Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 103




Xa xa, Ngô Quận, Dương Châu trong một Hương trấn tam cấp, một mỹ nữ đang ngồi trên vị trí chủ tọa trong văn phòng trưởng trấn, bên cạnh còn còn có hai mỹ nữ nữa ngồi cùng (threesome trong truyền thuyết đây chăng)

“Đại tỷ, cho đến giờ chúng ta cũng không có lấy nổi một chút tin tức về thần hồn bị đánh mất. Trấn của chúng ta đã thỏa mãn hầu hết điều kiện rồi. Mỗi thần hồn bị đánh mất không tìm được, thần miếu xây không nổi, không cách nào thăng cấp đến tiểu thành. Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp a!” Mỹ nữ ngồi bên trái nhíu nhíu đôi mắt xinh nói.

Nghe vậy, mỹ nữ đang ngồi chủ tọa có vẻ không vui, trả lời :“Tiểu Giai, cái tật vội vội vàng vàng của ngươi sao mãi không sửa được như vậy? Có phải chuyện gì cũng roẹt một cái là xong được đâu. Ngươi có nhớ tên mặt đen lần trước chúng ta gặp không? Từ hơn hai tháng trước hắn đã up xong trấn rồi, sớm hơn chúng ta tới một tháng, vậy mà chẳng phải bây giờ vẫn đang kẹt ở cấp trấn hay sao? Thậm chí nhìn cả sever Vina đi, bao nhiêu lãnh địa ngày trước phát triển gấp mấy lần chúng ta, thế mà giờ đã có ai up lên nổi tiểu thành? Ngươi gấp cái gì? Mà cho dù có gấp thì cũng giải quyết được vấn đề sao?”

Mỹ nữ vừa bị mắng kia chính xác là một trong tam hoa của Sắc Vi công hội, Hỏa Sắc Vi - Đàm Giai, mà người vừa giáo huấn nàng đương nhiên là lão đại công hội - Băng Hoa Tường Vi - Đổng Băng Ngọc.

Đàm Giai nghe thế, giận dỗi chu cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vẫn ngồi im một bên.

Đổng Băng Ngọc hỏi :“Nhị muội, tình huống của ngươi phía bên kia thế nào?”

Đâm Hoa Tường Vi - Phương Nghiên cười nói :“Rất thuận lợi, dựa theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta, đến nay đã thu mua được gần trăm lãnh, trong đó đại bộ phận là mua theo hình thức cổ phần, chỉ có số ít là mua được toàn bộ. Tổng số tiền đã bỏ ra là 3.500 vạn rmb. Phần lớn số lãnh địa này đều nằm trong Ngô quận, mà cụ thể là huyện Hải Diêm. Khu vực này có bốn thành người chơi thuộc công hội chúng ta. Bất quá bây giờ phần lớn cũng chỉ là hương trấn cấp một. Cấp hai lẻ tẻ có mười cái, mà cấp ba thì chỉ vẹn vẻn có hai cái. Tính cả NPC thì nhân khẩu ước chứng 20 vạn, võ tướng có gần 600, trong đó cao cấp võ tướng 12 người, còn lại là sơ cấp võ tướng. Binh lính tổng cộng 2 vạn. Nhờ chăm chỉ thua mua, chúng ta đã có hơn bốn ngàn quyển bí tịch sơ cấp, nhờ số bí tịch này, có trên 5.000 người đã up thành ngũ giai binh. Số còn lại đều là tứ giai trở xuống. Tính trong toàn công hội chúng ta đã có 16 vạn người, trong đó thành viên trung tâm là 7 vạn người. Đương nhiên, tổng thực lực của chúng ta rất mạnh, một trong thập đại công hội trong cả nước mà. Cả sever, có thể so với chúng ta cũng không được mấy nhà. Dù sao chúng ta chiếm ưu thế cực lớn ở huyện Hải Diêm huyện. Đây là nơi có thể sản xuất muối biển tự nhiên cực tốt. Mà cái thứ này, dù là ở thời đại nào cũng không sợ không tiêu thụ được. Vô số thương nhân buôn muối đều đến đây thu mua của chúng ta. Đây chính là nơi phát ra nhiều tiền nhât trong toàn bộ hệ thống kinh tế của công hội. Cũng nhờ có chỗ tiền từ nơi này mà chúng ta có thể tổ kiến được đội quân 5.000 ngũ giai binh kia. Đoán chừng trước khi khai thông việc chuyển đổi tiền mặt trong game, rất ít người có được nhiều tiền như chúng ta vậy.”

Đổng Băng Ngọc nói:“Cái này cũng khó nói, dù sao chỗ này của chúng ta có đặc sản thì những chỗ khác cũng sẽ có đặc sản. Nếu là người chơi thì một số loại sản vật đặc thù như trà, nước, sơn, giấy, mực, rượu ngon… còn chưa có ai chú ý. Thế nhưng trong thế lực NPC, những thứ này đều là không thể thiếu được. Ví dụ trong Ngô quận, chả có chỗ nào sản xuất được sơn và mực chất lượng tốt cả. Rượu ngon nổi danh càng là không có. Huống chi nhu yếu phẩm trong sinh hoạt không chỉ có chút đồ như vậy. Thế nên, không thể xem thường người trong thiên hạ được.”

