Giang Phong Nguyệt gặp mặt cha vợ mẹ vợ vân vân tuyệt đối còn khẩn trương hơn Văn Tỉnh gặp mặt cha mẹ chồng, Giang ba Giang mẹ là đánh bất ngờ, cho nên chưa cho Văn Tỉnh thời gian khẩn trương, nhưng Giang Phong Nguyệt gặp Văn ba Văn mẹ, hắn có khoảng ba ngày để chuẩn bị.
Ngược lại, Giang Phong Nguyệt càng tình nguyện cho hắn một đao trực tiếp đi, chung quy còn khá hơn ba ngày bị lăng trì.
Trước đó Giang Phong Nguyệt đã nói qua với anh trai hắn việc Văn ba sắp về, kết quả anh trai hắn bỏ chạy mất dạng, điện thoại không liên lạc được, thật khiến người buồn bực đúng không?
Trở lại S thị, nghĩ hắn và mỹ nhân sống cùng một thành phố, nghĩ cha vợ mẹ vợ đã về tới nhà, Giang Phong Nguyệt gấp như kiến bò trên chảo nóng, cộng thêm Văn Tỉnh về nhà, một mình hắn lại không có tâm tình lên trò chơi, bực dọc đủ thứ.
Đặc biệt Văn Tỉnh sau khi về nhà lại không đánh một cuộc điện thoại nào cho hắn, hắn có gọi cho Văn Tỉnh, nhưng không người nhận. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, Giang Phong Nguyệt cũng sẽ không cuống cuồng lên như vậy.
Trước đêm ước định, Giang Phong Nguyệt rốt cuộc nhận được điện thoại Văn Tỉnh.
“Mỹ nhân, mỹ nhân, là ngươi sao?” Trong giọng nói Giang Phong Nguyệt khó nén được hưng phấn và kích động.
“Ừ, là ta.” Giọng Văn Tỉnh mang theo ý cười, nhưng Giang Phong Nguyệt chú ý tới nét khàn khàn và mệt mỏi.
Tâm Giang Phong Nguyệt như bị ai bóp chặt, nhẹ giọng hỏi: “Mỹ nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao, bị cảm một chút.” Văn Tỉnh nghe thấy thanh âm quan tâm của hắn lòng ấm dào dạt, kỳ thật y không chỉ bị cảm, mà còn phát sốt, tuy đúng lúc tới bệnh viện, nhưng bởi vì nhiệt độ nóng lạnh tới liên tục dẫn tới sốt cao không lùi.
“Chỉ bị cảm sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi, “Mỹ nhân, ta muốn nhìn ngươi một chút.”
“Cha ta kế bên cạnh ta, ngươi cũng muốn mở video nhìn tao?” Văn Tỉnh trái lại không lừa hắn, Văn ba hiện tại đang ngồi ở một bên, Giang Phong Nguyệt gọi điện thoại ông liền đứng nghe bên cạnh, trong lòng sớm dựng thẳng lên.
Giang Phong Nguyệt trầm mặc, Văn Tỉnh ba ba bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi, nhưng cứ thế mà gặp mặt cha vợ tương lai… gì gì đó, có phải càng khảo nghiệm năng lực thừa nhận tâm lý của hắn hay không?
Văn Tỉnh không nói, y không phỏng đoán tâm tự Giang Phong Nguyệt, ngặt nỗi cha y ở trong này, y không thể nói video với Giang Phong Nguyệt được, có chút oán trách.
Cho dù con trai có oán trách Văn ba cũng không định rời đi, buổi sáng hôm nay hai cha con đã nói chuyện với nhau vài giờ. Văn ba không trách Văn Tỉnh thích nam nhân, ông chỉ muốn hỏi thái độ của con trai đối với ông và Tiếu Ninh.
Văn Tỉnh thừa nhận ông và Tiếu Ninh, có phải là do bản thân Văn Tỉnh đã yêu nam nhân, mới có thể thay đổi cái nhìn đối với hai người nam nhân không.
