“Không liên quan đến các ngươi, mỹ nhân, chúng ta đi.” Giang Phong Nguyệt không muốn để Giang ca biết Tiếu Khinh Trần gửi canh tới cho hắn, bởi vì một khi Giang ca biết được, cha của hắn mẹ của hắn cũng sẽ biết, mà cha mẹ hắn mà biết thì… phiền toái tới rồi.
“Ai, từ từ a Tiểu Phong…” Cửu Triều Phong Hoa không định để em mình cứ thế mà chạy như vậy.
Giang Phong Nguyệt lôi kéo Tiếu Khinh Trần quyết đoán chạy đi, Giang ca muốn đuổi theo, Hoàng Thái Tử cũng muốn, nhưng không biết có phải do trời sinh trí tràng bất hòa hay do Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần đi xa, Giang ca và Hoàng Thái Tử hoa hoa lệ lệ đụng vào nhau.
Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, Giang ca cùng Hoàng Thái Tử không tính là cừu nhân, nhưng nguyên nhân sâu xa, vả lại Giang ca phát hiện được, Hoàng Thái Tử đối em dâu anh có tâm tư bất thường, dám đoạt vợ của em trai anh, chém!
“Vẫn luôn nghĩ có ngày gặp được Hoàng bang chủ, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội này.” Cửu Triều Phong Hoa hất cằm, khóe miệng gợi lên nụ cười tà tứ.
Hoàng Thái Tử ánh mắt trầm trầm, đứng đối diện Cửu Triều Phong Hoa, khóe miệng kéo lên một độ cung nhẹ, nhưng với độ cung nhẹ đó, khắp người gã bao phủ một tầng nguy hiểm.
Giang ca sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu, tiếp đến như mũi tên bay tới, hướng về phía Hoàng Thái Tử.
Trong tay Hoàng Thái Tử cầm một thanh đao mỏng, chuôi đao này không rộng lắm, không giống với rộng như thanh kiếm bình thường, lưỡi đao cong lên, thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng loại đao này cực kỳ nguy hiểm.
Hai đại Bang chủ đánh một trận ở ngoại ô, trở thành một tin tức lớn.
…
… …
Mâu thuẫn giữa Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần kéo dài khoảng năm ngày rồi, chuẩn xác mà nói, là Tiếu Khinh Trần đơn phương chiến tranh lạnh với Giang Phong Nguyệt, phương thức của y rất đơn giản —— hạ tuyến.
Tiếu Khinh Trần hạ tuyến, Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm liên hệ với y trong hiện thực tự nhiên bị gạt bỏ sang một bên, vì thế, năm ngày này, không ít ngoạn gia gặp tai ương.
Giang Phong Nguyệt giết 121 người, bị giết 6 lần, cấp bậc rớt xuống cấp 43, mà con số này vẫn còn tiếp tục biến hóa… Nếu Tiếu Khinh Trần không thượng tuyến.
Bỏ qua Giang Phong Nguyệt bị gạt bỏ sang một bên không nói gì, Tiếu Khinh Trần năm ngày không thượng tuyến, tức Văn Tỉnh cực kỳ không vui vẻ.
Mấy ngày nay, kinh ngạc nhất là quản gia Văn gia, thiếu gia bọn họ chơi trò chơi đã khoảng một năm rưỡi, trừ phi là có việc ra ngoài, bằng không cơ hồ cả ban ngày đều trong trò chơi, mà bây giờ cư nhiên đã năm ngày trôi qua vẫn chưa thượng tuyến, ở nhà cũng chỉ đi loanh quanh trong sân, thưởng thức ngắm hoa uống ngụm trà, nhưng không hề đề cập tới chuyện vào trò chơi. Hai ngày trước ông lắm miệng hỏi một năm, mặt mày thiếu gia trở nên hết sức khó chơi, ông lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt khó coi của thiếu gia như vậy.
Mặt khác, quản gia còn để ký một sự kiện khác —— nồi hầm canh.