Phương Nghiên nhẹ gật đầu, nói:“Đại tỷ nói có lý, kỳ thật lúc ta vừa bắt đầu chơi game này đã có một ý tưởng. Đó là trong game này, giàu nhất kỳ thật không phải đám gamer chúng ta mà là thế lực NPC, bọn này đi shopping ấy, tiền xài toàn dùng kim làm đơn vị. Ta đã từng thấy, một tên phú thương trong Ngô quận, chỉ vì một món đồ sứ thời Cảnh Đức mà ném ra mấy trăm kim… Người ngoài đứng xem ai cũng choáng váng a. Mà cái sự giàu có của chúng là từ đâu ra? Xem kỹ ngành muối của chúng ta là biết, đám thương nhân buôn muối mua của chúng ta với giá 50 đồng một cân, mà theo như ta tìm hiểu qua vài người bạn ở nội địa, bọn hắn vác muối của chúng ta về bán với giá ít nhất cũng trên 500 đồng một cân. Lợi nhuận là gấp hơn mười lần a. Thế nên ta nghĩ, phải chăng chúng ta cũng nên thiết lập một đoàn thương nhân, tránh cho đám gian thương nuốt hộ chúng ta toàn bộ phần ngon ngọt.”

Đổng Băng Ngọc gật đầu nói:“Đây đúng là chủ ý tốt a, đoán chừng hiện tại còn chưa có ai nghĩ tến tự tổ kiến một thương đội cho mình, chúng ta có thể thử xem. Nhị muội, ngươi ngày mai đi tìm vài thương nhân buôn muối thăm dò thoáng một phát, như thế nào mới có thể tổ kiến thương đội. Aizzz, lại phải chuẩn bị đánh chút quan hệ với tên tham quan vô lại minh luân rồi....... A!...... Chờ một chút!”

Đổng Băng Ngọc nói đến đây, bỗng dưng cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói tiếp :“Vừa rồi có người pm cho ta, nói là có một số mối làm ăn muốn bàn bạc.” Đổng Băng Ngọc vì liên quan đến các loại quan hệ, cũng không sử dụng chế độ chỉ nhận tin nhắn từ bạn bè.

Đàm Giai hiếu kỳ hỏi :“Giao dịch gì? Đối phương là ai?”

Phương Nghiên cũng đồng dạng, tò mò nhìn Đổng Băng Ngọc.

Đổng Băng Ngọc nói:“Hai ngươi chắc chắn không lạ lẫm gì tên này đâu, hắn tên trong game của hắn là Dương Quang.”

“Ah?” Hai người đồng thời lắp bắp kinh hãi. Việc đại ca của Thiên hạ đệ nhất trấn có thể tìm được các nàng, cả hai đều cảm thấy rất kinh ngạc :“Hắn tìm chúng ta có chuyện gì?”

Đổng Băng Ngọc nói:“Ta cũng không rõ lắm, hắn nói chúng ta đến Phượng Đình phía đông Ngô quận nói chuyện. Các ngươi định như thế nào?”

“Đi!” Hai người trăm miệng một lời mà nói.

......

Một giờ sau, trong Phượng đình.

“Không nghĩ tới đường đường Thiên hạ đệ nhất trấn lại không giám sử dụng mặt thật đi gặp chúng ta nha?” Ba người Đổng Băng Ngọc đến nơi, đã thấy một nam tử che mặt ngồi chờ ở đó.

Mà nam tử che mặt này tự nhiên là Dương Thiên, hắn cười cười nói:“Mặt thật hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... chuyện của chúng ta có thể bàn được chưa.”

“Nói đi, đến tột cùng là đại sự bậc nào mà có thể làm phiền Dương Quang đại ca tự mình chạy tới tận đây gặp chúng ta a?”

Dương Thiên nói :“Giữa ta và công hội Phi Thiên minh ở huyện Thủy Trữ có chút không vui, muốn giáo huấn hắn một chút.”

Phương Nghiên nói:“Ngươi không phải là muốn nhờ chúng ta đánh Phi Thiên minh giúp ngươi chứ? Cái này không thể được, mặc dù nói Sắc Vi công hội chúng ta còn không để Phi Thiên minh vào mắt, nhưng hiện tại hệ thống vẫn ước thúc, không cho phép người chơi cùng thế lực công phạt nhau. Chúng ta hiện tại còn chưa đủ thực lực chống lại trừng phạt của hệ thống a.”

Dương Thiên cười nói:“Cô nương hiểu lầm rồi, các ngươi cũng biết, hiện tại không cách nào phá hủy được triệt để nơi đóng quân của người chơi, mà ta lại không muốn làm chuyện vô ích. Mặt khác việc lãnh địa của ta chỉ có một mình ta là người chơi cũng chả phải bí mật gì, nếu có chiếm lĩnh số lãnh địa này cũng chả trông nổi, thế nên ta muốn sau khi táng Phi Thiên Minh, cho người đoạt quyền chiếm lĩnh rồi lập tức từ bỏ, các ngươi chỉ việc đến ghi tên mình lên bia đá trong trấn thôi. Như thế nào?”

