùng hiếm gặp, phương pháp nuôi dưỡng loại cổ trùng này khác hoàn toàn phương pháp nuôi dưỡng các loại cổ trùng bình thường khác, năm đó nhà họ Từ khó khăn lắm mới thu thập được, tặng cho nhà họ Trác.

Không ngờ lúc đó tranh thủ người lớn không có nhà, Trác Nhiễm đã lén lút mở chiếc bình đựng cổ trùng ra, cổ trùng ngửi thấy mùi máu liền chui vào trong cơ thể cô ta.

Dựa vào mối quan hệ xã giao rộng khắp của nhà họ Trác, mà suốt bao nhiêu năm qua cũng không thể tìm ra cách giải độc, cuối cùng phải ép nhà họ Từ đưa Từ An Trạch đến nhà mình, dùng máu của cậu ta khống chế cổ trùng hoạt động quá mức, mãi cho đến mấy năm gần đây, không biết bọn họ xin được ở đâu phương pháp thế mạng.

Cổ trùng sẽ không gây tổn hại quá lớn đến vật chủ, nhưng cũng sẽ không cho vật chủ được sống thoải mái, nó sẽ dày vò vật chủ hết lần này đến lần khác, tái đi tái lại.

Lá bùa thế mạng trước đó giúp di chuyển nỗi đau vật chủ phải chịu sang cơ thể người thế mạng, khiến người đó phải chịu thay.

Hiện giờ Trác Nhiễm phản ứng dữ dội như vậy, chứng tỏ lá bùa thế mạng ấy đã bị phá hủy thật rồi.

Từ An Trạch nhìn ảnh đại diện của Tiết Lam trong điện thoại, không kìm được nghĩ thầm, là ngoài ý muốn, hay cô ấy đã phát hiện ra điều gì rồi?

Trong lúc cậu ta đang mải suy nghĩ miên man, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sau khi nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình, Từ An Trạch mím chặt môi, sải bước ra khỏi phòng bệnh, đến tận chỗ cầu thang bộ mới ấn nhận cuộc gọi.

Là mẹ của Trác Nhiễm gọi điện thoại tới, giọng nói của bà ta cấp thiết, cũng không còn khách sáo nữa: “An Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, không phải đã dặn mày phải chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm rồi sao, tại sao vừa xuống máy bay con bé đã bị đưa vào bệnh viện?”.

“Cô Lâm cháu xin lỗi, cháu…”

“Cái tao cần không phải là lời xin lỗi của mày.” Giọng nói của bà Lâm Thu trở nên chói tai, “Không phải có bùa thế mạng rồi à, hiện giờ tình trạng bạn gái của mày thế nào rồi?”.

Từ An Trạch ngần ngừ một lúc, cuối cùng có sao nói vậy: “Mọi thứ của cô ấy vẫn bình thường, cháu và Trác Nhiễm đều cho rằng có lẽ cô ấy đã không cẩn thận phá hủy lá bùa đó rồi.”

“Hủy rồi?” Ở đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thở hổn hển đầy giận dữ, “Chúng tao nể mặt Nhiễm Nhiễm, mới cho phép mày qua lại với con bé thế thân kia, vậy mà có một đứa con gái thôi cũng không trông chừng được? Bùa thế mạng đó là quý giá đến mức nào cơ chứ, vậy mà nói hủy là hủy được à, nếu Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện, chúng mày đừng hỏng sống yên ổn!”.

Từ An Trạch mở miệng, muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại nín bặt, chỉ có thể im lặng nghe người phụ nữ ở trong điện thoại điên cuồng mắng chửi cậu ta và người thế mạng cho Trác Nhiễm, Tiết Lam.

Sau đó tầm khoảng năm, sáu phút, cuối cùng bà Lâm Thu cũng trút giận đủ rồi, lạnh lùng buông một câu: “Chú Trác mày có lời muốn nói với mày.”

Nghe đến đây Từ An Trạch siết chặt tay thành nắm đấm theo phản xạ.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của ông Trác Vĩnh Kỳ: “An Trạch à, cô Lâm của cháu chỉ là tức giận quá rồi, cháu đừng để bụng những lời của cô nhé.”

Từ An Trạch cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, để người bên kia không nghe ra được bất cứ cảm xúc bất mãn nào của bản thân: “Cháu biết ạ, chỉ là cô Lâm quá lo lắng cho Trác Nhiễm thôi, đều là lỗi của cháu, là cháu không thể chăm sóc tốt cho bạn ấy.”