Quản gia Văn gia là người duy nhất biết Văn Tỉnh có trù nghệ, trù nghệ thế nào ông không rõ, nhưng nửa tháng trước, mỗi cái nồi là đều cho ông dựa theo thiếu gia phân phó mà mua, sau đó nhìn y hầm canh, sau đó gửi cho một kẻ thần bí nào đó. Nhưng năm nay gần đây, thiếu gia không còn làm nữa…
Quản gia lắm miệng hỏi một câu, nguyên bản ông không nghĩ nghe được câu trả lời từ Văn Tỉnh, ngược lại Văn Tỉnh lại chủ động mở miệng.
Văn Tỉnh đương nhiên không có khả năng đem mọi việc to việc nhỏ giữa y với Giang Phong Nguyệt nói hết cho quản gia nghe, chỉ đơn giản nói chuyện về cái nồi.
Quản gia sau khi nghe xong yên lặng mà nở nụ cười, thanh thanh giọng nói: “Thiếu gia, người như vậy là người hiểu được cuộc sống.”
“Có ý tứ gì?” Văn Tỉnh nghiêng đầu, liếc nhìn quản gia một cái, “Hắn là người hiểu cuộc sống, vậy chúng ta không hiểu sao?”
“Thiếu gia, tôi không có ý này.” Quản gia lắc đầu, “Thiếu gia, hắn đối với ngài rất trọng yếu sao?”
Văn Tỉnh nghe vậy sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia bối rối, bị quản gia nhanh trí bắt được.
“Ông hỏi cái này để làm gì? Cái gì mà trọng yếu hay không trọng yếu?” Văn Tỉnh hừ lạnh.
Quản gia trầm thấp nở nụ cười, nói: “Thiếu gia, vị kia… Là người yêu của ngài đi?”
“…”
“Được rồi, thiếu gia, tôi không tiếp tục vấn đề này.” Quản gia thực sáng suốt chuyển sang chuyện khác, “Tôi đổi vấn đề, nếu bây giờ thiếu gia ngài đổi vị trí với vị “bằng hữu” kia, mỗi ngày hắn đều mua cho ngài một bộ quần áo…”
“Ta vì cái gì muốn một ngày đổi một bộ quần áo…” Văn Tỉnh đánh gãy lời quản gia, nhưng nói tới đây hắn y bắt đầu hiểu được lần trước Giang Phong Nguyệt bảo y mỗi ngày một cái nồi có ý nghĩa gì. “Hắn xem ta thành cái đứa chỉ biết ăn chơi trác táng tiền cha mẹ.”
Nghe ngữ khí thiếu gia nhà mình có vẻ u buồn, quản gia lại không phúc hậu trong lòng nở nụ cười.
“Thiếu gia, hắn chính miệng nói ngài ăn chơi trác táng sao?”
“… Ý của hắn là như vậy.” Vừa nghĩ tới ngôn từ của Giang Phong Nguyệt lúc ấy, Văn Tỉnh không nhịn được nghiến răng. Năm ngày không thượng tuyến làm y rất không thoải mái.
“Thiếu gia, ngài mặc quần áo không cần mỗi ngày đều mặc đồ mới, ngài lại mỗi ngày cho hắn một cái nồi như vậy, ngài cảm thấy hắn sẽ quen sao? Nếu, ta nói là nếu, nếu hắn là người yêu ngài, hắn nhất định không muốn ngài phải tiêu pha, hai người cùng một chỗ, là sinh hoạt cùng nhau chứ không phải tiêu tiền bla bla bla…”
Quản gia vừa nói, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Túm cái váy lại, chính là hoàn toàn đem Giang Phong Nguyệt đặt vào vị trí “một nửa khác” của y, sau đó vì cuộc sống về sau của hai người, vào những việc vặt vãnh trong sinh hoạt, cần phải tính toán tỉ mỉ chứ không thể tiêu xài tiền phung phí.
