Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 41




Suốt một tuần kế tiếp, Khổng Tây liên tục đảm nhiệm vai diễn Romeo, mỗi ngày trèo lên trèo xuống trên giàn hoa, kiên trì không lơ là, bền bỉ không buông lỏng.

Mặc kệ Đông Dã khi nào về, cậu luôn đúng giờ đúng giấc xuất hiện ở ban công phòng ngủ.

Trong khoảng thời gian đó, Đông Dã có vì sợ cậu té mà đưa cậu chìa khóa nhà, kết quả tên Khổng Tây này một hai không dùng, xem chìa khóa như bảo bối cất vào ngăn kéo trong phòng không nỡ lấy ra, chỉ sợ dùng một lần sẽ vỡ mất.

Trước đây Khổng Tây đã từng mỉa mai dạng Romeo như mình có thể không có cách nào thỏa mãn hạnh phúc chăn gối của Juliet, có điều, sau khi trải qua 7 tối trần truồng ngủ cùng “Juliet”, “Romeo” cảm thấy không phải mình không có cách nào thỏa mãn “Julie’, mà là “Juliet” không cách nào thỏa mãn mình.

Cậu cần được thỏa mãn sinh lý a a a~~~~~~~~~~~!!

Mỗi tối!

MỖI! TỐI! Cậu đều siêu cấp chủ động tự lột sạch mình, nằm trên giường chờ được lâm hạnh, đã trắng trợn như thế, chỉ còn thiếu dán mảnh giấy trên mặt, đề “Cầu đẩy ngã cầu lăn lộn”. Kết quả Đông Dã không hề có chút cảm tưởng gì, mỗi tối vẫn thuần khiết ôm cậu cùng chăn ngủ.

NGỦ! Nói đến ngủ khiến người ta buồn bực muốn bật khóc, tối nào cũng trần truồng, ai ngủ được!? CMN ┱┲﹏┱┲

Vậy nên!

Khổng Tây quyết định chủ động xuất binh.

Bí quyết chính là ——《Bí Mật Phòng The – Làm Thế Nào Quyến Rũ Ông Nhà》

——Cuốn sách này khi Khổng Tây trèo vào nhà Đông Dã đã ngậm trong miệng.

Trước khi xuất phát cậu còn đến bên giường, nhét thiệt nhiều gối dưới chăn, sợ bị chị hai phát hiện chuyện cậu hàng đêm không về.

Như thường ngày, ở nhà tắm tắm rửa xong, nóng hầm hập ngồi trên giường, hổn hà hổn hển lột quần áo dưới chăn, Khổng Tây thỏa mãn lăn lăn, cuốn bí tịch phòng the giấu dưới gối, hôm nay nhất định một lần ra tay bắt trọn ổ địch!

Đông Dã còn đang tắm.

Cuối cùng đã lăn đủ, Khổng Tây hé góc chăn mặt đỏ bừng nhìn cửa nhà tắm tràn ngập hơi nước.

Thật muốn tắm cùng Đông Dã…

Thật muốn động tay động chân với anh ấy…

Quyết định rồi! Hôm nay nhất định chiếm được gôn nhà[1]!!

Biết rõ trong phòng chỉ có cậu và Đông Dã hai người, mà Đông Dã đang ở trong nhà tắm, Khổng Tây vẫn bồn chồn nhìn quanh, xốc chăn xuống giường, sung sướng trần truồng đi trong phòng.

Cậu còn nhớ ngăn kéo có tuýp kem dưỡng da tay…

Vì vậy…

Đợi khi Đông Dã bước ra từ nhà tắm, lập tức nhìn thấy hình dáng Khổng Tây vểnh cái mông trần nhoài người lục tung ngăn kéo.

Đông Dã: “…”

Tư thế này…

Đông Dã mấp máy môi, kiềm chế xúc động muốn nhào tới, cứ thế cứng đờ đứng tại nơi đó.

Khổng Tây vừa quay đầu lại đã thấy Đông Dã đang đứng ở cửa nhà tắm, bị dọa nhảy dựng, luống cuống tay chân xoay người giấu tuýp kem dưỡng da tay ở sau lưng, đồng thời không chút tiền đồ khoe cậu em mình dưới ánh mắt nóng bỏng của Đông Dã. Cậu vội vàng đưa tay che, cứng ngắc nhích ngang về bên giường, lủi vào trong chăn, chỉ để lại hai con mắt sáng long lanh.