Từ trước đến giờ đều là như vậy, mỗi lần Trác Nhiễm xảy ra chuyện, cô Lâm đều quy hết mọi tội lỗi lên đầu cậu ta. Sau đó chú Trác sẽ xuất hiện an ủi, thay mặt cô Lâm xin lỗi, lúc nhỏ, cậu ta còn cảm thấy chú Lâm đối xử tốt với cậu ta. Dần dần khi đã trưởng thành rồi mới nhận ra, đó chẳng qua là một thủ đoạn thuần hóa mà thôi, vừa đấm vừa xoa, trước giờ bọn họ chưa bao giờ đối xử bình đẳng với cậu ta như một con người.

Bình thường bất kể bọn họ thể hiện ra là mình coi trọng cậu ta bao nhiêu, thì khi thật sự xảy ra chuyện, hai vợ chồng họ đều cho rằng kẻ có lỗi chính là cậu ta.

“Chuyện xảy ra lần này không thể hoàn toàn trách cháu được, bùa thế mạng bị hủy rồi thì kệ nó đi, dù sao nghi thức cũng đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ đợi mấy ngày nữa đến sinh nhật Nhiễm Nhiễm, chính thức hoán đổi mạng cho nhau xong thì không cần phải chịu khổ nữa.” Giọng nói của ông Trác Vĩnh Kỳ không ngừng vang lên bên tai Từ An Trạch.

“Chú nói đúng ạ.” Từ An Trạch khẽ thở ra nhẹ nhõm.

“Nhưng… tuyệt đối không được phạm phải sai lầm như thế nữa, sinh nhật của Nhiễm Nhiễm vô cùng quan trọng, chú không cho phép nghi thức lần này xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cô bạn gái của cháu chắc là rất nghe lời cháu đúng không? Đừng để con bé đó làm loạn, phá hỏng kế hoạch của mọi người.”

Từ An Trạch hít vào một hơi thật sâu, cam đoan: “Chú yên tâm, kế hoạch sẽ không xảy ra sai sót gì đâu ạ, huống hồ, cô ấy chỉ là một người bình thường, sẽ không phát hiện ra điểm gì khác lạ đâu.”

“Tốt lắm, chú biết cháu là một đứa trẻ đáng tin mà, đợi sau khi Nhiễm Nhiễm đổi mạng xong, cháu hãy quay về nhà đi, chú sẽ nói chuyện rõ ràng với bố mẹ cháu, bao nhiêu năm nay bọn họ cũng chưa từng đến thăm cháu lần nào, đúng là có đôi chút quá đáng.” Giọng điệu của ông Trác Vĩnh Kỳ trở nên dịu dàng ôn hòa.

Suy cho cùng Từ An Trạch vẫn còn trẻ, cậu ta không giữ nổi bình tĩnh, nôn nóng hỏi: “Vậy còn Tiết Lam…”

Ông Trác Vĩnh Kỳ cười khẽ: “Xử lý con bé đó thế nào là tùy cháu, chỉ là một cô gái bình thường thôi mà. Nhưng sau khi đổi mạng xong cổ trùng sẽ di chuyển sang cơ thể nó, có lẽ nhà cháu sẽ có hứng thú với cổ trùng trong người nó, nên sẽ nuôi dưỡng tiếp cũng nên.”

Từ An Trạch thở phào: “Cháu biết rồi ạ, cám ơn chú Trác.”

“Được rồi, cháu chăm sóc cho Nhiễm Nhiễm đi, nếu xảy ra chuyện gì, nhớ gọi điện cho cô chú trước.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ít nhiều gì đều xuất hiện hội chứng “Nỗi buồn sau kỳ nghỉ”, chỉ muốn nằm ì trên giường không muốn dậy.

(Nỗi buồn sau kỳ nghỉ là những cảm xúc ngắn hạn mà bạn trải qua sau những kỳ nghỉ, như cảm giác trống rỗng, tiếc nuối, cô đơn, căng thẳng, không thể tập trung, đầu óc mơ màng, cơ thể uể oải, rã rời, khó ngủ, chán ăn, mất hứng và mất kết nối với nhịp sống cũ, thậm chí là sợ hãi những ngày sắp tới. Thông thường, hội chứng này chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn và sau đó biến mất nhưng lại gây ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và chất lượng cuộc sống.)

