Phản ứng đầu tiên của Tiếu Khinh Trần: làm thịt Cửu Triều Phong Hoa!
Phản ứng thứ hai của y: tên hỗn đản nào đó cư nhiên đi giết Cửu Triều Phong Hoa thật, hắn ta không thể cân nhắc phân lượng bản thân sao?
—— Ngài đã quên ước định lúc trước cùng Giang Phong Nguyệt, người ta thì không ←_←
Sau hai phản ứng này, Tiếu Khinh Trần liền đi mua một vật, trong trò chơi được tung hô là vật phẩm có giá trên trời —— Nhật Hành Vạn Lý phù.
Tên như ý nghĩa, Nhật Hành Vạn Lý phù có thể khiến cho ngoạn gia một ngày đi một ngàn dặm, kỳ thật có chút khoa trương, Nhật Hành Vạn Lý phù thật ra chỉ giúp ngoạn gia nháy mắt tới bất kỳ một địa phương nào trên địa đồ, sau khi sử dụng một lần sẽ mất đi hiệu lực.
Khi lựa chọn địa điểm, y phát hiện có một phong bưu kiện nằm trong hòm thư, dường như lo y không nhìn nội dung bên trong, trên tiêu đề được đánh dấu với một bức ảnh rất bắt mắt.
Đó là…
…
“Tiểu Phong, chậm một chút, chậm một chút a…”
Lời này tuyệt đối không phải do người nào đó đang làm chuyện tình cua đồng. (ý nói là chuyện XXOO 18+ gì gì đó QAQ)
Giang Phong Nguyệt và Giang ca đang tương sát, đừng hoài nghi, không phải đang làm bộ, mà là quyết đấu hàng thật giá thật giữa dược sư với nhau.
Lại nói, sau khi Giang Phong Nguyệt bị Giang ca đưa đến Dược Vương cốc, giao vào tay tân nhậm Dược Vương, đám người Dược Vương cốc chưa kịp tụ tập đông đủ, Giang ca đã hóa thân thành người bịt mặt, cứu người đi mất rồi.
Giang ca được một đống kinh nghiệm, thuận lợi từ 88 cấp thăng lên mãn cấp, tin tức này đã ở trên hệ thống sóng gió một phen.
Nhưng trước mắt, anh có bảo giữ được cấp mãn cấp của mình không thì rất đáng nói.
Giang Phong Nguyệt lúc trước luôn “được” Tiếu Khinh Trần kéo đi giết một đám người, bảy ngày liên tục luôn ở trong phó bản xoát BOSS, trang bị không biết bị phá hư bao nhiêu, cũng may trong phó bản rụng không ít trang bị, còn có một ít vật phẫm hi hữu, nếu không, với thực lực hiện tại chỉ phát huy được bằng một nửa Giang ca mà đi tỷ thí, không thể nghi ngờ là đi tìm chết.
Nửa giờ sau, Giang Phong Nguyệt xoay người né qua công kích Giang ca, một lần nữa móc ra hai quả ám khí lụm được trong phó bản, một trước một sau ném tới Giang ca.
Giang ca theo bản năng né tránh, không nghĩ rằng, trong nháy mắt anh né đi Giang Phong Nguyệt nhảy lên, vung ra một bả độc phấn… Huyết lượng Giang ca đã thấy đáy, hoa hoa lệ lệ ngã xuống bỏ mình, tư thế cực kì xấu.
Cùng lúc đó, hai tin tức hệ thống truyền bá khắp nơi.
[Hệ thống bang phái]: Người trong giang hồ, sao có thể không bị chém vài đao… Bang chủ đại nhân của chúng ta bị Quân Lâm Thiên Hạ cùng bang chém giết tại Phong Lâm đạo, các huynh đệ tỷ muội, thay bang chủ truy bắt phản đồ đi!
[Hệ thống thế giới]:【Hoàng Triều】bang chủ Cửu Triều Phong Hoa bị Quân Lâm Thiên Hạ chém giết tại Phong Lâm đạo —— Người trong giang hồ sao có thể không bị chém vài đao; Vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ, ai!
