Tiếu Khinh Trần sửng sốt, trong lòng buồn bực: nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi đều dựa trên hiện thực, trong hiện thực y gặp qua quả trứng lớn như vậy cũng chỉ có trứng đà điểu, nhưng trong trò chơi đã một năm, y chưa bao giờ gặp qua con đà điểu nào.
“Đây là trứng gì?” Y hỏi.
Giang Phong Nguyệt lắc đầu, “Ta cũng không biết, nhiệm vụ hồi trước thưởng.” Nói xong, hắn còn dung tay gõ vỏ trứng, có vẻ rất cứng, “Trứng lớn như vậy, hẳn là đủ cho hai người chúng ta… Ai nha, mỹ nhân ngươi đánh ta làm gì?”
Tiếu Khinh Trần đen nửa mặt, một quyền vừa rồi xuống đầu hắn không chút lưu tình.
Nguyên bản y cho rằng Quân Lâm Thiên Hạ có chút tiểu tâm, chút phúc hắc, nhưng hiện tại hắn hỏi y cái “trứng” kia có thể ăn được không, còn bảo đủ hai người bọn họ… Y cảm thấy bản thân định là nhìn xa quá rồi.
Người này rốt cuộc ngu đến trình độ nào mới lăn lộn được tới cấp 17?
—— Mỹ nhân, ngươi quên hai cấp mới thăng lên của hắn là nhờ công lao của ngươi sao ←_←
“Mỹ nhân, chẳng lẽ vật này không thể ăn?” Giang Phong Nguyệt gãi gãi tóc, quả trứng nhìn thật lớn… Hắn rất đói bụng.
Tiếu Khinh Trần thái dương gân xanh không khống chế được nhảy lên, y thậm chí còn nổi lên xúc động đập chết Giang Phong Nguyệt cho thống khoái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, y yên lặng nhủ thầm: nghiêm túc với hắn ngươi liền thua.
“Đây là trứng sủng vật.”
“Sau đó… Không ăn được sao?”
Tiếu Khinh Trần muốn lấy trứng đập đầu hắn, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo linh quang —— người này cố ý!
Giang Phong Nguyệt đúng là cố ý, hôm qua hắn chỉnh lý túi trữ vật liền phát hiện trứng sủng vật này bị ném ở trong góc, mới đầu hắn thật sự muốn đưa cho Tiếu Khinh Trần làm trứng ốp la, nhưng sau đi lên website trò chơi tra xét được tình hình trứng sủng vật, mới biết được, trứng sủng vật là một vật hi hữu. (hiếm thấy)
Nếu xem nhẹ biểu tình âm u của Tiếu Khinh Trần lúc này, hắn có thể đủ viên mãn rồi.
“Đùa vui lắm?” Tiếu Khinh Trần âm trầm tới gần hắn đặt câu hỏi.
Giang Phong Nguyệt thu lại nụ cười, thay thành vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Mỹ nhân, ta không phải cố ý, tha thứ ta lần này đi!”
“…” Tiếu Khinh Trần đỡ trán, bỗng nhiên tà mị mỉm cười: “Ngươi đem trứng ấp đi, ta liền tha thứ ngươi lần này, thế nào?”
“Bây giờ ấp trứng không được, cấp độ yêu cầu không đủ.” Giang Phong Nguyệt vô tội nói ra sự thật.
“Còn thiếu ba cấp, làm thêm vài nhiệm vụ là được.” Tiếu Khinh Trần lành lạnh bỏ lại một câu, đi về phía khách ***.
Giang Phong Nguyệt nhìn bóng lưng của y, lộ ra nụ cười gian trá.
…
… …
Giang Phong Nguyệt mặc vào bạch y dược sư do Tiếu Khinh Trần lấy được từ chỗ Đại Phong Phi Dương, vô luận phòng hộ hay độ bền của y phục này đều cao hơn mấy chục cấp bậc so với kiện y phục kia của Giang Phong Nguyệt, thuộc tính coi là có phẩm bậc, quan trọng nhất là không có cấp bậc hạn chế.