Ngỡ ngàng ngơ ngẩn cả nửa ngày sau, Đổng Băng Ngọc mới nói:“Chú đùa chị à! Là một gamer đẳng cấp cao, rõ ràng ngươi không phải không biết mấy chuyện mấu chốt trong game này, nhất là giá trị của một lãnh địa đến tột cùng đạt bao nhiêu. Làm gì có chuyện ngươi vô duyên vô cớ đem hơn mười cái lãnh địa cấp hương trấn này tặng cho chúng ta?”

Dương Thiên cười khổ, nói:“Ngươi nói đúng, nhưng nếu như lãnh địa quá nhiều, căn bản chiếu cố không hết, vậy số lãnh địa dư thừa này sẽ không còn đại biểu cho giá trị nữa, mà là vướng víu. Ta chỉ có một người, năng lực có hạn, có thể phát triển lãnh địa của chính đến đến như bây giờ đã là vô cùng không tệ rồi, có thêm nhiều như vậy để làm gì?...... Huống chi, ta cũng không phải vô cớ mà tặng các ngươi một đống lãnh địa như vậy, ta muốn một chút thù lao.”

Đàm Giai một bộ thì ra là thế, gật gật đầu nói :“Ta cũng biết ngươi làm gì có chuyện lại hảo tâm như vậy nha, nói xem ngươi muốn từ cái gì ở chỗ bọn ta đây?”

(Hắc hắc hắc… biết rồi còn hỏi)

Dương Thiên nói:“Yêu cầu của ta cũng không cao, nghe nói đoạn thời gian trước các ngươi đã nhận được một trương huấn luyện bồ câu đưa thư, có thể huấn luyện được bồ câu sơ cấp phải không? Thứ này đối với người chơi chúng ta mà nói, giá trị cũng không phải rất lớn, dùng thứ này trao đổi đi.”

Đàm Giai đang chuẩn bị đáp ứng, Phương Nghiên ho khan một tiếng, nói :“Mặc dù nói thứ này giá trị không quá lớn với người chơi, nhưng vẫn có thể bán cho NPC mà! Hơn nữa thuần hóa chim bồ câu là một loại kỹ năng thiên phú, người chơi không thể nào bồi dưỡng được. Mà ngươi nghĩ thử xem, khoảng cách từ Thủy Trữ huyện đến Ngô quận xa như thế, thế lực của bọn ta bên ấy lại bạc nhượng, coi như có chiếm được mấy cái lãnh địa kia cũng khó bảo vệ. Dương Quang đại ca cảm thấy giao dịch giữa chúng ta công bình sao?”

Dương Thiên cười nói:“Chắc hẳn ngươi tựu là một trong ba đóa Sắc Vi - Đâm Hoa Tường Vi phải không? Quả nhiên là trong lời nói có gai. Thế nhưng, ta không tin lấy thực lực một trong thập đại công hội của cả nước mà không ép nổi một cái công hội Phi Thiên minh nho nhỏ. Kể cả các ngươi chiến ở sân khách đi nữa thì ta vẫn nghĩ các ngươi chắn chắn sẽ có phương pháp giải quyết. Về phần bán bồ câu đưa thư cho thế lực của hệ thống, ta nghĩ hiện tại chỉ cần là thế lực có chút thực lực thì đều có mấy gamer dựa vào, thư từ qua lại mà nói, một chút cũng không thành vấn đề. Vậy đám bồ câu đưa thư này ngoại trừ việc thỉnh thoảng ném ra ngoài cho nó ngắm cảnh chút thì ta không nghĩ ra được nó còn có cái tác dụng gì.”

Đổng Băng Ngọc nói:“Tốt rồi, không cần tranh luận nữa, ta đồng ý khoản giao dịch này. Không biết ngươi định lúc nào hành động?”

Dương Thiên nói:“Buổi tối hôm nay a! Chúng ta ngồi Truyền Tống trận đi qua cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Đổng Băng Ngọc nói :“Điều đó không có khả năng, ít nhất cũng phải năm ngày nữa. Như vừa rồi Phương Nghiên nói cũng đúng sự thật, quân của chúng ta ở Thủy Trữ không nhiều lắm, chỉ sợ khó có thể ngăn cản Phi Thiên minh phản công. Hơn nữa Thủy Trữ huyện còn có một số công hội khác, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có người bỏ đá xuống giếng, bởi vậy chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho chu đáo đã. Để cho ta năm ngày, ta sẽ mang một đội nhân mã qua, chờ chúng ta đạt được quyền sở hữu của 15 trấn kia xong sẽ lập tức giao hàng cho ngươi. Ok hem?”

Dương Thiên lơ đễnh cười cười, nói:“Vậy cứ như thế a! Hi vọng hợp tác vui vẻ.”

Sau đó, hai người tiếp tục bàn bạc kỹ hơn một số điều khác, rồi thân ai nấy lo, tự phắn về nhà.