…
“Tiểu Phong ngươi rất không phúc hậu!” Giang ca lưu lại một câu rồi đi địa phủ đưa tin, bởi vì Giang Phong Nguyệt đang chụp hình —— thi thể của anh.
Giang Phong Nguyệt nhếch môi, đánh một trận với anh trai, hắn chỉ còn dư mười giọt máu. Nếu không phải thời điểm mấu chót phóng hai quả ám khí, chỉ sợ người đi địa phủ ăn canh là hắn rồi.
Hắn cực kỳ mỏi mệt ngồi lên tảng đá khôi phục thể lực, nửa ngày chưa ăn gì, đánh nhau tốn máu, cho nên hiện tại trong mắt người khác, hắn chính là Giang muội muội trong tình trạng thiếu máu, tùy thời có thể bay theo gió.
Tiếu Khinh Trần không hề báo trước xuất hiện trước mặt hắn.
Nhật Hành Vạn Lý phù có thể đưa ngoạn gia đến tùy tiện một chỗ, cũng có thể đưa đến bên cạnh bất kì ngoạn gia nào, chỉ cần độ thân mật giữa hai người đạt tới một giá trị.
“Mỹ nhân, ngươi đã trở lại?!” Giang Phong Nguyệt mặt mày sáng rõ, ý cười trên mặt không cách nào che dấu.
“Như thế nào, không chào đón?” Tiếu Khinh Trần hất cầm, “Hay là nói, quấy rầy chuyện tốt của ngươi?”
Giang Phong Nguyệt không chú ý nửa câu sau, hắn nhào tới trước mặt Tiếu Khinh Trần, vui sướng nói: “Mỹ nhân, ta giết Cửu Triều Phong Hoa.”
“Ân?” Tiếu Khinh Trần nhướng mày, “Sau đó?”
“Sau đó?” Giang Phong Nguyệt biểu tình trở nên nghiêm túc, nửa bình tĩnh hỏi: “Ngươi trước khi hạ tuyến có công tác đáp ứng ta cái gì, ngươi không phải quên đi?”
“?”
“Ngươi nói nếu trước khi sủng vật ta ấp xong, giết Cửu Triều Phong Hoa, ngươi sẽ đáp ứng kết giao với ta!” Giang Phong Nguyệt sắc mặt càng khó nhìn, càng thêm âm trầm.
“Chuyện đó a…” Tiếu Khinh Trần bộ dạng “Ta nhớ ra rồi”, thấy mặt Giang Phong Nguyệt càng lúc càng đen, mới chậm rãi mạch lạc nói: “Ta không quên.”
Nếu hỏi một người có thể đổi sắc mặt bao nhiêu lần, vậy bây giờ Giang Phong Nguyệt có thể biểu thị một phen.
“Ngươi nói thật?” Giang Phong Nguyệt tràn đầy chờ mong nhìn y.
“Ngươi muốn ta quỵt nợ cũng không phải không được…”
“Tuyệt đối không cho quỵt nợ, nếu không ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!” Giang Phong Nguyệt không để y nói hết lời.
Tiếu Khinh Trần nhíu nhíu mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Hiện tại, ngươi không phải nên giải thích với ta một chút, ngươi và Cửu Triều Phong Hoa xảy ra chuyện gì?” Y kéo Giang Phong Nguyệt vào đỗi ngũ, chia sẻ hai tấm ảnh chụp.
Trên ảnh chụp là bộ dáng Giang Phong Nguyệt và Giang ca đi phó bản Thanh Minh sơn kề vai sát cánh bên nhau, tuy thấy rõ mặt mày Giang Phong Nguyệt rất không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt không có tia chán ghét, mà là một loại bất đắt dĩ cùng với… sủng nịnh.
Ảnh chụp khác là bên trong ở một phó bản khác, hai người lúc đánh BOSS trao đổi ánh mắt với nhau, có vẻ cực kỳ ăn ý.
Hai tình cảnh này, muốn để người khác không nghi ngờ bọn họ không có quan hệ gì cũng khó.