Nhưng bọn Liễu Mộc Mộc lại có tiết đầu tiên vào buổi sáng, đợi đến khi các cô gái ra khỏi ký túc xá, thì cũng đã quá muộn để ăn sáng rồi.

Người duy nhất dậy sớm, hơn nữa còn kịp ăn xong bữa sáng là Tiết Lam.

Bảy giờ sáng đã không thấy Tiết Lam ở trong phòng ký túc rồi, mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên mới thấy cô bạn đi vào. Bọn Liễu Mộc Mộc đã giữ một chỗ cho bạn rồi, thấy một tay Tiết Lam cầm cặp, tay kia xách một cái túi đựng đồ ăn sáng ngồi vào chỗ của mình.

Cô bạn chia đồ ăn sáng cho ba người bọn Liễu Mộc Mộc: “Buổi sáng dậy mua đồ ăn sáng cho bọn cậu, kết quả không cẩn thận nên đến muộn.”

Đối với đám Liễu Mộc Mộc mà nói, Tiết Lam đích thực là một tiểu thiên thần.

Mỗi đứa gửi cho cô bạn một cái hôn gió, sau đó tranh thủ lúc giảng viên chưa tới, cắn vài miếng lót dạ.

Trong khi ba cô gái mải mê ăn uống, thì Tiết Lam lại lơ đãng nhìn điện thoại trong tay mình.

Tin nhắn cô gửi tối hôm qua cho Từ An Trạch vẫn chưa được hồi âm, sáng nay lúc đi ăn, thì tình cờ gặp bạn cùng phòng của anh, hỏi ra mới biết tối qua anh căn bản không hề quay về ký túc xá.

Cô lại gọi liền mấy cuộc điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối không có ai bắt máy.

Trong lòng Tiết Lam thấy thấp thỏm không yên, tự hỏi không biết liệu có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Suốt hai tiết buổi sáng, Tiết Lam chẳng có chút tinh thần nào, lúc nghe giảng cũng không hề tập trung, ba cô bạn ngồi bên cạnh đều phát hiện ra sự khác thường của cô.

Sau khi tan học, Vệ Tuyết thì thào hỏi: “Lam Lam, xảy ra chuyện gì vậy, cậu thấy không khỏe à?”.

Tiết Lam lắc lắc đầu: “Kể từ hôm qua An Trạch không trả lời tin nhắn của tớ, sáng nay bạn cùng phòng nói tối qua anh ấy không về ký túc xá, nên tớ thấy hơi lo.”

“Đừng lo, cậu ta lớn rồi, chưa biết chừng lại có lý do nào đó khiến cậu ta phải hoãn chuyến bay nên mới không đến trường thôi. Thay vì lo lắng cho cậu ta, chi bằng cậu nên lo cậu ta đánh mất điện thoại có khi còn đáng tin hơn đấy.” Tiền Hiểu Manh vội vàng nói xen vào.

Nghe Tiền Hiểu Manh nói thế, Tiết Lam thấy cũng yên tâm được phần nào.

Liễu Mộc Mộc không làm phiền họ, mà lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trịnh Tuyên.

Liễu Mộc Mộc: Có thể giúp em nghe ngóng một chút không, tại sao Từ An Trạch khoa Công nghệ thông tin lại không tới trường? Đúng rồi, còn cả Trác Nhiễm khoa Lịch sử nữa, cậu ta có đi học không?

Trịnh Tuyên là người giao thiệp rộng rãi, quen biết rất nhiều người ở các khoa khác nhau trong trường, hôm đó anh ta đã đặc biệt dặn Liễu Mộc Mộc rằng, trong trường có bất cứ chuyện gì, đều có thể tới tìm anh ta nhờ giúp đỡ.

Một khi Liễu Mộc Mộc đã đồng ý chấp nhận ý tốt của anh ta, thì đương nhiên sẽ không khách sáo nữa.

Trịnh Tuyên: Thầy gieo quẻ chờ anh chút, để anh tìm người hỏi hộ cho.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Trịnh Tuyên gửi tin nhắn đến.

Trịnh Tuyên: Sức khỏe Trác Nhiễm không tốt, tối qua vừa xuống sân bay liền được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện số 2 rồi, Từ An Trạch xin nghỉ phép cho em ấy, hiện giờ vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc cho em ấy.

Qua một lúc, Trịnh Tuyên lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Trịnh Tuyên: Chính là hai người chúng ta gặp ở sân bay hôm rồi phải không? Anh nói thẳng đừng phật lòng nhé, bọn em nên khuyên Tiết Lam chia tay anh bạn trai này đi, đàn ông kiểu vậy thực sự không đáng tin chút nào.