Mạc Tiểu Tam vừa lên tuyến liền nhìn thấy y phục mới của Giang Phong Nguyệt, phối với vẻ mặt tươi cười đến hưng phấn của hắn, Mạc Tiểu Tam quyết định bảo trì trầm mặc.
Chín giờ đúng, Tiếu Khinh Trần thượng tuyến, ba người tiến vào Hồng Minh sơn.
Giang Phong Nguyệt lấy ra một kiến chiến lợi phẩm tối qua, đó là một cái hòm màu đen, hòm này không có chỗ nào đặc thù, đặc thù duy nhất là Giang Phong Nguyệt mở kiểu gì cũng không ra.
“Đưa cho ta xem.” Tiếu Khinh Trần nói.
Giang Phong Nguyệt đưa hòm qua, “Ngày hôm qua ta đã thử, nhưng vẫn mở ra không được, cũng không thấy được chỗ nào có dấu vết khóa lại.”
Tiếu Khinh Trần không trả lời, hôm qua lấy cái hòm này căn bản là do khoảng cách gần đó, y nhìn trúng là do kiện quần áo kia mà thôi, hòm này chứa vật phẩm, trên cơ bản mở hòm ra sẽ được một ít dược vật giá cả sang quý.
Vấn đề là, cái hòm này hiện tại mở không ra!
Giang Phong Nguyệt mở không ra, Tiếu Khinh Trần mãn cấp cũng mở không ra.
“Có phải do hệ thống BUG hay không?” Giang Phong Nguyệt đối với hệ thống Giang Hồ không có cảm tình gì.
Tiếu Khinh Trần xem xét thuộc tính hòm một chút.
Tên gọi: Hắc Mộc hạp (vật phẩm nhiệm vụ, đã buộc định)
Thuyết minh nhiệm vụ: tập hợp tám Hắc Mộc hạp, có thể mở ra được cánh cửa bảo tàng trong mê thất sơn cốc.
Tiếu Khinh Trần nhìn đến dòng cuối cùng, nhíu mày, đem hòm đặt vào tay Giang Phong Nguyệt, “Nhìn thuộc tính xem.”
Giang Phong Nguyệt nghe lời, khi nhìn đến dòng cuối cùng thì biểu tình giống như Tiếu Khinh Trần, nhưng hắn càng để ý đến bốn chữ “mê thất sơn cốc”: “Mỹ nhân, mê thất sơn cốc… Là cái mê thất sơn cốc ở Dược Vương cốc sao?”
“Giang Hồ có rất nhiều mê thất sơn cốc?” Tiếu Khinh Trần buồn cười hỏi lại.
“… Trong mê thất sơn cốc cư nhiên có bảo tàng.” Giang Phong Nguyệt nhớ đến sau khi “độc chết” Dược Vương trốn tới mê thất sơn cốc, số lần hắn đi vào trong cũng không ít, vậy mà không biết có bảo tàng bên trong.
“Trò chơi đã hoạt động một năm, không thiếu người đi vào mê thất sơn cốc, nhưng mà, chưa từng có ai tìm kiếm được bảo tàng, ngươi có biết nguyên nhân không?” Tiếu Khinh Trần lười biếng hỏi.
“Bảo tàng mê thất sơn cốc?!” Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần nói chuyện cũng không có kiêng kị Mạc Tiểu Tam, hắn nghe thấy vài từ nãy cũng động dung.
“Ngươi biết?” Tiếu Khinh Trần hỏi.
Mạc Tiểu Tam rùng mình một cái, ngượng ngùng đáp: “Hai ngày trước ta nghe người ta nói, có vẻ như có người Hoàng Triều nhận được nhiệm vụ này, còn rao trên kênh thế giới muốn thu thập Hắc Mộc hạp gì đó, Tiếu Phó bang không nhìn kênh thế giới sao?”
Tiếu Khinh Trần có khả năng nhìn kênh thế giới sao? Trên thế giới toàn một đám người nhàm chán nói nhảm, nói câu đầu tiên đã bị che đi mất rồi, y tại sao lại muốn nhìn? Đừng nói kênh thế giới, y ngay cả kênh bang hội còn thường xuyên che lại, chỉ duy nhấ mở kênh tán gẫu mật và hòm thư.
“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tại Hoàng Triều.” Giang Phong Nguyệt đột nhiên nói.
