Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 30: Anh Xin Em Đừng Khóc




Từ trong thang máy trở lên văn phòng làm việc của chủ tịch, cơn nóng trong người Tô Hà Xuyên dường như cũng đã phần nào kiểm soát, ném được cảm xúc vào lòng.

Lúc này, cánh cửa phòng làm việc mở ra, từ những bước chân đầu tiên đi vào Phùng Khiếu Khâm đã cảm nhận được, lập tức ngẩng lên khe khẽ mỉm cười nhìn bạn gái đang tiến lại gần, hoàn toàn không biết những việc xảy ra bên dưới.

Hà Xuyên đi đến, đứng bên ngoài bàn làm việc, cả người trở nên cung kính lịch sự, nhẹ nhàng cất tiếng:

" Chủ tịch, có cô Bạch Chi hiện tại đang đứng dưới sảnh, bảo là vị hôn thê của anh và mong muốn lên gặp anh, anh có cho lên không?"

Hả?

Bạch Chi?

Vị hôn thê?

Phùng Khiếu Khâm bật người đứng dậy khỏi chiếc ghế da, vội vàng đi sang trịnh trọng nắm lấy hai bên cánh tay của Hà Xuyên xoay cả người cô đối diện với anh, lập tức lên tiếng:

" Hà Xuyên, em đừng hiều lầm, anh không hề có tình cảm với Bạch Chi."

Câu trả lời của Phùng Khiếu Khâm, như một vết dao đâm sâu vào trái tim Tô Hà Xuyên, nhói đau ngay lập tức, lưng tròng nước mắt chăm chú nhìn đối phương.

Tại sao anh không phủ nhận điều đó chứ?

Đàn ông lúc nào khi bị phát hiện, cũng đều có một câu thoại như thế, đều không có tình cảm.

Sắc mặt Phùng Khiếu Khâm tức khắc thay đổi khi nhận thấy ánh nước trong đôi mắt tròn xoe của Hà Xuyên, đột nhiên lồng ngực anh đau như có vạn thanh gươm xuyên thấu vào trong, sau đó trở nên gấp gáp giải thích hơn nữa, tiếp tục cất lời:

" Đúng thật, ba mẹ anh và ba mẹ cô ta là bạn bè thân thiết, lúc còn sinh thời ba anh từng bảo với ông Bạch rằng

' nếu sau này hai đứa trẻ có tình cảm, tôi và cậu sẽ kết thông gia'. Thế nhưng, anh hoàn toàn không có. Hà Xuyên, em đừng khóc! "

"Tại sao trước đó anh không nói với tôi, rằng anh có vị hôn thê. Anh muốn biến tôi thành kẻ ngốc nghếch bị anh trêu đùa, đúng không? "

Chỉ là mối quan hệ vui chơi qua đường thôi ư? Anh căn bản đã có vị hôn thê, là cô gái được ba mẹ anh chọn? Cô như kẻ thứ ba xen vào!

Nghĩ như thể, ánh nước trong đồi mắt của Tô Hà Xuyên dâng trào, sau đó tuôn chảy rơi xuống lăn dài xuống gò má ửng hồn, trái tim lẫn niềm tin như đã vỡ vụn.



Chỉ là...suốt trong hơn hai tháng chính thức quen nhau, lần đầu tiên Phùng Khiếu Khâm chứng kiến cô khóc và khiến cô phải khóc.

Tô Hà Xuyên là cô gái mãnh mẽ, cứng lòng và nội tâm, không phải cứ bị ức hiếp là sẽ khóc và nếu có thì cũng chỉ tủi thân lén lút một mình. Thế nhưng, khi bước vào chuyện tình yêu, cô lại thấy bản thân rất yếu đuối và đôi lúc chẳng thể khống chế được cảm xúc.

"Vì anh vốn dĩ không có tình cảm, nên lời hứa hẹn của ba căn bản chẳng có hiệu lực! Hãy tin anh, anh sẽ dàn xếp việc này ổn thỏa, không để em chịu ấm ức hay thiệt thòi.

- Hà Xuyên, anh xin em đừng khóc, anh đau lòng không chịu được. "

Phùng Khiếu Khâm càng giải thích, Tô Hà Xuyên càng ủy khuất rơi nước mắt nhiều hơn, tổn thương trong lòng vô cùng. Thà là trước đó anh cứ thành thật với cô, nói rằng mình có vị hôn thê để hôm nay cô không bỡ ngỡ.

"Khi anh chưa dàn xếp ổn thỏa và có kết thúc rõ ràng, thì anh đừng đến tìm tôi!"