Bưu kiện Tiếu Khinh Trần thu được do nặc danh phát tới, y không muốn đi đoán đối phương là ai, nhưng mục đích người nọ…
“Cái này a, là lúc chúng ta đi xoát phó bản. Mỹ nhân, ngươi không phát hiện cấp bậc ta đã tăng lên rất nhiều sao?” So với việc hỏi Tiếu Khinh Trần vì sao có mấy tấm ảnh này, hắn càng muốn cho Tiếu Khinh Trần biết hắn đã thăng lên thật nhiều cấp.
Giang Phong Nguyệt đã 42 cấp, từ khi Tiếu Khinh Tuyến hạ tuyến tăng khoảng 20 cấp. Tiếu Khinh Trần trước đó nhìn avatar Giang Phong Nguyệt, tưởng mình nhìn lầm, cẩn thận kiểm tra lần nữa, y mới phát hiện y thật không nhìn lầm.
Từ 22 cấp lên 42 cấp trong bảy ngày, y sao không biết Giang Hồ thăng cấp đơn giản như vậy?
Từ từ, y đang muốn biết hắn với Cửu Triều Phong Hoa có quan hệ gì, hắn nói tới việc thăng cấp làm cái gì?
“Cửu, Triều, Phong, Hoa.” Tiếu Khinh Trần nguy hiểm nhìn hắn, tư thế như đang nói “ngươi còn nói nhảm với ta ta liền làm thịt ngươi”.
Giang Phong Nguyệt sờ sờ chóp mũi, “Anh ấy là anh của ta.”
“Cái loại như Đại Tổng Quản?” Tiếu Khinh Trần hừ lạnh.
“… Không phải, Cửu Triều Phong Hoa là anh ruột ta.” Giang Phong Nguyệt buồn tẻ trả lời, như sợ y không tin còn bổ sung thêm một câu: “Là cái loại anh em cùng cha cùng mẹ.”
“…” Tiếu Khinh Trần nhất thời không biết nói gì, có chút xấu hổ.
Hai người đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Lại nói, Giang ca đi đâu rồi? Đi địa phủ ăn canh, cho dù chống đỡ nằm chết thì hai phút sau đã có thể trở về rồi, năm phút đồng hồ trôi qua, anh như thế nào chưa trở lại?
—— Giang ca được mẹ call liên hoàn đoạt mệnh, call hạ tuyến. (call này của tác giả)
“Cho nên, ngươi giết hắn là ăn gian?” Tiếu Khinh Trần hiểu rõ quan hệ giữa Giang Phong Nguyệt và Cửu Triều Phong Hoa, sau đó hiểu ra một chuyện —— lúc nãy y nhìn đến ảnh chụp, trong lòng có chút điểm đặc biệt ghen tuông!
Nghe vậy, Giang Phong Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng thực hợp tình hợp lý nói: “Mỹ nhân, ngươi lúc ấy không hạn chế ta dùng phương pháp vì, mặc dù ta dùng toàn bộ mọi thủ đoạn lừa gạt hãm hại, thành công chính là thành công.”
“…”
“Lại nói, ta không để anh ta nhường ta, ta dùng toàn bộ tiền tích trữ đi mua một viên Bán Tuyệt đan cho anh ấy ăn.” Nhìn tùi tiền trống rỗng, Giang Phong Nguyệt có chút mất mát, “Mỹ nhân, ta thành kẻ nghèo nàn …”
Giá cả Bán Tuyệt đan tuy không bằng phù Nhật Hành Vạn Lý của Tiếu Khinh Trần, nhưng mức độ cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được. Bán Tuyệt đan có thể sử dụng đối với địch nhân, tỉ lệ trúng mục tiêu chỉ có 10%, nhưng một khi địch nhân trúng chiêu, tất cả kỹ năng đều sẽ giáng xuống một nửa. Nói cách khác, Cửu Triều Phong Hoa ban đầu 89 cấp biến thành 44.5 cấp dược sư.
Cấp bậc không chênh lệch lắm, hiệu quả kỹ năng cũng xêm xem, nhưng sách kỹ năng Giang Phong Nguyệt đều là sách kỹ năng bản thăng cấp, vì thế, lực sát thương của hắn còn trên cơ Giang ca.
