“Tiểu Như?!” Anh Minh Thần Võ nhìn thấy Mộng Tuyết Như lộ ra vẻ mặt vô cùng thân thiết với Tiếu Khinh Trần liền nhịn không được trở nên bất hữu thiện.
Mộng Tuyết Như mỉm cười về phía Anh Minh Thần Võ, Anh Minh Thần Võ nét mặt nhất thời ủ rũ.
Anh Minh Thần Võ trầm mặc không lên tiếng, Mộng Tuyết Như lại chuyển hướng sang Tiếu Khinh Trần, tiện đà nhìn sang Giang Phong Nguyệt, dường như đang cười, nhưng nụ cười có vẻ rất mơ hồ.
“Quân Lâm Thiên Hạ?” Mộng Tuyết Như hỏi.
Giang Phong Nguyệt thản nhiên nhìn nàng ta, lại bên tai Tiếu Khinh Trần thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân, ngươi đây tìm thêm tình địch cho ta?”
Tiếu Khinh Trần không nói gì, con mắt nào của hắn thấy y đang tìm tình địch cho hắn? Y căn bản chưa thấy qua nữ nhân này, bất quá nữ nhân này ngược lại biết y.
Đối với việc Giang Phong Nguyệt hờ hững, Mộng Tuyết Như trái lại không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào, nữ nhân này cho người khác cảm giác rất đặc biệt, nói như thế nào đây, chính là nàng ta phảng phất có loại bình tĩnh tự nhiên làm an lòng người, giống như một tiểu thư đã tiếp thu giáo dưỡng quý tộc vô cùng tốt.
“Đây không phải là thiên kim Mạnh gia sao?” Giang ca nhảy nhảy đến bên cạnh Giang Phong Nguyệt, nhìn Mộng Tuyết Như không mặn không nhạt nói, “Ngươi trở về nước rồi?”
Giang ca đột nhiên tiếp đón làm Mộng Tuyết Như sửng sốt một chút, lại nhìn gương mặt kia, nụ cười trên mặt không tự chủ nứt ra một khe hở. Dù vậy, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh trở lại.
“Nguyên lai là Giang đại thiếu gia, thất lễ.” Mộng Tuyết Như lễ nghi chu toàn cúi đầu.
“Đang ở trò chơi, cái gì mà thiếu gia với không thiếu gia, không cần khách khí như vậy.” Giang ca ngữ khí tùy ý, lại chuyển hướng sang Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần: “Tiểu Phong, các ngươi nói cái gì mà lâu quá, thuyền ở đậu bến lâu lắm rồi, nhanh chóng lên thuyền trước.”
Đây không phải bởi vì đột nhiên xuất hiện hai khách không mời mà đến đi! Giang Phong Nguyệt dùng ánh mắt tỏ vẻ.
Giang ca bĩu môi, mâu quang bất thiện dừng ở Anh Minh Thần Võ, lạnh lùng nói: “Mỹ quốc Anh Minh Thần Võ, như thế nào rãnh rỗi tới Hoa quốc chúng ta chơi đùa?”
Anh Minh Thần Võ tức giận đến lệch mũi, “Thì sao, trò chơi nhà các ngươi mở, cho người Hoa quốc các ngươi chơi, không chuẩn ta tới sao?” Gã ở Hoa quốc thời gian rất lâu rồi, tất cả là vì Mộng Tuyết Như.
“Thật không có, cho dù trò chơi nhà ta mở, ta cũng không có quyền hạn không cho ngươi vào.” Giang ca nhún nhún vai, khóe miệng gợi lên tia cười tà ác, “Ngươi đưa tiền cho nhà ta, ta thực hoan nghênh.”
“Ngươi…” Anh Minh Thần Võ vừa định chửi tới, liền bị Mộng Tuyết Như ngăn cản.
“Chúng ta còn phải làm nhiệm vụ, đừng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian.” Thanh âm Mộng Tuyết Như ôn ôn mềm mềm, Anh Minh Thần Võ nghe được cả người mê muội, nếu nàng bảo gã nhảy xuống biển, phỏng chừng gã sẽ nhảy xuống thật.