Hôm đó nhìn thấy cảnh cậu ta buộc dây giày cho cô gái khác, Trịnh Tuyên không cảm thấy gì nhiều, nhưng lần này thậm chí còn chu đáo đến tận bệnh viện săn sóc người ta, mối quan hệ này ảo diệu quá.

Chí ít là anh ta cảm thấy, nếu một người đàn ông không có tí tình cảm nào với một cô gái, thì tuyệt đối không bao giờ ân cần đến mức như vậy.

Liễu Mộc Mộc: Em biết rồi, cám ơn anh.

Trịnh Tuyên: [Gửi meme lần sau lại đi chơi tiếp nhé]

Tối qua Trác Nhiễm được đưa vào bệnh viện, Liễu Mộc Mộc mân mê cằm, rốt cuộc cô nàng hoa khôi này bị bệnh gì vậy nhỉ, nghiêm trọng đến mức phải đưa thẳng vào trong bệnh viện cơ à?

Có cần nói với Tiết Lam không nhỉ? Liễu Mộc Mộc hơi ngần ngừ.

Cô đảo tròng mắt, đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện của ba cô gái: “Muốn biết Từ An Trạch ở đâu, thì để tớ bỏi cho cậu một quẻ nhé.”

Tiết Lam lúc đầu khựng lại, nhưng sau đó vui vẻ hỏi ngay: “Được à?”.

“Tìm người thì có gì khó, nào, tung đồng xu trước đi.” Liễu Mộc Mộc thả mấy đồng xu vào tay Tiết Lam, ra hiệu cho bạn xóc đi.

Sau khi gieo quẻ xong, Liễu Mộc Mộc gẩy gẩy đồng xu, chẳng có cảm giác gì.

Xem ra hôm nay không thích hợp để bói quẻ thì phải, nhưng không sao, cô đã biết trước địa chỉ rồi.

Liễu Mộc Mộc giả vờ giả vịt bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, rồi mới nói: “Người đi cùng cậu ta sức khỏe có vấn đề, có lẽ hiện giờ cậu ta đang ở trong bệnh viện.”

“Người đi cùng cậu ta là sao?” Tiền Hiểu Manh cảm thấy có chút kỳ lạ, Từ An Trạch không hề nói mình quay về cùng người khác.

“Khác giới, thân phận cụ thể thế nào thì không rõ. Nhìn phương hướng, thì có lẽ bọn họ đang ở bệnh viện số 2, nhập viện tối hôm qua.”

Đây không phải là lần đầu tiên Liễu Mộc Mộc gieo quẻ cho các bạn, nên không ai nghi ngờ tính xác thực của quẻ bói.

Trái lại, dường như Tiền Hiểu Manh đã nghĩ ra gì đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn Liễu Mộc Mộc.

Liễu Mộc Mộc nháy nháy mắt với cô bạn, nói: “Lam Lam, nếu cậu thật sự lo lắng đến thế, thì bọn tớ sẽ đi cùng cậu tới bệnh viện, dù sao chiều nay cũng không có tiết, tối thì chỉ có một tiết tự chọn thôi.”

“Không cần đầu, tự tớ…” Tiết Lam không muốn làm phiền các bạn, nhưng Tiền Hiểu Manh lại sợ đến lúc ấy bạn mình nhìn thấy cảnh gì đó rồi không chịu nổi kích thích.

“Ôi dào ôi, đừng khách khí với bọn tớ thế, dù sao bọn tớ cũng có thể nhân tiện đi dạo phố mua ít đồ mà, phải không Mộc Mộc?”.

Liễu Mộc Mộc vội vàng gật đầu.

“Vậy… cũng được.”

Vệ Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh đều nháy mắt ra hiệu với mình, nên cũng đồng ý theo.

Hơn hai giờ chiều, bốn cô gái cùng nhau gọi xe đến bệnh viện số 2 Khánh Thành.

Chẳng mất nhiều thời gian, Liễu Mộc Mộc đã hỏi thăm được số phòng của Trác Nhiễm.

Lúc này trong phòng bệnh, Trác Nhiễm đang nghịch điện thoại của Từ An Trạch, không biết cô ta đang xem gì mà cười rất vui vẻ.

Điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên âm báo tin nhắn, nhưng cô ta không quan tâm, cũng không chịu trả điện thoại cho Từ An Trạch.