Đông Dã cũng không quá để tâm, kéo căng mặt leo lên giường.

Loại chuyện chủ động quyến rũ nhất định phải làm lén lút, mấy thứ đạo cụ cậu đặt mua còn chưa tới, cho nên đành áp dụng chương cuối của bí tịch! Nhất thiết phải là nửa đêm!

Vì vậy, lúc nửa đêm… sau khi xác định Đông Dã đã ngủ say…

Một ít chuyện có thể khiến Đông Dã không thể ngủ tiếp đang lẳng lặng phát sinh.

Khổng Tây lấy bí tịch dưới gối ra, lại mò kiếm đèn pin, rúc vào chăn, ngậm đèn pin lật sách.



[1]

Trong bóng chày, chiếm được gôn nhà (home base/home plate) là ghi được 1 điểm. Đám con trai thường nói cua gái có 4 giai đoạn:

1. C

hiếm gôn 1 (first base): nắm tay

2. C

hiếm gôn 2 (second base): ôm

3. C

hiếm gôn 3(third base): hôn

4. C

hiếm gôn nhà (home base/home plate): lên giườngXoạt xoạt xoạt lật sách đến chương cuối —— “Làm thế nào để người yêu cảm nhận niềm vui thú khi làm tình”

Niềm vui thú niềm vui thú niềm vui thú, tôi tới đây ~~~

Bước thứ nhất: xoa xoa… (về việc xoa xoa cái gì… ai không biết thì úp mặt vào tường đi)

Khổng Tây quay đầu, ánh sáng đèn pin lập tức chiếu tới gốc rễcủa Đông Dã. Cậu cẩn thận thò tay đụng đụng, rồi sờ sờ, chà chà, cảm xúc không khác của mình lắm, chỉ là dài hơn một khúc, to hơn một vòng = =#

Từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, hự, không tệ lắm.

Bước thứ hai: liếm liếm…

(“▔□▔), vì cái chi phải liếm!! Cái nơi đó…

Nhưng Đông Dã cũng mới tắm rửa xong, chắc sẽ không bẩn lắm… vậy… vậy liếm một chút thử xem.

Khổng Tây bối rối ghé sát qua, vươn đầu lưỡi liếm gốc, rồi liếm đỉnh, nhấp nhấp miệng.

Tuy khôngphát sinh giống trong tiểu thuyết có mùi hoặc vị cực kỳ “ngon”, nhưng cũng không cực kỳ khiến người ta phản cảm, cảm giác như đang liếm ngón tay mình vậy, mặc dù kích thước thì khác xa nhau.

May mắn tướng mạo cậu em của Đông Dã không tệ, nếu không có lẽ cậu chưa xuống miệng đã bị ảnh hưởng mà nôn ra.

Bước thứ ba: xoa cứng…

Mắt nhìn thứ trong tay đã cương cứng, Khổng Tây quyết đoán lật qua trang, bỏ qua việc này.

Bước thứ tư: nhét vào…

Nhét nhét nhét nhét vào!

Cuối cùng đã tới rồi!!

Khổng Tây đã chuẩn bị khá đầy đủ cười hí hí bắt tuýp kem dưỡng da tay ngoài chăn vào, nặn một đống trên ngón giữa. Nhìn chằm chắm nó một hồi, hơi do dự, gắng nhịn cảm giác xấu hổ không ngừng dâng lên, đánh trống cổ vũ tinh thần nhét vào phía sau của mình.

“Hư…” Tuy đã dự đoán được bịt miệng trước, nhưng vẫn có âm thanh tràn ra.

Khổng Tây đỏ mặt vùi vào giường, từ từmở rộng phía sau, đến khi cảm thấy khá ổn mới rút tay ra. Đã có thể vào được 3 ngón, mặc dù vẫn còn hơi nhỏ, nhưng có lẽ không thành vấn đề.