Đám “tiểu đệ” trong bang phía sau Anh Minh Thần Võ biểu tình không đồng nhất, một nữ nhân mà thôi, có tư cách gì khoa tay múa chân với lão đại bọn họ? Hơn nữa, Hoa quốc thì thế nào, bọn họ ở Mỹ quốc không ai địch nổi, hiện tại thanh danh không lớn là do muốn khiêm tốn chơi trò chơi, để lão đại đi tán gái, đừng tự cho là bọn họ sợ Hoa quốc!
“Tiểu Phong, đi thôi!” Giang ca thúc giục Giang Phong Nguyệt một tiếng, dẫn đầu trở về thuyền.
Tiếu Khinh Trần lúc Giang ca xoay người thấy khóe miệng anh lộ ra tia cười giảo hoạt, không biết có phải là ảo giác của y hay không, y có dự cảm, vị “anh họ” kia sẽ có phiền toái.
…
Giang ca quả thật cấp Giang Phong Nguyệt một căn phòng lớn nhất thoải mái nhất có tầm nhìn tốt nhất, cái giường kia mới thích thức làm người khác líu lưỡi.
Giường chạm trỗ bình thường đều dài rộng hai thước, nhưng cái giường trước mắt này ít nhất dài khoảng trên ba thước, chăn bông trải giường làm bằng tơ lụa dày mềm mại, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người có cảm giác ấm áp.
Ban đầu Giang ca muốn cùng em trai anh tương thân tương ái một phen, dù sao hai anh em đã lâu rồi không ngủ chung, tính toán bật đèn tám chuyện đêm khuya một hồi. Nhưng hiện tại Giang Phong Nguyệt đã có Tiếu Khinh Trần, làm sao còn chạy theo anh trai nhà mình đi ngủ chung.
Tiếu Khinh Trần tất nhiên không vui khi nhiều người biết bọn họ cùng ngủ chung, nhưng Giang Phong Nguyệt nói ra một câu rất chính xác, hắn nói: “Ta ngủ với ngươi, hoặc là ngủ với anh ta, ngươi xem rồi lo liệu đi!”
Tuy rằng Giang ca là anh trai ruột của Giang Phong Nguyệt, nhưng anh ta là một nam nhân, hơn nữa hai anh em tuổi đã lớn như vậy, Tiếu Khinh Trần quyết đoán đem Giang ca đá văng.
Vì thế, Giang Phong Nguyệt như nguyện ôm mỹ nhân vào phòng, đáng thương Giang ca chỉ có thể chảy nước miếng.
Trọng sắc khinh ca, gia môn bất hạnh a!
Tiếu Khinh Trần vừa vào phòng đã bị Giang Phong Nguyệt đè xuống.
“Vấn đề lúc nãy ngươi chưa trả lời ta.” Giang Phong Nguyệt duy trì tư thế khi còn ở dưới thuyền, tựa như làm vậy giúp hắn có thêm dũng khí.
Tiếu Khinh Trần hắc tuyến: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện này?”
“Ta sao quên được?” Giang Phong Nguyệt nhướng mày, “Mỹ nhân, ta nhớ có hôm chúng ta cũng đã thảo luận qua vấn đề này, ta khi đó bảo ngươi ta chưa thấy đủ trong trò chơi. Ngươi từ lúc đó liền tự hỏi về sau chúng ta có nên phát triển ra hiện thực hay không đi? Còn có, phương thức liên lạc ngươi đã cho ta rồi, có phải chứng tỏ rằng, ngươi muốn thử cùng ta phát triển ra hiện thực?”
Hắn nói một câu thật dài, hơn nữa từng câu còn vạch trần hết những cất giấu trong lòng của Tiếu Khinh Trần.
Hiện tại y tức giận hay không giận không biết, không ai bị nhìn thấy tâm tư mà còn có điểm bình tĩnh nào.
“Người thông minh thường sống không lâu.” Nghĩ tới nghĩ lui, Tiếu Khinh Trần mặt mày u sầu vô cùng, nói với hắn như thế.