Nhóm Tiết Lam đi tới cách phòng bệnh tầm mấy bước chân, đã có thể nghe thấy tiếng người bên trong đang nói chuyện.

Giọng một cô gái vang lên: “Từ An Trạch, tôi muốn ăn nho.”

Bước chân Tiết Lam dừng lại, cô không nghe thấy tiếng bạn trai mình.

Nhưng sau một thoáng, giọng cô gái đó lại vang lên: “Tôi đang xem video, cậu đút cho tôi đi.”

Giọng điệu như thể đó là lẽ đương nhiên.

Khoảnh khắc đó, Tiết Lam mới ý thức được chuyện gì, cô hoang mang nhìn ba người bạn thân đi bên cạnh mình, không biết nên tiến lên, hay lùi về.

Lần trước Tiền Hiểu Manh bị chặn lại, đã ôm đầy một bụng tức rồi, lần này trực tiếp nắm lấy cổ tay Tiết Lam, hùng hùng hổ hổ xông vào phòng bệnh.

Lúc cô bạn đạp cửa đi vào, Trác Nhiễm còn chưa kịp ăn hết quả nho Từ An Trạch đút cho mình.

Mặt trời trải ánh nắng ấm áp khắp phòng, cô gái xinh đẹp thoải mái nằm trên giường bệnh mỉm cười vui vẻ, bên cạnh là chàng trai tuấn tú đang đút hoa quả cho cô ta, đúng là một bức tranh đẹp!

“Lam Lam, sao em lại tới đây?” Từ An Trạch nhìn rõ người xông vào phòng là ai, lập tức rụt tay lại, đứng bật dậy khỏi ghế.

Liễu Mộc Mộc đứng ở bên cạnh chậm rãi giải thích một câu: “Cậu không chịu trả lời tin nhắn, Lam Lam lo cho cậu, nên nhờ người hỏi thăm, nghe nói cậu đang ở trong viện chăm sóc bạn học, nên bọn tớ qua xem thế nào.”

Trác Nhiễm bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mình, nhưng vẫn không hề có chút lo lắng nào, ngay cả động tác cũng không hề thay đổi, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Các cậu là?”.

“Bạn ấy là bạn gái của Từ An Trạch, chúng tôi là bạn cùng phòng của bạn ấy.”

Tiền Hiểu Manh nói xong, còn cố tình nhìn về phía Trác Nhiễm, chỉ thấy cô ta “Ồ” một tiếng rất thản nhiên.

Ánh mắt cô ta lướt nhìn một lượt bốn cô gái, sau đó nói với Từ An Trạch: “Nếu đã đến tìm cậu, thì các cậu nên ra ngoài nói chuyện đi. Nhân tiện, trước khi đi cầm hộ tôi bộ quần áo tới đây nhé.”

Nói xong, cô ta hất hất hàm, ra hiệu cho Từ An Trạch đến tủ lấy đồ.

Sau đó, Từ An Trạch thực sự đi lấy quần áo cho Trác Nhiễm.

Vắt quần áo lên lưng ghế xong, Từ An Trạch liếc nhìn cô ta theo bản năng, thấy Trác Nhiễm không thèm ngước mắt lên nhìn mình, mà vẫn cứ cắm cúi nghịch điện thoại của cậu ta.

Tiết Lam liếc nhìn chiếc ốp điện thoại quen thuộc, lập tức quay phắt người đi ra ngoài.

Vốn dĩ cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, muốn kể cho anh nghe sức khỏe của mình đã ổn hơn trước rất nhiều rồi, nói với anh rằng một tuần không gặp, cô rất nhớ anh.

Nhưng khi thật sự gặp mặt nhau, Tiết Lam lại chẳng muốn kể gì nữa cả.

Bên ngoài phòng bệnh, Từ An Trạch cụp mắt xuống, nhìn Tiết Lam trầm mặc không nói gì đứng trước mặt mình, bèn nói với ba cô bạn bên cạnh cô: “Có thể để tớ và Lam Lam nói chuyện riêng với nhau được không?”.

“Các cậu nói đi.”

Tiền Hiểu Manh ghét cậu ta như xúc đất đổ đi, Vệ Tuyết và Liễu Mộc Mộc mỗi người một bên túm lấy tay cô bạn mới kéo được người đi.

Tâm tư Vệ Tuyết tinh tế tỉ mỉ, nhìn cảnh tượng vừa nãy cô đã cảm thấy không ổn chút nào, nhưng hai cô bạn bên cạnh lại quá mức bình tĩnh.