Tiếu Khinh Trần nhìn hắn một cái.
“Mỹ nhân, chúng ta cũng đi làm nhiệm vụ này đi!” Lời nói Giang Phong Nguyệt hoàn toàn trong dự kiến của Tiếu Khinh Trần.
“Nhiệm vụ cũng không đơn giản như thế được không?” Mạc Tiểu Tam xen mồm, “Ta nghe người trên thế giới nói, loại Hắc Mộc hạp này chỉ có BOSS trong ẩn tàng nhiệm vụ rớt ra, Giang Hồ đã hoạt động một năm, ẩn tàng nhiệm vụ chỉ mới xuất hiện sáu bảy cái. Cho dù làm toàn bộ hết ẩn tàng nhiệm vụ, thu thập vài hộp gỗ, đi mê thất sơn cốc cũng không có cách. Mê thất sơn cốc là địa phương ngoạn gia Giang Hồ ghét nhất, đương nhiên là do nơi đó chỉ có vào không có ra…”
Nghe Mạc Tiểu Tam bla bla bla nói trước vài câu, mấy câu sau Giang Phong Nguyệt không tử tế nghe tiếp.
Mê thất sơn cốc…
“Mỹ nhân, ngươi có biết ta vào trò chơi vài ngày đã đem Dược Vương độc chết?” Giang Phong Nguyệt tới gần bên cạnh Tiếu Khinh Trần, thấp giọng hỏi.
Tiếu Khinh Trần không có thói quen gần gũi với người khác, nhưng nhìn Giang Phong Nguyệt vẻ mặt đứng đắn, không có xích ra.
“Sự kiện kia có mấy người Giang Hồ không biết?” Tiếu Khinh Trần trêu tức hỏi lại.
Giang Phong Nguyệt sờ sờ chóp mũi, “Kỳ thật ta thật sự vô tội…”
“Ngươi nói chuyện này với ta là để tỏ vẻ ngươi vô tội?”
“Không phải.” Giang Phong Nguyệt liếc nhìn Mạc Tiểu Tam một cái, lần thứ hai đè thấp thanh âm: “Ta ngộ sát hắn xong rồi không phải chạy trốn sao…”
“Trốn vào mê thất sơn cốc?” Tiếu Khinh Trần bổ sung.
Giang Phong Nguyệt nghiêm túc gật gật đầu, “Dược Vương trước khi chết có đưa cho ta một bản đồ, mê thất sơn cốc.”
Nghe vậy Tiếu Khinh Trần kinh ngạc, bản đồ mê thất sơn cốc? Không, phải nói là, mê thất sơn cốc còn có bản đồ?
Giang Phong Nguyệt đem tấm da dê nhét vào tay Tiếu Khinh Trần, “Là cái này.”
“… Ngươi đưa ta làm gì?” Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn hắn.
Y không tham tài, cho nên bảo tàng tài phú trong mê thất sơn cốc không có lực hấp dẫn gì với y, nhưng y ngược lại rất hứng thú với nhiệm vụ. Lần trước y đã làm qua một nhiệm vụ ẩn tàng, nội dung vở kịch rất phong phú, so với nhiệm vụ bình thường thú vị hơn nhiều lắm.
“Mỹ nhân, ngươi nhận đi, ta sợ ngày nào đó lúc ta chỉnh lý đồ vật không cẩn thận bị ta xem thành rác rưởi rồi ném đi.” Giang Phong Nguyệt thản nhiên ngồi lại chỗ của mình.
Tiếu Khinh Trần hừ lạnh, tùy tay ném đồ vật trở về, “Ta không thu rác rưởi.”
“…” Giang Phong Nguyệt lại xích lại gần Tiếu Khinh Trần, “Mỹ nhân, cấp bậc ta thấp.”
“Cấp bậc cao là tốt rồi, không cần phải gấp.” Tiếu Khinh Trần cười tủm tỉm đáp lại.
“…”
…
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần một bên nói một bên trả lời tán gẫu không chút dinh dưỡng, hoàn toàn không biết bên trong tiểu phân tần Dự Chiến Thiên Hạ đã muốn nổi tung.