“Ta đây đã đoán đúng có phải không?” Giang Phong Nguyệt cũng không để ý tới cái gì sống lâu sống không lâu, bởi vì…”Mỹ nhân ngươi không cần lo lắng cho ta sống lâu hay không, lúc ta sinh ra mẹ ta đã mời cao tăng đến xem bát tự cho ta, tuy tên ta chỉ xuất hiện ở mấy tên pháo hôi trong kịch truyền hình, nhưng cao tăng bảo ta là người đại phú đại quý, sống rất lâu dài.” (pháo hôi: nhân vật phụ, vật hi sinh)
-_-|||
“… Ngươi là mê tín!” Tiếu Khinh Trần trách cứ.
“Tuyệt đối không phải, khi cha của ta sinh ra ông nội ta cũng mời vị cao tăng đó đến xem cho, sau đó đặt tên cho ông, còn nói cho ông nội ta biết ba của ta khi sống sẽ như thế nào thế nào, ông nội ta trộm bảo cho ta biết, cao tăng nói đúng hết cả.”
“Thiên cơ bất khả lộ, vị cao tăng kia không sợ trời phạt sao?” Tiếu Khinh Trần hừ lạnh.
“Lão cũng không tiết lộ, đại khái viết một chút, chờ ta sau khi 45 tuổi mới được nhìn.” Giang Phong Nguyệt sờ sờ chóp mũi.
“Vị cao tăng kia nói ngươi là đại phú đại quý, nói ngươi sống trường thọ, chẳng lẽ không phải là tiết lộ thiên cơ?” Tiếu Khinh Trần ngồi xuống, “Làm cao tăng, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có… Hơn nữa, lúc lão ta nhìn cha ngươi ít nhất là hai mươi mấy năm trước, hai mươi mấy năm sau, có lẽ lão đã mắt mờ…”
“Đừng nói lung tung.” Giang Phong Nguyệt che miệng Tiếu Khinh Trần, thực nghiêm túc nói: “Năm trước ta còn gặp vị cao tăng đó, nhĩ thanh mục minh (tai nghe rõ mắt còn sáng), thân thể rất tốt, lên núi ta còn đi thua ông ấy. Hơn nữa tên của ta là do ông đặt.”
Đề tài này càng nói càng theo chiều hướng quỷ dị, nhưng Tiếu Khinh Trần vẫn rất hứng thú tiếp tục với hắn.
“Tên của ngươi, Giang Phong Nguyệt?” Tiếu Khinh Trần đạo, “Ngươi vừa mới nói cái gì mà tên pháo hôi?”
“Cái này a, hồi trước ta không phải hay bảo ngươi ta thường xem mấy kịch truyền hình võ hiệp cổ đại mấy trăm năm trước sao, ở đó tên dễ nghe đều là tên của pháo hôi.” Giang Phong Nguyệt nhắc tới việc này có chút hứng thú lại có chút bất đắc dĩ, “Mẹ ta khi đó si mê hơn ta nhiều, mẹ lúc ấy đang xem kịch truyền hình liền bắt gặp một cái tên họ Giang rất dễ nghe, bộ dáng nhìn cũng rất khá, đáng tiếc hắn ta chính là tro đại bác, pháo hôi cực kỳ bi kịch.”
“Cao tăng tính bát tự ta, nói ta ngũ hành thiếu Mộc, liền ban cho cái Phong.” Giang Phong Nguyệt tiếp tục nói, “Vốn ta hẳn gọi là Giang Phong, nhưng tựa hồ mẹ xem bộ phim kia, pháo hôi đó mới lên sân khấu chưa được bao lâu đã bị pháo hôi khác giết chết, cao tặng lại tặng cho ta thêm chữ “Nguyệt”, ta gọi là Giang Phong Nguyệt.”
“Tên dễ nghe, nhưng vừa nghe chính là tên pháo hôi tiêu chuẩn.”
“Ha ha…” Nghe đến đó, Tiếu Khinh Trần cũng kéo căng mặt không nổi. Y đã biết tên Giang Phong Nguyệt, không nghĩ rằng tên của hắn lại có lai lịch như vậy.
Tên Pháo hôi, tên dễ nghe dùng riêng cho pháo hôi…
Trước kia Giang mẹ thường chế nhạo cái tên pháo hôi của hắn, kỳ thật không chỉ chế nhạo mình hắn, Giang ca và Giang tiểu đệ đều là tên pháo hôi, ở Giang gia tựa hồ hình thành một định luật tên: Giang + X + Nguyệt = pháo hôi.
