Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 5




Con trai ngã gãy chân, nên hai vợ chồng ông Đổng Chính Hào phải dắt díu nhau vào bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại hai chị em Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe cấp cứu đi xa dần, Liễu Mộc Mộc từ ngoài bước vào trong nhà, phát hiện đống đồ đạc vẫn chưa kịp thu dọn xong của mình đã được đặt gọn gàng vào trong vali rồi, ngay cả quần áo cũng được gấp lại cẩn thận.

Cô quay đầu nhìn về phía Đổng Duyệt đang ngồi trên sofa, cô em gái dường như không hề có cảm giác tồn tại trong căn nhà này.

Đổng Duyệt năm nay mười tám tuổi, so với em trai mình thì đúng là trông gầy gò một cách quá đáng, trông không giống bố mẹ lắm, ngoại hình có thể coi là phổ thông.

Đổng Duyệt cũng đang nhìn cô, Liễu Mộc Mộc mỉm cười tít mắt với em gái: “Cám ơn nhé.”

Đổng Duyệt cúi đầu, lí nhí đáp: “Không có gì ạ.”

Cô đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Đổng Duyệt, Đổng Duyệt mấp máy môi, muốn nói cho chị biết đấy là chỗ của Đổng Kỳ, trước giờ thằng nhóc đó chưa từng cho ai ngồi, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn không nói thành lời.

Âm thanh trên tivi rất bé, Liễu Mộc Mộc xem một lúc đột nhiên quay sang hỏi: “Sao không mở tiếng to lên một tí?”.

“Âm thanh quá lớn sẽ làm ồn đến người khác.”

“Hiện giờ đâu có ai đâu.”

Đổng Duyệt ngẫm nghĩ một lúc, liền điều chỉnh cho âm thanh to lên. Hai chị em cứ thế im lặng xem được hai tập phim truyền hình, nhưng Liễu Mộc Mộc còn chưa xem xong, thì lại thấy Đổng Duyệt đứng dậy.

Thấy Liễu Mộc Mộc nhìn mình, cô liền giải thích: “Đã mười hai giờ rồi, nên đi ăn trưa thôi.”

Nghe em nói vậy, Liễu Mộc Mộc cũng cảm thấy hơi đói, nhưng cô lại không biết nấu ăn. Trước đây việc bếp núc trong nhà đều do ông nội cô bao thầu, theo như lời ông nội cô nói thì, ăn thức ăn do cô nấu sẽ khiến người ta cảm thấy cuộc đời thật bất hạnh.

“Chị không biết nấu cơm.” Cả cái nhà này, cô chỉ có cảm tình với mỗi cô em gái út này thôi, nên không muốn ngay trong ngày đầu tiên đã khiến đối phương có ấn tượng xấu về mình chỉ vì một bữa cơm.

“Em biết, chị muốn ăn gì, để em nấu cho chị.”

Liễu Mộc Mộc há hốc miệng, thì ra đây chính là lợi ích khi có em gái sao?

Bữa trưa hai chị em ăn tôm rim, cải cúc xào tỏi, thịt heo tẩm bột hấp, và canh trứng cà chua, ba mặn một canh, vô cùng phong phú.



Khi ông Đổng Chính Hào từ bệnh viện quay về nhà với cái bụng đói kêu ầm ĩ, thì cũng là lúc hai đứa con gái của ông vừa buông đũa.

Bầu không khí quá mức hòa hợp giữa hai đứa, khiến ông Đổng Chính Hào đi từ ngoài vào cảm thấy có chút lạc lõng.

Đổng Duyệt xới cho bố mình một bát cơm đầy, ông ta đang đói lắm rồi, nên cũng không để ý chuyện ăn đồ thừa của hai con, lùa đũa vét sạch số thức ăn còn lại trên bàn.

Cơm nước xong xuôi ông nói với Đổng Duyệt: “Lát nữa nấu ít cơm canh mang vào cho em trai con, nó không quen ăn đồ ăn ngoài.”

Tay nghề nấu nướng của đứa con gái út này nhà ông trước giờ đều rất giỏi, có một khoảng thời gian cô giúp việc trong nhà bị đuổi việc, lại không tìm được người phù hợp, nên bữa tối hàng ngày đều do con bé đứng bếp.