Văn ba dĩ nhiên biết mình hỏi như thế chính là không tín nhiệm con trai, đồng thời trách móc gián tiếp, nhưng trong lòng ông mong muốn con trai thật tâm thật lòng mà đồng ý ông và Tiếu Ninh, chứ không phải bởi vì y thích nam nhân cho nên chấp nhận.
Văn Tỉnh nói thiếu chút miệng rách da, mới khiến ông tin tưởng rằng kỳ thật y không có thành kiến gì đối với hai người nam nhân.
Vốn y muốn gọi điện thoại cho Giang Phong Nguyệt sớm hơn, nhưng ngại giữa trưa uống thuốc mê man ngủ mất, cho nên vẫn chưa kịp gọi. Bây giờ nghe thấy thanh âm Giang Phong Nguyệt, y thầm nghĩ bảo lưu kinh hỉ.
“Mỹ nhân… Ta còn muốn gặp ngươi.” Giọng Giang Phong Nguyệt trầm thấp từ trong ống nghe truyền tới, không kiềm nén được lo lắng.
Văn Tỉnh sửng sốt, sau đó phất phất tay với Văn ba bảo ông đi ra ngoài.
Văn ba quơ quơ bịch thuốc trong tay, ý bảo Văn Tỉnh còn có nhiệm vụ, Văn Tỉnh gật gật đầu, đuổi cha y ra khỏi phòng.
Văn ba bị đuổi ra đứng đằng sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Con trai lớn không thể giữ trong nhà a!
Đợi Văn ba rời khỏi, Văn Tỉnh liền mở video trò chuyện.
Vừa thấy được Văn Tỉnh, sắc mặt Giang Phong Nguyệt liền khó coi, lo lắng hỏi: “Mỹ nhân, sắc mặt của ngươi sao kém như vậy?”
“…” Văn Tỉnh vừa định bảo quên mất, nhìn gương mặt lo lắng của người trước mặt, trong lòng như ăn phải mật đường. “Chỉ bị cảm một chút, không có gì đáng lo.”
Giang Phong Nguyệt trầm mặc một lát, mới nói: “Ta đây hai ngày liên lạc với ngươi ngươi không hề bắt máy, có phải sinh bệnh từ khi trở về từ Iceland không?”
Văn Tỉnh nghe vậy cả kinh, hắn sao biết được?
“Mỹ nhân, ngươi phải nói thật cho ta biết, đừng làm ta lo lắng.” Giang Phong Nguyệt nhìn biểu tình Văn Tỉnh liền biết mình đoán đúng, hắn thấp giọng có điểm ủy khuất lại mang phần đau lòng nói.
Văn Tỉnh hơi rối rắm, y không muốn làm cho hắn lo lắng nên mới không định cho hắn biết, nhưng nhìn thấy hắn như thế, lại có chút không đành lòng.
Cuối cùng, Văn Tỉnh vẫn thua dưới tầm mắt của hắn, chọn lựa mấy câu không quan trọng mà bác sĩ nói, về phần sốt cao không lùi gì đó tự động gạt bỏ.
“Do ta không tốt.” Giang Phong Nguyệt tự trách nhíu mày, nếu hắn không nói với cha mẹ giải thưởng lớn là chuyến đi Iceland, Văn Tỉnh cũng sẽ không…
“Có quan hệ gì với ngươi đâu?” Văn Tỉnh ghé vào trên giường, vươn tay va chạm vào vị trí Giang Phong Nguyệt nhăn mày, khẽ cười nói: “Người đừng xem ta như nữ nhân được không, chỉ là ngẫu nhiên phát sốt cảm cúm một chút, không chết người gì.”
“… Là ta nói đi Iceland.” Giang Phong Nguyệt cũng nằm úp sấp trên giường, nhìn chằm chằm Văn Tỉnh đối diện.
“Người thành phố không quen nhiệt độ ở Iceland được không, lại nói, Iceland lạnh như thế không phải là chuyện ngươi có thể khống chế.” Văn Tỉnh nói.
“Mỹ nhân, kỳ thật ta rất thích nghe ngươi an ủi ta.” Giang Phong Nguyệt nhếch môi, “Nhưng mà trong lòng ta vẫn khổ sở.”
Văn Tỉnh bất đắc dĩ, “Vậy ngươi nói ngươi muốn thế nào?”