Đó cũng là lí do hắn có thể chiến đấu với Giang ca gần một tiếng, cuối cùng hai người suýt đồng vu quy tận (chết chùm, nhầm, kéo nhau cùng chết). Dù sao, so với Giang ca, kinh nghiệm chiến đấu của hắn thực sự không phong phú mấy.
Chủ đề đi xa…
“Ngươi ngu ngốc sao?” Tiếu Khinh Trần cười lạnh. Cư nhiên dùng tiền mua một món rác rưởi, đầu óc có vấn đề hay bị gì đây?
Người nào đó bị mắng ngu ngốc không có một chút mất hứng, ngược lại vì lời nói này mà vui vẻ một phen. Giang Phong Nguyệt nghĩ, hắn tuyệt đối chắc chắn là một tên M.
“Mỹ nhân, dù ta ngu hay không ngu, ngươi bảo ta giết Cửu Triều Phong Hoa ta đã giết rồi, hơn nữa trứng sủng vật còn chưa ấp ra, ta thành công, cho nên, ngươi đáp ứng kết giao với ta phải không?” Giang Phong Nguyệt rất chú ý đến vấn đề này.
Tiếu Khinh Trần hơi không được tự nhiên dời tầm mắt, há to miệng chuẩn bị nói, kết quả lời nói vừa đến bên miệng đã bị Giang Phong ôm cổ.
Giang Phong Nguyệt hoàn toàn lo lắng quá sức, nếu không động tác lớn mật như thế hắn sao dám làm?
“Không cho cự tuyệt, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám cự tuyệt, ta bây giờ liền hôn ngươi, hôn đến khi ngươi đồng ý mới thôi.” Giang Phong Nguyệt ngữ khí ác liệt cắn lỗ tai y, hai tay như bạch tuộc, gắt gao bám vào người y.
Tiếu Khinh Trần mặt đen thui, thấp giọng: “Buông ra.”
“Không buông!” Giang Phong Nguyệt ngoài ý muốn kiên trì, dừng một chút bổ sung: “Ngươi đồng ý trước, đồng ý rồi ta buông.”
Giang Phong Nguyệt và Giang ca lựa chọn quyết đấu ở địa phương hẻo lánh, nhưng không bí mật đến nỗi trừ bọn họ ra người khác không thể tìm thấy. Bởi vậy, khi Tiếu Khinh Trần nhìn thấy hai ngoạn gia đi qua, ánh mắt trắng trợn nhìn y với Giang Phong Nguyệt, mặt hoàn toàn đen.
Ngược lại, Giang Phong Nguyệt lại vì khoảng cách gần với Tiếu Khinh Trần như thế mà cao hứng.
“Được rồi, ta đáp ứng ngươi, mau buông ra.” Kỳ thật lấy thực lực Tiếu Khinh Trần, hoàn toàn có thể dùng nội lực đánh văng hắn ra, nhưng giờ phút này không biết hắn do quên hay không đành lòng đưa hắn đi địa phủ. Nếu như bây giờ Giang Phong Nguyệt bị giết, sẽ bị rụng kinh nghiệm.
“Mỹ nhân, ta thích ngươi nhất!”
Giang Phong Nguyệt buông lỏng tay ra, nhưng Tiếu Khinh Trần còn chưa kịp thở, đôi môi đã bị cường thế lấp kín.
Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên mở to hai mắt, xúc cảm ấm áp trên môi nhắc nhở y, y không phải đang nằm mơ —— bảy ngày trước đến nay, y cứ trong mộng mơ thấy một màn này, nhưng hiện tại…
Không phải là mộng!
Giang Phong Nguyệt không hôn sâu, chỉ duy trì mười giây.
“Ta rất thích ngươi, thật sự.” Hắn ghé sát vào lỗ tai Tiếu Khinh Trần, dùng thanh âm cực kỳ từ tính tỏ tình lần thứ hai.
Tay Tiếu Khinh Trần định đẩy hắn ra không khỏi cứng lại, thâm tình tỏ tình và vân vân gì đó tuyệt đối không phải nói với y!!!
“Tiểu Tỉnh.” Giọng nói lạnh như băng đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, nguy hiểm lộ ra không chút che dấu… <ins class="adsbygoogle"