Lúc mẹ ông ta còn sống, còn phải khen tài nghệ nấu nướng của Đổng Duyệt, ngay cả món ăn bà Khương Lệ làm cũng không chịu ăn, mà chỉ ăn món ăn do con bé nấu.

“Con biết rồi ạ.” Đổng Duyệt ngoan ngoãn vâng lời đáp.

Liễu Mộc Mộc xen vào: “Đúng lúc con cũng đang rảnh không có việc gì làm, lát nữa con cũng muốn đi thăm.”

Ông Đổng Chính Hào tế nhị trầm ngâm hồi lâu, lúc ở bệnh viện ông nhớ lại chuyện đó, rốt cuộc là trùng hợp hay con bé này đã giở tiểu xảo nhỉ?

Cuối cùng ông đã thành công thuyết phục được bản thân mình rằng, đây chỉ là một sự trùng hợp thôi! Nhưng vợ và con trai ông đều khăng khăng cho rằng chuyện này có liên quan đến Liễu Mộc Mộc, trước khi ông ta về nhà, bà Khương Lệ còn tranh cãi với ông ta về việc có nên đuổi Liễu Mộc Mộc ra khỏi nhà không.

Ông Đổng Chính Hào cũng giống như những người đàn ông khác, đều có một vài tật xấu chung đã ăn sâu vào trong máu, ông có thể không nhận đứa con gái này, không cho con bé bước qua cửa nhà, nhưng người khác thì không được yêu cầu ông làm như vậy, con gái ruột do ông sinh ra, tại sao lại không cho nó ở trong nhà của ông?

Bà Khương Lệ không nhắc đến thì thôi, nhưng đã nhắc đến rồi thì ông lại càng không thể đồng ý.

Ông nghĩ dù sao Liễu Mộc Mộc cũng không thể dọn ra ngoài, sau này mọi người vẫn sẽ phải sống chung với nhau, không thể để không khí trong nhà cứ căng thẳng mãi thế này được, nếu con bé đã muốn đi, thì cứ để cho nó đi, xoa dịu mối quan hệ một chút cũng tốt.

Nhưng ông vẫn nhắc nhở con: “Đi cũng được, nhưng nói chuyện phải chú ý vào, dì Khương của con dù gì cũng là người lớn, đừng có không biết lớn nhỏ.”

“Đương nhiên rồi ạ, con trước giờ là người rất lễ phép mà.”

Cơm nước xong, ông Đổng Chính Hào nằm trên sofa nghỉ ngơi, Đổng Duyệt thì tiếp tục bận rộn trong bếp, Liễu Mộc Mộc vẫn ngồi ở bàn ăn, nghịch nghịch ba đồng xu.

Đã ném liên tục mấy lần rồi, nhưng đều khiến cô cảm thấy không được tốt lắm.

Ném đến lần thứ sáu, thì Đổng Duyệt xách một cái hộp cơm hai tầng từ trong bếp đi ra, Liễu Mộc Mộc vẫy vẫy tay với em gái: “Ném giúp chị một phát đi.”

Đổng Duyệt đặt hộp cơm xuống, khó hiểu đi tới chỗ Liễu Mộc Mộc.

Cô làm theo hướng dẫn của Liễu Mộc Mộc, xóc xóc đồng xu trong lòng bàn tay, sau đó tung ra mặt bàn.

Liễu Mộc Mộc sắp xếp lại các đồng xu xong, nhìn chằm chằm hồi lâu phán: “Ra cửa thấy máu, thế này cũng quá đen rồi.”

“Chị đang xem bói à?” Đổng Duyệt thì thào hỏi.

“Đúng vậy.” Liễu Mộc Mộc trả lời rất dứt khoát, “Mỗi ngày bói một quẻ, để đi ra đi vào được bình an.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, không biết ông Đổng Chính Hào đã đi vào từ bao giờ, ông cau mày nghe Liễu Mộc Mộc nói xong, mới ho một tiếng rõ to, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai đứa.

Liễu Mộc Mộc ngoái đầu lại, thấy vẻ mặt sa sầm của ông Đổng Chính Hào, ông ta nói: “Con có thể coi những thứ này là sở thích cá nhân, nhưng đừng lấy ra nghịch công khai như vậy.”