Văn Tỉnh mấy ngày suy nghĩ rất nhiều, Giang Phong Nguyệt ở trong lòng y đã chiếm một địa vị nhất định, thậm chí còn sinh ra ý tưởng quỷ dị muốn cùng hắn trải qua cả đời. Khi ý nghĩ này xuất hiện, y bị dọa cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Thật ra, bình thường y không phải là một người yêu xài phung phí gì, thứ nhất, y không cần mua cái gì, chi tiêu trong nhà từ nhỏ đến lớn đều do quản gia phụ trách, tiêu dùng duy nhất chỉ ngay trong trò chơi, nhưng sử dụng không nhiều, y hoàn toàn có thể dùng bản lĩnh của mình kiếm tiền; thứ hai, nếu y muốn xài tiền thực thì cũng chỉ là tự mình gửi tiết kiệm trong ngân hàng, ngoài ra, “tiền tiêu vặt” cha mẹ cho y y đều thu nhận, từ khi mình bắt đầu kiếm tiền không còn dùng qua. Cũng chính vì thế, khi Giang Phong Nguyệt nói y “ăn chơi trác táng” làm y rất không cao hứng. (Tiểu Phong Tử chui vào: ta thật sự chưa từng nói ngươi ăn chơi trác táng, so với Đậu Nga còn oan hơn QAQ)
Nhiều ngày như vậy, Văn Tỉnh không còn giấu diếm bản thân —— y nhớ tên kia.
Đều nói tình yêu khiến người mù quáng, Văn Tỉnh an ủi, ngạch, y cảm thắn chính mình không chỉ mù quáng mà còn tẩu hỏa nhập ma, thật không biết tên kia rót cho y thuốc lú gì rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiếu Khinh Trần rốt cuộc thượng tuyến.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Trà Đắng Không Uống giết.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Tiện Khách Không Phải Kiếm Khách giết.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Kiếm Khiếu Thương Thiên giết.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Tổng Hữu Lạc Hoa Hướng Lưu Thủy giết.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Lừa Ngốc Đưa Ta Sư Thái giết.
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Do Do Dự Dự giết.
Sáu hàng tin tức hệ thống lần lượt xuất hiện, không đợi Tiếu Khinh Trần lộ ra cảm xúc gì, tin tức thứ bảy lần thứ hai nhảy ra ——
[Hệ thống]: Hảo hữu của ngài Quân Lâm Thiên Hạ bị Mặc Thanh Ca giết.
Hảo hữu trong trò chơi bị giết thật ra không có tin tức nhắc nhở, nhưng có thể thiết lập hảo hữu đặc thù, bình thường là quan hệ rất tốt hoặc là tình lữ trong trò chơi, sau khi thiết lập đặc thù, nhưng trước tiên phải chỉ ra đối tượng hảo hữu. Nhưng chỉ có thể thiết lập đối với một hảo hữu duy nhất, hơn nữa đặt xong lập tức buộc địch. Nếu muốn mở rộng thêm vài người cần phải dùng tiền mua một loại đạo cụ.
Tiếu Khinh Trần đem danh ngạch duy nhất gán cho Giang Phong Nguyệt, tất nhiên là bởi vì Giang Phong Nguyệt là người có quan hệ cực kỳ không bình thường với y trong trò chơi.
Lại chú ý đến cấp bậc Giang Phong Nguyệt —— cấp 42.
Tiếu Khinh Trần mặt không đổi sắc đóng lại bản khống chế, sau đó xuất ra bồ câu đưa thư, ném ra một con.
…
Ngoại thành Phong Châu.
Mặc Thanh Ca nhất thời lỡ tay giết chết Giang Phong Nguyệt chỉ còn mấy trăm giọt máu nhất thời mặt tái xanh rồi, tay cầm tờ giấy chừng ba phút đồng hồ không chút cử động, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhìn hắn ta lỡ tay giết chết Giang Phong Nguyệt sắc mặt cũng trắng bệch. Mặc Thanh Ca không che lại tư tín, vì thế Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối ước chừng cũng ngốc sửng sốt ba phút đồng hồ.
Thật vất vả lấy lại tinh thần, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối vỗ vỗ vai Mặc Thanh Ca, hắn ta sợ tới mức cây máu thiếu điều thấy đáy.