Sau khi tránh đi một khoảng đủ xa, cô mới thì thào hỏi Liễu Mộc Mộc: “Có phải bọn cậu đã phát hiện ra vấn đề từ trước rồi không?”.

Liễu Mộc Mộc nhún nhún vai: “Hôm đó lúc đi tiễn cậu bọn tớ đã nhìn thấy, hai người bọn họ bay ngay sau cậu.”

Vệ Tuyết cau mày nhìn về phía Từ An Trạch, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Tiền Hiểu Manh vẫn còn đang bức xúc lẩm bẩm: “Sao lại để cho bọn họ nói chuyện riêng với nhau? Nếu Lam Lam nhất thời mềm lòng, chưa biết chừng sẽ tin mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn bè rất đỗi bình thường mất.”

“Có giải thích thế nào, quanh đi quẩn lại cũng là mấy câu kiểu người quen, họ hàng thân thích thôi. Nếu là quan hệ máu mủ thì còn may, nhưng nếu không phải…” Giọng Vệ Tuyết lạnh lùng hờ hững, “thì tức là thanh mai trúc mã, bạn thân từ nhỏ.”

“Nếu thế thì sao?” Tiền Hiểu Manh thắc mắc.

“Gì thì gì bạn gái cũng không thể bì được với thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, đặc biệt là khi một người thờ ơ mặc kệ, một người lại muốn chen chân ngáng đường.”

Cô nàng Trác Nhiễm kia nhìn thì có vẻ như không để tâm đến việc Tiết Lam là bạn gái của Từ An Trạch, nhưng lại cố ý sai bảo Từ An Trạch ngay trước mặt Lam Lam, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Tiết Lam cũng không phải là đồ ngốc.

“Hai người kia rốt cuộc có bình thường hay không, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được. Cho dù Tiết Lam không tin, chúng ta cũng có thể khiến cho cậu ấy tin. Ngày ngày chúng ta ở chung với cậu ấy, khuyên chia tay thôi mà, có gì khó đâu, các cậu đánh giá quá thấp sức mạnh của quán quân cuộc thi hùng biện thành phố năm đó của tớ rồi.”

Nhớ năm ấy khi cô đang là lớp trưởng, giáo viên quản chặt tóm hết lũ học trò yêu sớm, cô phát hiện ra đôi nào là khuyên đôi ấy, khuyên đôi nào là đôi đó chia tay, trước giờ chưa từng thất bại.

Nghe đến đây, thoắt cái hình tượng của Vệ Tuyết trong mắt Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh trở nên vĩ đại hơn hẳn.

Siêu đáng tin!

Còn ở bên này, Tiết Lam vẫn một mực im lặng không nói năng gì.

Thái độ của cô khiến trong lòng Từ An Trạch cảm thấy hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Từ nhỏ anh và Trác Nhiễm đã lớn lên cùng nhau, sức khỏe của cậu ta không tốt, sau đó anh chuyển trường đi nơi khác nên bọn anh không gặp lại nhau nữa. Lần này trong lúc quay về cùng nhau, cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải nhập viện, anh không thể bỏ mặc cậu ta ở đây một mình được.”

“Trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên, tại sao anh không nói với em là anh có quen cậu ta?” Tiết Lam hỏi.

“Anh không muốn em hiểu nhầm mối quan hệ giữa bọn anh, nên đã không nói.”

“Tối hôm qua em liên tục gửi tin nhắn cho anh, hôm nay cũng gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, tại sao anh không nghe máy?”.

“Điện thoại của anh, cô ấy cầm.” Chuyện này cậu ta không thể nào giấu được, vì vừa nãy lúc cô bước vào phòng, điện thoại của cậu ta đang ở trong tay Trác Nhiễm.

Ốp điện thoại là ốp đôi với Tiết Lam, là do cô chọn.

“Lam Lam, anh thật sự không hề có bất kỳ mối quan hệ mập mờ gì với cậu ta hết, chỉ là từ nhỏ cậu ta đã quen sai bảo người khác thôi.”

“Anh cũng rất quen bị cậu ta sai bảo.”

Tiết Lam nhìn thẳng vào mắt Từ An Trạch, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Cô có cảm tưởng, Từ An Trạch đang ở trước mặt cô là người khác, nhưng Từ An Trạch ở trước mặt Trác Nhiễm, cũng là người cô chưa gặp bao giờ.