Liễu Mộc Mộc không phản bác, chỉ cười tít mắt hỏi ngược lại ông Đổng Chính Hào: “Bố có muốn con bói cho một quẻ không, miễn phí.”

“Không bói toán gì hết.” Dứt lời, chắp tay sau lưng bỏ đi.

“Chẹp, không có mắt nhìn gì cả. Không bói thì không bói, dù sao cũng là khuôn mặt có tướng hao tài tổn của.” Cô lầm bà lầm bầm.

Tầm hai giờ chiều, ông Đổng Chính Hào lái xe đưa hai chị em đến bệnh viện.

Lúc tới bên ngoài phòng bệnh, không ngoài dự đoán, vừa phát hiện ra Liễu Mộc Mộc cũng đến, khuôn mặt bà Khương Lệ thoắt cái trở nên lạnh như tiền, đóng cửa đánh “Rầm” một tiếng, nhốt luôn cả ba người ở ngoài không cho vào.

Bà Khương Lệ nổi nóng, thì ông Đổng Chính Hào cũng không vui vẻ gì.

Vốn dĩ muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mọi người trong nhà, ai ngờ bà Khương Lệ lại khiến ông mất mặt ở nơi công cộng như thế. Đam Mỹ Hài

Liếc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của đứa con gái út, và háo hức xem kịch hay của con gái lớn, ông Đổng Chính Hào trầm giọng nói: “Mẹ và em trai con không đói đâu, nếu họ đã không ăn, thì chúng ta đem cho người khác.”

Vừa hay ông có một đối tác làm ăn gần đây cũng đang nằm viện, mặc dù cầm cơm canh đi thăm bệnh thấy không được hợp lý lắm, nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn ông khá thân thiết, nên đối phương chắc sẽ không để ý đâu.

Huống hồ tay nghề nấu nướng của Đổng Duyệt rất tuyệt, nên cũng không đến nỗi mất mặt lắm.

Vì thế ông Đổng Chính Hào dứt khoát dẫn theo hai cô con gái vào trong thang máy đi lên tầng bảy, tìm đến phòng 703 thăm bạn.

“Chú Đổng, sao chú lại tới đây?” Nhìn thấy ông Đổng Chính Hào gõ cửa đi vào, người đàn ông vốn đang nằm trên giường liền chống tay ngồi dậy.

Liễu Mộc Mộc đi đằng sau liếc mắt nhìn bảng tên dán ở đầu giường bệnh: Tần Khai, nam, năm mươi hai tuổi.

Trên người người đàn ông này quấn rất nhiều băng gạc, ngay cả cổ cũng bị băng lại, sắc mặt tái nhợt, cánh môi trắng bệch, có vẻ như ông ấy đã bị mất rất nhiều máu.

Hai người hàn huyên được một lúc, thì có một người phụ nữ trung niên đi vào, nhìn thấy phòng bệnh đông người, nên hồi đầu có hơi ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy ông Đổng Chính Hào mới thả lỏng đôi chút.

Ông Đổng Chính Hào đứng dậy, chào: “Chị dâu.”

Nói xong, liền giới thiệu Đổng Duyệt và Liễu Mộc Mộc: “Hai đứa này đều là con gái em, Mộc Mộc là con gái cả.”

Bà Tần mỉm cười với hai cô gái trẻ, chia cho mỗi người một quả đào rất to. Bà đón lấy hộp cơm Đổng Duyệt đưa, sau khi nghe nói do cô đích thân nấu thì cứ cám ơn suốt, còn nói lát nữa nhất định phải nếm thử mới được, thái độ trông vô cùng ân cần.

Vợ chồng Tần Khai cũng không phải mới qua lại với ông Đổng Chính Hào, nên hiểu rất rõ về hoàn cảnh gia đình ông, giờ thấy ông có thêm một cô con gái cũng không hỏi han gì quá nhiều.

Liễu Mộc Mộc cũng không hề khách khí, sau khi ngồi xuống liền cầm lấy quà đào bắt đầu gặm, Đổng Duyệt thấy chị ăn, cũng cảm thấy ngon miệng, nên bắt chước ăn theo.

Trong lúc hai cô gái trẻ vui vẻ ăn đào, thì ba người lớn ngồi tâm sự với nhau.