Nghĩ như vậy, cậu liền bay lên ngồi khóa phía trên Đông Dã, nâng đại gia hỏa nhà Đông Dã nhắm tới cửa động, từng chút chậm rãi ngồi xuống.

“Em đang làm gì vậy?” Tiếng nói của Đông Dã đột nhiên truyền tới, mang theo ngữ điệu khàn đục ẩn nhẫn.

Khi làm chuyện xấu, sợ nhất bị bắt tại trận.

Khổng Tây vốn đã đủ kinh hồn bạt vía, kết quả Đông Dã vừa tỉnh nói một câu, khiến cậu giật mình hoảng sợ, không chống đỡ, mông ngồi thẳng xuống, nuốt cả cây vào.

Khổng Tây đau đớn hét thảm một tiếng “A”, cả người mềm oặt dựa vào ***g ngực Đông Dã, khí lực để nói chuyện cũng không còn.

Đông Dã cả kinh, giật giật, muốn rút ra.

“A! Đừng… đừng cử động, đau…” Khổng Tây vô lực nằm sấp trên người Đông Dã, đau đớn cấu cấu vai anh.

Đông Dã cau mày, vòng ôm thân thể nhỏ gầy của Khổng Tây, không nói lời nào cũng không động đậy nữa, chỉ nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ chăm chú nhìn cậu.

Khổng Tây bị nhìn đến xấu hổ, rúc vào ***g ngực anh, cố gắng thích ứng với thứ vừa xuất hiện thêm trong cơ thể.

Cậu đưa tay sờ sờ vị trí kết hợp của hai người, đỏ mặt. Cố nén cảm giác thẹn, co rút phía sau…

Một loại cảm giác rất kỳ diệu nhất thời tràn ngập đầu óc cậu, giống như thân thể bị lấp đầy toàn bộ, hình dáng cũng vừa kích thước cũng khít, ăn khớp hoàn toàn với mình.

Tò mò lại sờ sờ nơi hai người kết hợp, Khổng Tây ngây ngốc nhớ tới câu nói kia: “Tìm một người hợp phách với mình sống qua cả đời.”

Vốn Đông Dã đang như có như không vuốt ve lưng Khổng Tây, vì động tác của cậu, hô hấp đột ngột nặng nề, lập tức dùng sức ôm chặt Khổng Tây.

Khổng Tây phối hợp ôm cổ anh, liếm vành tai anh, đỏ mặt ngượng nghịu nhỏ giọng nói: “Làm đi…”

Đông Dã không nhúc nhích, nhưng thứ gì đó trong cơ thể Khổng Tây căng thêm một vòng, loại cảm giác tràn đầy lại lan ra toàn thân Khổng Tây, cậu nhịn không được thỏa mãn rên rỉ một tiếng: “A~~~~”

Ngữ điệu uốn cong, chính cả Khổng Tây nghe xong còn thấy không chịu nổi.

Thân dưới của Đông Dã khẽ cử động, thúc lên trước, thứ kia lại vào sâu thêm một phân, Khổng Tây cảm thấy thậtsảng khoái, thoải mái cong ngón chân.

Toàn bộ hơi thở của Đông Dã phả trên cổ Khổng Tây, nóng bỏng. Cậu rụt cổ, cố sức chống lên vai Đông Dã, từng chút đứng dậy, rồi ngồi trở lại. Chỉ vài lần như thế đã mệt mỏi không còn chút khí lực.

Khổng Tây lại nằm sấp về trên người Đông Dã, phì phò oán giận: “Khốn nạn, mau cử động đi!”

Đông Dã không trả lời cậu, chỉ khàn giọng hỏi: “Tiểu Tây, đây là lần đầu của em?”

Giọng nói của anh khàn đục mà gợi cảm, lúc này thình lình vang bên tai Khổng Tây, khiến cậu không kiềm được tiến lên liếm nhẹ bờ môi anh, có chút ngượng, khẽ đáp: “Ừm…”

Đông Dã lập tức hôn tới, vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt, đầu lưỡi ở khoang miệng cậu quét tới quét lui, còn không ngừng dụ dỗ lưỡi Khổng Tây, hận không thể thắt thành nơ bướm.