Nói xong, Tô Hà Xuyên dứt khoát đẩy mạnh Phùng Khiếu Khâm, sau đó dùng tay quệt ngang lau sạch nước mắt trên mặt, cùng lúc xoay người chạy đi ra khỏi văn phòng làm việc.

Lúc này, đôi chân Phùng Khiếu Khâm muốn bước đuối theo ngăn cản Hà Xuyên, nhưng đột nhiên trong đầu bất giác nảy sinh ra một cảnh tượng khiến anh ngây người và mọi hành động đều khựng lại, chính là khi cô biết ngoại hình của mình giống với ai đó.

Bỗng dưng, bên tai anh văng vẳng lại câu nói của Sở Hàn Đông:

" Phùng Khiếu Khâm, tôi là người ngoài cuộc nên nhìn nhận sẽ sáng suốt hơn cậu. Thực sự cậu và Tô Hà Xuyên không có tương lai hay kết quả tốt. "

" Tôi nói không đúng sao? Bí mật này cậu giữ được bao lâu? Nếu Tô Hà Xuyên biết được cô ấy chỉ là thế thân cho

Hề Dung Diệp, thì cậu nghĩ đi, kết cục sẽ ra sao? "

Và rồi, hình ảnh lúc Tô Hà Xuyên rơi xuống hai dòng nước mắt xuất hiện trong đầu Phùng Khiếu Khâm, khiến cho tâm trí của anh nhất thời trở nên hỗn loạn và quẫn bách.

Cuối cùng, phải gần năm phút sau Phùng Khiếu Khâm mới khôi phục được tinh thần và bình tâm hơn một chút.

Thế nhưng, anh không đuổi theo Hà Xuyên như ý định khi nãy, đưa tay cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.

Rất nhanh, đầu dây bên kia đã nghe máy:

"A lô, tôi nghe đây cậu Khâm!"

"Xuống sảnh lôi Bạch Chi lên đây cho tôi. "



" Tôi vừa từ dưới sảnh trở lên, Bạch Chi đã rời đi. "

Phùng Khiếu Khâm thở ra một hơi mạnh bạo, bàn tay cuộn lại đấm xuống mặt bàn, sau đó gắn giọng lên tiếng:

" Khi anh chưa dàn xếp ổn thỏa và có kết thúc rõ ràng, thì anh đừng đến tìm tôi! "

Nói xong, Tô Hà Xuyên dứt khoát đầy mạnh Phùng Khiếu Khâm, sau đó dùng tay quệt ngang lau sạch nước mắt trên mặt, cùng lúc xoay người chạy đi ra khỏi văn phòng làm việc.

Lúc này, đôi chân Phùng Khiếu Khâm muốn bước đuổi theo ngăn cản Hà Xuyên, nhưng đột nhiên trong đầu bất giác nảy sinh ra một cảnh tượng khiến anh ngây người và mọi hành động đều khựng lại, chính là khi cô biết ngoại hình của mình giống với ai đó.

Bống dưng, bên tai anh văng vẳng lại câu nói của Sở Hàn Đông:

" Phùng Khiếu Khâm, tôi là người ngoài cuộc nên nhìn nhận sẽ sáng suốt hơn cậu. Thực sự cậu và Tô Hà Xuyên không có tương lai hay kết quả tốt. "

" Tôi nói không đúng sao? Bí mật này cậu giữ được bao lâu? Nếu Tô Hà Xuyên biết được cô ấy chỉ là thế thân cho

Hề Dung Diệp, thì cậu nghĩ đi, kết cục sẽ ra sao? "

Và rồi, hình ảnh lúc Tô Hà Xuyên rơi xuống hai dòng nước mắt xuất hiện trong đầu Phùng Khiếu Khâm, khiến cho tâm trí của anh nhất thời trở nên hỗn loạn và quẫn bách.

Cuối cùng, phải gần năm phút sau Phùng Khiếu Khâm mới khôi phục được tinh thần và bình tâm hơn một chút.

Thế nhưng, anh không đuổi theo Hà Xuyên như ý định khi nãy, đưa tay cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.

Rất nhanh, đầu dây bên kia đã nghe máy:

"A lô, tôi nghe đây cậu Khâm!"

"Xuống sảnh lôi Bạch Chi lên đây cho tôi."

" Tôi vừa từ dưới sảnh trở lên, Bạch Chi đã rời đi."

Phùng Khiếu Khâm thở ra một hơi mạnh bạo, bàn tay cuộn lại đấm xuống mặt bàn, sau đó gằn giọng lên tiếng:

"Anh chuẩn bị xe đi, năm phút nữa tôi xuống, tôi phải giải quyết triệt để vấn đề này. Nhà họ Bạch cứ bám lấy tôi, đúng là phiền phức!"