Mỗi khi Giang mẹ trêu chọc tên ba anh em bọn họ, ba anh em trừ bỏ nghiến răng cũng không làm được cái gì khác, bởi vì đối phương chính là mẹ bọn hắn a! Nếu đụng vào một cọng lông của mẹ, một khóc hai nháo ba thắt cổ chỉ là việc nhỏ nhặt…
Chủ đề đi xa, Giang Phong Nguyệt lúc bị mẹ trêu chọc rất khó chịu, nhưng có thể lấy lòng mỹ nhân cũng đủ làm hắn tâm hoa nộ phóng, mỹ nhân không kiêng kị gì cười rộ lên, tâm hắn động vô cùng.
“Mỹ nhân, kết giao với ta đi.” Giữa lúc Tiếu Khinh Trần cười vui vẻ, Giang Phong Nguyệt đột ngột toát ra một câu như vậy.
“…”
“Không, Văn Cảnh, kết giao với ta đi.” Giang Phong Nguyệt lại thay đổi xưng hô.
“Ngươi hiện tại tên thật của ta còn không biết, còn muốn hỏi ta kết giao?” Tiếu Khinh Trần một tay chống cằm, biếng nhác nói.
“Ba ta nói muốn đi tra xét ngươi, ta cự tuyệt.” Nửa câu đầu Giang Phong Nguyệt nói nhượng Tiếu Khinh Trần biểu tình không, nửa câu sau thì thoáng kinh ngạc, “Không thể tra xét ngươi, ngươi lại không chịu nói cho ta biết tên thật, ta hoàn toàn thông qua thanh âm ngươi mới biết ngươi chính là thần tượng của ta Văn Cảnh. Ta cũng muốn biết tên ngươi, có điều phải do chính miệng ngươi nói ra.”
“…” Tiếu Khinh Trần nhìn hắn trong chốc lát, mới ngoắc ngón tay.
Giang Phong Nguyệt trong lòng vừa động, tới gần trước một chút.
Văn Tỉnh kề sát bên tai hắn, thấp giọng nói hai câu.
“”Tỉnh” của trong lưỡng hoành lưỡng thụ (hai ngang hai dọc)?” Giang Phong Nguyệt ngạc nhiên, “Vì sao lại là cái này?” Khi trước hắn thường hay gặp vài câu trích lời cái hiểu cái không trên internet, ví dụ như bảo: ngươi dù là cái tỉnh, thế nào cũng là nhị.
(Chú thích: “Tỉnh” ở đây được ghi là “井”, bốn nét ha, hai ngang hai dọc; Còn “Nhị” ở đây là “二”, chắc là nói về hai nét ngang hoặc hai nét dọc trong chữ “井”.)
“Nhị” đến bây giờ vẫn còn là một chữ mang ý xấu.
Tiếu Khinh Trần không hề hình tượng gục xuống bàn, trước mặt Giang Phong Nguyệt, y không còn hình tượng gì nữa rồi.
“Chữ viết rất đơn giản.” Chỉ bốn nét bút, lúc đăng ký giấy khai sinh quả thật viết rất dễ dàng.
Nhìn Tiếu Khinh Trần khóe miệng trào phúng Giang Phong Nguyệt đem đầu tựa vào bả vai y, “Sau này chúng ta đi đăng ký kết hôn viết tên cũng rất thuận tiện.”
Tiếu Khinh Trần không khỏi cứng đờ, thời đại này rất khi dùng bút để viết chữ, tương lai lại càng ít. Thời điểm bây giờ sử dụng bút chính là khi đăng ký kết hôn. Có không ít người đặc biệt viết tên cho đẹp mà luyện tập hồi lâu…
Tiếu Khinh Trần nhìn Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt nhìn y.
Giang Phong Nguyệt không giống như đang nói giỡn, nhưng khiền đầu óc Tiếu Khinh Trần trống rỗng.
“Con mẹ nó có bản lĩnh thì chúng ta tới boong thuyền tỉ thí.” Đang lúc hai người trong không khí khẩn trương, giọng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc bén nhọn phá xuyên không khí qua cửa, đi vào tai hai người. <ins class="adsbygoogle"