Không có gì mập mờ, nhưng lại tự tay đút hoa quả cho cậu ta.

Ngay cả tin nhắn của bạn gái cũng không trả lời, vì để cho cậu ta nghịch điện thoại của mình.

Ở trước mặt cô thì sai anh ấy đi lấy quần áo hộ, không phải anh không biết cô sẽ để bụng, nhưng anh vẫn đi.

Bọn họ rốt cuộc coi cô là gì?

“Nếu em không tin, anh có thể bảo Trác Nhiễm đích thân giải thích với em.” Tiết Lam luôn là một cô gái rất thẳng thắn, dù có ghen tuông cũng sẽ nói thẳng với cậu ta.

Nhưng chuyện của Trác Nhiễm, cậu ta lại không thể nói được.

Cậu ta nghĩ: Cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa là được, chỉ cần qua ngày sinh nhật của Trác Nhiễm, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

“Không cần.” Tiết Lam lắc đầu, cô tin Trác Nhiễm không có gì với Từ An Trạch, ánh mắt khi thích một người không phải như vậy, nhưng thái độ của Từ An Trạch khiến cô cảm thấy rất bất an.

Cô những tưởng tình yêu của hai người rất đơn thuần trong sáng, nhưng ai ngờ hôm nay cô mới phát hiện ra có người chen vào.

Giống như bạn đột nhiên phát hiện ra, bạn trai của bạn có một người bạn thân khác giới rất tốt, bọn họ quen thuộc hơn, thân thiết hơn, không kiêng nể gì cả, còn bạn thì giống như người ngoài cuộc.

“Em chỉ đến xem anh có sao không thôi, nếu đã không sao thì em về trước đây.”

Nói xong Tiết Lam xoay người bỏ đi, Từ An Trạch không đi theo, cũng không nói sẽ đi cùng cô.

Cậu ta chỉ thì thào sau lưng cô: “Đợi anh về, sẽ giải thích rõ ràng với em được không?”.

Cô không biết rốt cuộc Trác Nhiễm mắc bệnh gì, có đáng để anh phải căng thẳng vậy không. Khoảnh khắc xoay người đi, lòng bàn tay Tiết Lam lạnh toát, những ngón tay bất giác khẽ run lên.

Ba người nhóm Liễu Mộc Mộc bước lên vây lấy cô ở giữa, Tiền Hiểu Manh nắm chặt lấy tay Tiết Lam, lo lắng hỏi: “Lam Lam, cậu không sao chứ?”.

“Không sao, đi thôi.” Vẻ mặt Tiết Lam vẫn bình thường, không ai nhìn ra được suy nghĩ của cô lúc này.

Trạng thái bình thường ấy, duy trì cho đến tận lúc tối.

Cô ôm gối ngồi thừ ra trên giường, điện thoại không hề có tin nhắn nào hiện lên.

Tất cả mọi người trong phòng ký túc đều dè dặt cẩn thận, cố gắng không nói câu nào, Tiền Hiểu Manh đang phơi quần áo bên ngoài điên cuồng mấp máy môi không phát ra tiếng với Liễu Mộc Mộc đang ở trong phòng: “Mộc Mộc cho tớ mượn cái giá phơi quần áo của cậu.”

Liễu Mộc Mộc khó hiểu lôi ra một thanh Snickers?

(Giá phơi quần áo – liàng yī jià và thanh socola Snickers – shì lì jià có cách phát âm gần tương tự nhau)

Tiền Hiểu Manh thấy thế ôm mặt muốn lăn ra ngất xỉu tại chỗ.

Tiết Lam ngồi ở giường trên nhìn thấy, cuối cùng không nhịn được nữa phì cười.

Thấy bạn đã chịu cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Các cậu nói xem, có phải hôm nay tớ đã phản ứng hơi quá rồi không?” Tiết Lam ngần ngừ hỏi.

Vệ Tuyết bỏ cuốn sách trên tay xuống, đằng hắng cổ họng nói: “Cậu muốn tớ phản bác sự nghi ngờ của cậu về bản thân ở góc độ nào nào?”.

Tiết Lam hơi rén lắp bắp nói: “Góc độ bình, bình thường?”.

“Hiểu Manh, nói cho Lam Lam biết người bình thường thì sẽ như thế nào?”.

“Định mệnh thằng đểu!”Tiền Hiểu Manh đang loay hoay chiến đấu với đống quần áo vừa giặt xong, tiện miệng đáp.

“Lịch sự nào.”