“Huynh đệ, ngươi thảm.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối tuyệt đối không phải vui sướng khi người gặp họa, hiện tại đây cũng không phải là thời điểm để vui sướng khi người gặp họa.
Mặc Thanh Ca vẫn ngơ ngác nhìn thư tán gẫu mật của Tiếu Khinh Trần, mặt trên chỉ có ba chữ —— Đừng hạ tuyến.
Đừng hạ tuyến… Không được hạ tuyến…
Mặc Thanh Ca giống như có thể nhìn thấy được những tháng ngày cực khổ về sau, ngươi nói tay hắn ta không bất hảo lúc nào, cố tình chọn lúc này bất hảo? Ngươi nói hèn hạ thì hèn hạ, nhưng muốn giết người vì sao không chọn đối tượng khác, ngoạn gia đi ra bước vào Phong Châu thành hơn trăm người, hắn ta sao lại nhắm ngay mục tiêu là Quân Lâm Thiên Hạ đâu?
Kỳ thật không thể trách Mặc Thanh Ca đê tiện, rõ ràng là do thể lực Giang Phong Nguyệt sắp cạn kiệt, hắn định vào thành ăn chút gì đó để bổ sung thể lực, kết quả va chạm phải người khác một chút, mà Mặc Thanh Ca lại đúng lúc đang kiểm tra tên bắn cho Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, vì thế cứ vậy mà trúng đích…
Thời điểm Giang Phong Nguyệt từ địa phủ bò lên, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối liền nhịn không được bổ nhào tới, “Huynh đệ, ngươi nhất định phải cứu cứu Thanh Ca a, ngươi không cứu hắn hắn nhất định phải chết.”
Giang Phong Nguyệt không hiểu gì cả, chỉ có thể đoán từ mặt chữ mà đáp: “Ta chưa học qua Phục Hoạt thuật (thuật hồi sinh), cấp bậc không đủ.”
“…” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hắc tuyến.
“Hắn có chuyện gì?” Giang Phong Nguyệt không quen với Mặc Thanh Ca, nhưng rất quen Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, muốn đàm luận vấn đề nên cùng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đàm luận, “Bị người đuổi giết sao? Ta nhớ tên đó đã hơn cấp 80 thuộc loại Đại thần Dự Chiến Thiên Hạ đi?”
“Ngươi đừng quản hắn là 80 mấy cấp hay mãn cấp, ngươi phải cứu hắn, cũng chỉ có ngươi mới cứu hắn được.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối khẩn trương hề hề nói.
Giang Phong Nguyệt nhíu mày, “Hắn trúng độc hay bị gì, cấp bậc Giải Độc thuật của ta không cao, nếu trúng phải độc kỳ quái, ta giải không được.”
“So trúng độc còn đáng sợ hơn a!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: “Hắn sẽ bị người giết, hơn nữa dù hắn mãn cấp, cũng không phải đối thủ người kia.”
Nghe nói như thế, Giang Phong Nguyệt nở nụ cười, “A? Người nào lợi hại như vậy, có thể giới thiệu cho ta nhận thức không?”
Từ từ, vấn đề không phả bảo hắn cứu ta sao? Mặc Thanh Ca đứng một bên yên lặng oán thầm, còn có, thằng cha Đại Tổng Quản này a, ngươi không thể nói thẳng ra người muốn giết ta là Tiếu Khinh Trần sao?
“Ngươi nhận thức a, chính là mỹ nhân nhà ngươi …” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mở to hai mắt nói.
“Mỹ nhân?” Giang Phong Nguyệt nhíu mày, nhìn Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, lại nhìn Mặc Thanh Ca, hiểu rõ, “Nguyên lai ngươi lo lắng…”
“Tiếu, Tiếu, Tiếu lão đại???” Giọng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối vút cao cắt đứt lời Giang Phong Nguyệt, “Ngài sao lại tới nhanh như vậy?” <ins class="adsbygoogle"