Ở đầu khung bình luận có một bức ảnh được dán lên (dạng như sticky), hình ảnh là hai người ghé vào nhau cùng trò chuyện, cực kỳ thân mật.
Tiếu Khinh Trần Tiếu Phó bang chủ từ trước đến nay đều lấy nụ cười tà làm biểu tượng, giờ phút này lộ ra “sủng nịnh” tươi cười, mọi người chấn kinh rồi.
Cái gì, Tiếu Phó bang ngươi cư nhiên chỉnh lý đầu tóc cho người yêu, bản chất quỷ súc [1] của ngài đâu, ngài sao có thể trở mặt thành trung khuyển?!!!
Chân tướng trên hình ảnh là: khoảng cách giữa Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần có chút gần, do trang phục cổ đại, bất luận nam hay nữ tóc đều dài ra, bởi vậy, tóc rũ xuống là chuyện cực kỳ bình thường. Tiếu Khinh Trần chỉ cảm thấy tóc Giang Phong Nguyệt rũ xuống có chút vướng vấn, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó thuận tay phất một chút, thật ra là đem tóc Giang Phong Nguyệt đá trở về vị trí cũ sau lưng…
Cho nên nói, sự hiểu lầm bao giờ cũng đẹp như thế.
【Bang phái】
[Hoa Khai Trà Mỹ]: Kháo, tuyệt bức lão nương đang nhìn không phải là thật đi!!!
[Manh Đại Nãi]: Phắc, lần đầu tiên chứng kiến hình ảnh kình bạo như vậy.
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]: Ta đã nói Tiếu Phó bang cùng Quân Lâm Thiên Hạ có JQ.
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: …
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: Huynh đệ của ta bị bệnh gì mà đi coi trọng hồ ly đó?
[Thỏ Bảo Bảo]: Tiếu Phó bang mới không coi trọng hắn, hắn tính là cái cọng hành gì chứ (#‵′) 凸
[Yên Chi Triều Tuyết]: Tiểu Thỏ Tử ngươi lại ghen tị o(╯□╰)o
[Hoa Khai Trà Mỹ]: Yên Chi ngươi nói thật đi, hình ảnh này do cao thủ nào làm ra thế?
[Yên Chi Triều Tuyết]: Hoa Hoa ta thực thương tâm, chẳng lẽ ta không đáng để tín nhiệm sao
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]: Nhưng mà thật khó làm người ta tin được a…
[Thỏ Bảo Bảo]: Tiếu Phó bang tuyệt đối không coi trọng Quân Lâm Thiên Hạ, ta dám đánh cuộc!!!
[Yên Chi Triều Tuyết]: Tiểu Thỏ muội muội đừng quá kích động, đây là sự thật a
[Yên Chi Triều Tuyết]: Hình ảnh này do Tiểu Tam cấp, Hồ ly và Quân Lâm Thiên Hạ đang ở trên xe hắn, nếu ai không tin thì bây giờ có thể phi bồ câu cho Tiểu Tam để chứng thực tình báo.
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: Ta đây liền đi hỏi Tiểu Tam nhi ~
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]: Ta cũng đi
[Thỏ Bảo Bảo]: Ta đi hỏi Tiếu Phó bang
Mạc Tiểu Tam đang đánh xe liên tục đánh n cái hắt xì, sau lưng lạnh run cả người, hắn nhất định là đang bị thứ gì đó nguy hiểm theo dõi.
Không tới mấy phút đồng hồ, một đoàn bồ câu phô thiên cái địa [2] bay về phía hắn, nhảy mắt bao trùm hết thân thể nhỏ bé của hắn.
Còn có hai con bay vào trong xe ngựa, Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt mỗi người một con.
Giang Phong Nguyệt ——
Thỏ Bảo Bảo: Đồ hồ ly tinh.
Tiếu Khinh Trần ——
Hoàng Thái Tử: Ta chờ ngươi ở Nghi Thủy cư.
Chú thích
[1] Quỷ súc: dạng như có sở thích hành hạ, lạnh lùng vô tình, không có lòng từ bi
[2] Phô thiên cái địa [铺天盖地]: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh, ùn ùn kéo tới. <ins class="adsbygoogle"