Khổng Tây bị hôn đến không thở nổi, đầu không ngừng ngửa ra sau, đáng tiếc Đông Dã không buông tha cậu, liên tiếp đuổi theo.

Tư thế hai người từ mới đầu Khổng Tây ngồi trên người Đông Dã biến thành Khổng Tây nằm trên giường Đông Dã bao phủ trên cậu.

Khổng Tây dùng cả tay cả chân vòng quanh người Đông Dã, tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng không dứt của anh.

Hôn xong, Khổng Tây cũng không quan tâm nước bọt chưa kịp nuốt xuống mà tràn ra, thở hồng hộc, rời rạc tiếp tục oán giận: “Hôn… hôn giỏi vậy, ưm… anh chắc chắn không phải, a… lần đâu, khốn! Nhẹ, nhẹ một chút.”

Cùng lúc cậu nói, Đông Dã tập trung phần thân dưới, vào sâu ra nông, lặp lại liên tục, thúc đến ngữ điệu nói chuyện của cậu xoắn tới uốn lui, còn kèm theo đủ loại âm thanh rên rỉ, vô cùng kỳ quái.

Đông Dã lại cúi người hôn cậu, một đường gặm cắn từ môi đến phần thịt non sau tai, ghé sát bên tai Khổng Tây, khàn khàn mà gợi cảm nói: “Giống em, lần đầu…”

“Ai tin chứ.” Khổng Tây bĩu môi, biểu tình “Tôi đây không tin anh đâu”, mặt lại khả nghi đỏ ửng, còn phối hợp giật giật eo, kẹp sâu thứ trong cơ thể.

Đông Dã lại đẩy tới, Khổng Tây “A!” một tiếng, toàn thân co giật nhẹ, hai chân yếu ớt móc trên người Đông Dã, cậu em ban đầu vì đau đớn ỉu xuống giờ thẳng tắp đâm vào bụng Đông Dã.

Tiếng cười trầm thấp của Đông Dã truyền đến từ bên trên, “Là nơi này sao…” Nói xong lại ác ý thúc vào nơi đó.

Khổng Tây nhịn không được, cứ thế bắn ra, khiến trên thân hai người đều dính chất dịch trắng đục.

Cậu mất mặt lấy tay che mặt, không dám nhìn.

Đông Dã nâng người lên, không di chuyển nữa. Khổng Tây tò mò nhìn anh qua kẽ tay, khiếp sợ khi thấy thứ màu trắng trên tay Đông Dã, lập tức bỏ tay xuống, như không thể tin nhìn anh: “Thứ, thứ gì vậy!?”

Như để khiến Khổng Tây càng thêm hiểu rõ thuộc tính của “thứ” này, Đông Dã đùa giỡn lại dùng ngón tay quẹt lên dịch trắng ở bụng, ngậm vào miệng liếm liếm rồi lấy ra, mặt trêu tức nói: “Em nói xem?”

Nhờ phúc đèn pin quăng một bên, hình dáng khêu gợi của Đông Dã được Khổng Tây nhìn trọn không sót điểm nào, cậu lập tức chịu không nổi ngã ngửa ra sau, game over, nhìn trần nhà nửa ngày không hoàn hồn lại.

Thật sự quá gợi cảm~~~~~~~~~~~~~~

Đợi khi Khổng Tây gọi được hồn về, Đông Dã đang tóm lấy đầu nhũ cậu không buông, liếm rồi lại cắn.

Thứ trong cơ thể cậu vẫn vừa căng vừa cứng như trước, không chút chiều hướng sẽ bắn. Cho nên nói, tuy hai người đều là lần đầu, nhưng mấy thứ như lực kéo dài không cách nào so sánh được.

Bị hung hăng kích thích, Khổng Tây cắn một miếng lên vai Đông Dã, co rút phía sau, quyết định phải ép nhuyễn anh!

Kết quả càng ép càng cứng, càng ép càng sưng.

Khổng Tây câm lặng, bó tay, đành tùy ý Đông Dã làm loạn trên người mình.

Tối hôm đó, Đông Dã liên tục dính lấy Khổng Tây, triệt để thỏa mãn mình. Hai người một đường từ giường làm đến nhà tắm, lại từ nhà tắm làm về trên giường, thẳng đến khi trời sáng, Đông Dã mới buông tha Khổng Tây đã sắp bị thúc đau sốc hông, thay ra giường, ôm cậu ngủ.

Hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Đông Dã hôn hôn Khổng Tây còn đang mơ mơ màng màng, trần truồng xuống giường, vòng qua đầu giường bên kia nghĩ muốn mở cửa sổ thông gió.

—— Mùi nồng hôm qua tuy hầu như đã tản đi hết, nhưng vẫn ẩn ẩn còn ít vị.

Một quyển sách nằm bên giường, Đông Dã kỳ quái nhặt lên, cầm trong tay lật lật, tích tắc mặt tràn đầy hắc tuyến.

Vì vậy, đợi Khổng Tây hoàn toàn tỉnh táo, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lập tức nhìn thấy Đông Dã cúi đầu không rõ biểu tình đứng bên giường.

Cậu ngu ngơ bỏ qua cuốn sách trong tay Đông Dã, trực tiếp đi thẳng xuống cái vị trí khiến hoa cúc cậu căng thẳng kia kia.

Khổng Tây đỏ bừng mặt, ngẩn ngơ nhìn nó, hốt hoảng nghĩ đêm qua cậu chính bị thứ này cắm vào mà toàn thân thoải mái.

A a a, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì!? Hất bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Lại ở khi trời sáng trưng nhìn cậu em của đối tượng tưởng tượng linh tinh, Khổng Tây thất bại, đỏ mặt rúc vào chăn.

Đông Dã thản nhiên tiếp nhận ánh mắt *** dục dò xét của Khổng Tây, giơ sách lên, tâm tình không rõ nói: “Sách này là gì đây?”

Khổng Tây đã đỏ bừng cả khuôn mặt lúc này mới lưu luyến chuyển tầm mắt tới trên sách, lập tức hóa đá ∑( ̄□ ̄*|||

Đây chẳng phải là cuốn bí tịch phòng the bị cậu một đạp đá xuống giường sao!!!

Người kia liếc mắt nhìn cậu từ trên cao, đột nhiên cong khóe miệng, tà ác nói: “Sách tôi giữ, về sau từ từthử.” Nói xong quăng sách ra sau, bò lên giường, nhắm ngay mặt Khổng Tây hôn một trận.

Khổng Tây vừa hoảng hốt nghĩ “Sáng chưa đánh răng đã hôn”, vừa thuận theo lực đạo ngã ra sau.

Chờ lúc cậu tỉnh táo lại lần nữa, Đông Dã đã đào người cậu ra khỏi chăn, kề sát bên, tay xoa nắn lung tung trên người cậu.

Tay người kia rất thô ráp cũng thật ấm áp, mỗi khi Khổng Tây bị đôi tay này chạm tới, đều sẽ thoải mái đến mức hận không thể chui vào trong đôi tay này.

Nhưng mà cậu hiện giờ không thể làm tiếp!! Hất bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Biết rõ nếu lại bị đâm một lần nữa, về sau đi cầu chắc chắn sẽ thống khổ, Khổng Tây nâng cao cảnh giác lui về sau, lui ra khỏi vòng vây của Đông Dã, rồi luống cuống tay chân mặc quần áo.

Vừa mặc vừa dùng tư thế kỳ quái đến bên cửa sổ, cuối cùng đỏ mặt tựa lên cửa thở hổn hển, nhỏ giọng nói; ‘Em, em về trước, tối lại đến… hự, có lẽ là tối mai.” Nói xong cấp tốc trở mình qua lan can trèo xuống giàn hoa, chỉ sợ đối tượng túm lại.

Khóe miệng Đông Dã co giật, trơ mắt nhìn cậu biến mất khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới phản ứng, vội vàng khoác áo tắm, bước nhanh đến ban công.

Tư thế trèo giàn của Khổng Tây rất kỳ quái, hai đùi căn bản không khép lại được. như con cua cứng ngắt dùng cả tay chân, có thể đoán được do phía sau bị sử dùng quá độ dẫn tới.

Đông Dã đứng trên ban công nhìn toàn bộ quá trình, mấp mấy môi, không nói gì, đột nhiên thấy đau lòng.