“Tẩn cho tên khốn đó một trận.” Tiền Hiểu Manh lập tức sửa lại.

“Nếu là hiểu nhầm thì sao?”.

“Đã như vậy rồi mà vẫn còn hiểu nhầm? Bạn trai tớ chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho tớ, không thể nào chấp nhận được chuyện anh ta săn đón bợ đỡ cô gái khác.”

Vệ Tuyết làm động tác mời bạn cẩn thận thẩm định: “Đấy chính là góc độ của người bình thường.”

“Vậy… ở góc độ không bình thường thì sao?”.

Sau khi Tiết Lam hỏi xong, lập tức cùng Vệ Tuyết quay đầu nhìn về phía Liễu Mộc Mộc đang ăn Snickers.

Liễu Mộc Mộc nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Nếu là bạn trai tớ…”

Nói đến đây liền nở nụ cười man rợ: “Lúc tớ quay về nhà, em trai do mẹ kế sinh từng có thái độ lồi lõm với tớ, sau đó chân thằng nhãi ấy bị gãy. Nếu đổi thành bạn trai tớ, tớ có thể khiến anh ta gãy toàn thân.”

Vãi chấy, cái này quả thực có hơi tàn bạo.

Ba cô bạn còn lại trong phòng nghe xong ngã ngửa.

Cuối cùng Vệ Tuyết tổng kết: “Cậu không cần phải quá để tâm đến những lời hai cậu ấy nói, suy cho cùng hai người họ ế từ trong trứng đến giờ. Cũng không cần phải vội vàng nghĩ đến chuyện có nên chia tay hay không, rồi sau đó lại mất công đau khổ day dứt vì chuyện tình của bản thân. Cậu có thể tiếp tục ở bên cậu ta, năm đầu tiên các cậu đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, nội tiết tố sẽ khiến não bộ của cậu không có thời gian rảnh để suy nghĩ, thì giờ vừa hay cậu có thể quan sát cậu ta kỹ hơn, suy nghĩ xem có nên tiếp tục nữa hay không, có thể chấp nhận việc cậu ta có quá nhiều những bí mật nhưng chưa từng nói với cậu hay không. Cậu ta chăm sóc cậu rất chu đáo, nhưng thói quen chăm sóc người khác của cậu ta là do từ nhỏ đã quen chăm sóc Trác Nhiên, vậy nên cậu cũng cần phải xem xét lại sự chân thành của cậu ta dành cho cậu.”

Tiết Lam gật gật đầu theo bản năng.

Tiền Hiểu Manh và Liễu Mộc Mộc nhìn Vệ Tuyết bằng ánh mắt đầy kính nể, nào phải người chị em thân thiết phổ cập khoa học tình yêu, đây rõ ràng là đang tẩy não mà?

Một mặt khuyên đừng chia tay vội, một mặt tranh thủ lúc tình cảm của Tiết Lam dao động, điên cuồng tiêm nhiễm suy nghĩ của mình vào.

Có phải quán quân các cuộc thi hùng biện của thành phố đều đáng sợ như vậy không?

“Còn nữa, tớ cảm thấy dù sao Mộc Mộc đã phản khoa học như vậy rồi, thì ngại gì chúng ta không phản khoa học hơn chút nữa.” Vệ Tuyết tủm tỉm cười, dáng vẻ như thể đã tóm gọn mọi thứ trong lòng bàn tay.

“Phản khoa học là sao cơ?” Tiết Lam đã gần như bị thuyết phục.

“Cậu muốn biết Từ An Trạch có thể đi tiếp cùng cậu hay không, chỉ nghĩ thôi thì có tác dụng gì, cậu sẽ rất dễ hối hận về lựa chọn mình đưa ra, chi bằng nhờ Mộc Mộc bói cho một quẻ, xem xem rốt cuộc cậu ta có thể trở thành người đi cùng cậu đến cuối cùng không. Nếu không có kết quả, thì yêu chơi chơi thôi là được, đừng nghiêm túc quá làm gì.” Vệ Tuyết bổ sung thêm câu cuối.

“Có thể bói được không?” Tiết Lam nhìn về phía Liễu Mộc Mộc với ánh mắt mong chờ.

Liễu Mộc Mộc không từ chối, nếu thứ Bảy tới ông Đổng ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài đi chơi lung tung, thì cũng không phải là không được, cô đột nhiên nảy ra vài suy nghĩ khác đối với vấn đề tình cảm của Tiết Lam và Từ An Trạch.