“Nhanh nhanh kết hôn với ta, để ta chiếu cố ngươi, dưỡng ngươi thành trắng trắng mập mập thì thật tốt?” Đôi mắt Giang Phong Nguyệt sáng lóe lóe lên.
“… Ngươi xác định nuôi ta thành trắng trắng mập mạp ngươi vẫn còn thích ta?” Văn Tỉnh cùng một chỗ với hắn lâu như vậy, da mặt cũng không mỏng.
“Hắc hắc, kỳ thật ta lại thích mỹ nhân ngươi nhiều thịt một chút.” Bằng không ôm trong tay rất đau người. Mấy câu sau Giang Phong Nguyệt không dám nói ra, hắn sợ nói ra Văn Tỉnh không cho hắn ôm nữa thì làm sao đây?
Văn Tỉnh nhún vai, chậm rãi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi ngay cả cơm còn không biết nấu, ngươi muốn ta mỗi ngày theo ngươi ra ngoài ăn?”
Lời ngầm là: ta sẽ nấu cơm, về sau bị dưỡng trắng trắng mập mạp chính là ngươi.
Đáng tiếc Giang Phong Nguyệt không nghe được nghĩa bóng của y, có điều, lời này lại làm Giang Phong Nguyệt chột dạ, nhưng vẫn vỗ ngực nói: “Hiện tại không biết không có nghĩa sau này cũng không, ta đây không thể học sao?”
“Nếu như vậy, ngươi đi học đi, về sau nói không chừng có thể phát huy công dụng.” Ngữ điệu Văn Tỉnh vẫn lười biếng, kỳ thật y có chút mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.
“Mỹ nhân ngươi mệt rồi sao? Nếu không nghỉ ngơi trước đi.” Giang Phong Nguyệt nhìn rõ nét mệt mỏi trên mặt Văn Tỉnh, tuy thành công bị Văn Tỉnh dời đề tài một chốc, nhưng ánh mắt đều có thể chú ý tới, vẫn nhịn không được đau lòng. Hắn muốn bây giờ bay qua ngay ôm người vào lòng a…
“Ừm.” Văn Tỉnh gật gật đầu, y cùng Giang Phong Nguyệt đã rất “quen thuộc”, y cũng không cứng rắn chống đỡ tinh thần nữa, “Ta uống thuốc ngủ.”
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta tới gặp ngươi.” Nếu có thể, hắn thật muốn hôm nay đi ngay, lại tạo ấn tượng không tốt với Văn Tỉnh ba ba.
Nhìn thấu suy nghĩ hắn, Văn Tỉnh cười cười, “Ngày mai ngươi tới không cần khẩn trương, cha ta cũng không ăn thịt ngươi.”
“… Ta nhịn không được khẩn trương, nếu cha ngươi không đồng ý chúng ta làm sao bây giờ?” Giang Phong Nguyệt không hình tượng gãi gãi tóc, chứng tỏ hắn rất nôn nóng.
“Được rồi, nếu cha không đồng ý, ta liền bỏ trốn theo ngươi, thế nào?” Văn Tỉnh trêu ghẹo nói.
“Thật sự?” Nhãn tình Giang Phong Nguyệt sáng lên.
Văn Tỉnh buồn cười, té ra hắn càng tình nguyện mình bỏ trốn với hắn a!
“Không.” Đáp lại một câu, Văn Tỉnh cúp điện thoại.
Giang Phong Nguyệt ngẩn người trước màn hình một ngồi, mới vùi mặt vào trong gối đầu.
…
Hôm sau.
Giang Phong Nguyệt sớm rời giường sửa soạn sơ sơ, chỉnh lý bản thân gọn gàng, mặc một bộ quần áo đầy sức sống phù hợp với tuổi tác, tóc được chải qua nghiêm chỉnh, cả người thoạt nhìn tinh thần phơi phới.
Giang Phong Nguyệt nhìn chằm chằm gương hít một hơi thật mạnh, đêm qua không ngủ, may là không hiện vành đen.