Bà Tần kể với chồng mình: “Hôm anh được đưa vào viện, chú Hào còn sang thăm đấy.”

Nói xong, bà có chút áy náy quay sang nói với ông Đổng Chính Hào: “Nghe nói bà cụ bên nhà đã qua đời rồi, xin lỗi chú chúng tôi không thể đến tham gia tang lễ được.”

Ông Đổng Chính Hào liên tục xua tay: “Mọi chuyện đều có lý do cả, anh chị đừng để ý làm gì.”



Nói đến đây, ông lại tò mò hỏi: “Rốt cuộc làm sao mà anh lại bị thương thành ra thế này?”.

Nghe ông Đổng Chính Hào hỏi đến chuyện này, vẻ mặt ông Tần Khai trở nên nghiêm túc hẳn, đè giọng xuống kể: “Chuyện này có hơi kỳ quặc, lúc chị dâu chú ra ngoài tản bộ thì tôi ở nhà ngủ trưa, bà ấy vừa về thì thấy cả người tôi bê bết máu nằm trên giường, tôi cũng không biết tại sao mình lại bị thương thành ra như vậy nữa.”

Ông Đổng Chính Hào càng nghe lông mày càng cau chặt lại, nghe bạn nói xong, vội hỏi: “Liệu có phải có kẻ muốn đầu độc anh không, đã báo cảnh sát chưa?”.

“Báo cảnh sát rồi, họ nói cái gì mà không có dấu vết của việc đột nhập từ bên ngoài, dù sao cũng không điều tra ra được điều gì.” Ông Tần Khai nói với vẻ không vui lắm.

Bà Tần cũng phụ họa: “Bình thường ông Tần nhà tôi cũng không đắc tội với ai, cũng không biết rốt cuộc là do ai làm, hiện giờ tôi còn chẳng dám về nhà.”

“Nếu thấy thật sự không ổn thì thuê vệ sĩ đi.” Ông Đổng Chính Hào đề nghị.

Bà Tần gật đầu lia lịa: “Chúng tôi đã bàn bạc rồi, đợi ông ấy ra viện sẽ thuê thêm vài người nữa, đến lúc đó trong nhà cũng lắp thêm camera.”

Trong lúc bà Tần đang nói chuyện, thì ông Tần Khai đột nhiên ho dữ dội, bà Tần đang định đứng lên vỗ lưng cho chồng, thì bỗng thấy băng gạc quấn quanh cổ ông ướt đẫm máu tươi, có vẻ như miệng vết thương đã bị rách, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, thậm chí băng gạc băng ở nhiều chỗ khác cũng loáng thoáng thấy vết máu thấm ra.

Bà hoảng sợ hét lên, ông Đổng Chính Hào thấy thế vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Đổng Duyệt bị dọa cho sợ đến nỗi đánh rơi quả đào đang cầm trên tay, cả người run rẩy, Liễu Mộc Mộc liền nắm chặt lấy tay em, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn chăm chú nhìn ông Tần Khai.

Rất nhanh đã có vài bác sĩ và y tá xông vào, chắn mất tầm nhìn của Liễu Mộc Mộc, sau đó ông Đổng Chính Hào cũng quay lại đưa hai chị em ra ngoài.

Ổng thấy con gái út sợ hãi như vậy, liền vỗ nhẹ lên đầu con, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để an ủi: “Đừng sợ, chỉ là miệng vết thương bị rách thôi, không sao đâu.”

Ông cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Liễu Mộc Mộc thì lại nghĩ ngược lại hoàn toàn.

Đúng vào lúc này, vài cô y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, chắc là định đưa người bệnh xuống dưới tầng để cấp cứu.

Lúc đi ngang qua ba bố con, ông Đổng Chính Hào liếc nhìn một cái, thấy ông Tần Khai vẫn đang mở mắt, chỉ là băng gạc trên người đã thấm đẫm máu tươi cả rồi.

“Bố cũng đi theo đi ạ.” Liễu Mộc Mộc đang đứng bên cạnh đột nhiên nói.

Ông Đổng định nói không cần, nhưng lại nghe con gái nói tiếp: “Chưa biết chừng còn có thể gặp mặt lần cuối đấy ạ.”