Mang theo lễ vật mua tặng cha vợ mẹ vợ, ôm tâm tình khẩn trương, Giang Phong Nguyệt khởi động cái xe vẫn thường đặt trong gara, tiến đến nhà mỹ nhân.
Kỳ thật từ thái độ và ngữ khí của Văn Tỉnh tối hôm qua, Giang Phong Nguyệt đã khẳng định được thái độ của Văn ba, nhưng vẫn không kiềm chế được sốt ruột. Cha hắn và mẹ hắn đã cổ động hắn rất nhiều, dù sao còn có cha mẹ, tuyệt đối sẽ không để con trai mình không ôm được ai về nhà.
Giang Phong Nguyệt thực bất đắc dĩ, nếu người nhà Văn Tỉnh không đồng ý, hắn sao có thể dùng thủ đoạn cứng rắn để gia đình Văn Tỉnh đồng ý được, như thế chỉ tổ làm quan hệ giữa Văn Tỉnh và người nhà y kém hơn mà thôi.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào tiểu khu biệt thự sa hoa nhà Văn Tỉnh, tiểu khu tương xứng với gia đình bọn họ.
Văn Tỉnh đã nói trước địa chỉ nhà cho hắn, mà Văn Tỉnh ba ba hẹn hắn vào trong nhà chứ không phải bên ngoài… Giang Phong Nguyệt bó tay, mong bác trai Văn không giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích là được -0-
Xe từ từ dừng lại trước cửa nhà Văn Tỉnh, sau đó đại môn mở ra, Văn Tỉnh một thân thường phục bước từ trong nhà ra.
Giang Phong Nguyệt trông thấy Văn Tỉnh tâm tình liền nuốt xuống bụng, nhưng lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.
“Ngươi biết lái xe?” Văn Tỉnh có chút kinh ngạc.
“… Lái tự động.” Ngữ khí Giang Phong Nguyệt có chút cứng ngắc, ánh mắt như có như không nhìn về phía phòng ở.
Văn Tỉnh bị biểu tình của hắn chọc cười, “Từ từ đã, cha ta đi đón mẹ ta, thầy Tiếu thì ra ngoài gặp mặt bằng hữu, quản gia ra ngoài mua thức ăn, hiện tại trong nhà chỉ có mình ta.”
Nghe vậy, Giang Phong Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, hận không thể ôm Văn Tỉnh khóc rống một hồi.
“Mỹ nhân, ngươi thế nào, còn khó chịu không?” Văn ba không ở nhà, Giang Phong Nguyệt dĩ nhiên thở phào một hơi, hắn lo lắng nhất vẫn là Văn Tỉnh.
Bàn tay ấm áp chạm vào trán Văn Tỉnh, đây là chuyện hồi bé khi hắn phát sốt anh trai hắn thường hay làm. Cơn sốt của Văn Tỉnh đã lui, so với ngày hôm qua, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Thời đại này y học phát triển, mấy loại bệnh nhẹ chỉ một hai ngày là hoàn toàn khôi phục, bệnh nặng cũng chỉ mất nửa tháng một tháng, cho nên lo lắng của Giang Phong Nguyệt là dư thừa.
“Ta đã tốt rồi.” Văn Tỉnh dở khóc dở cười kéo tay hắn xuống, “Vào nhà trước đi.”
“Từ từ, ta còn có cái gì không lấy.” Giang Phong Nguyệt suýt nữa theo Văn Tỉnh vào nhà, vừa đi một bước, hắn nhớ tới đống đồ đặt trong xe.
“… Ngươi còn mang đồ theo?” Y thật nghĩ không ra nhà bọn họ còn thiếu cái gì.
“Mấy cái này là nhất thiết phải có, lần đầu tiên ta tới nhà ngươi, hai tay không thể trống không đi?” Giang Phong Nguyệt hai tay xách đầy bịch lớn bịch nhỏ, Văn Tỉnh định giúp đỡ bị hắn cự tuyệt, hắn còn cố kỵ Văn Tỉnh sinh bệnh.
Văn Tỉnh không lay chuyển được hắn, liền tùy hắn.
Hôm nay, Giang Phong Nguyệt chính thức đăng đường nhập thất —— <ins class="adsbygoogle"