Vòng Đu Quay

Chương 31: Qua vòng




"Chúng ta từ từ nói, dù sao trưởng thôn tạm thời không về thì cũng không có ai tới tìm đâu ha?"

Trong thôn ít ai ra ngoài, Hứa Chanh nói cũng không sai.

Trưởng thôn không biết cậu muốn chơi trò gì, nhưng đối với mấy lời của Hứa Chanh, ông ta tỏ vẻ làm lơ không nghe thấy.

"Vừa hay tôi có dây thừng, trói chặt ổng lại đi, chúng ta chờ đến buổi tối." Nói rồi, Hứa Chanh lấy dây thừng trong balô ra, đối với vật phẩm của trò chơi, NPC thường sẽ không chú ý tới. Cho nên, từ không không lấy ra đồ vật như Hứa Chanh, đám NPC đều sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

"Okela." Hàn Tiếu cười hì hì nhận lấy, thành thạo thắt nút, tiện tay nhét lại miếng vải hồi nãy vào miệng trưởng thôn.

Chắc do là lần đầu tiên bắt cóc NPC phó bản, mọi người đều có chút kích động. Nếu nói là chờ đến tối, vậy thì ban ngày hôm nay bọn họ cũng không cần hoạt động.

Đến khi thôn dân A Căn tới đưa cơm chiều vẫn còn đang thắc mắc, sao hôm nay không thấy đám khách ngoại lai trong thôn.

Mở cửa vẫn là Tô Thành, nhưng điểm bất đồng hôm nay chính là, Hàn Tiếu cũng theo ra.

Hai người họ nhìn A Căn, ngại ngùng cười với hắn một cái, sau đó kéo luôn người vào trong sân. Sự việc phát sinh đột ngột làm A Căn không kịp trở tay, ngơ ngác đình trệ. Cũng chính là vào giây phút ngây người ngắn ngủi này, hắn thành công bị kéo vào sân.

Đến khi lấy lại tinh thần muốn giãy giụa lui ra ngoài, lại hoàn toàn không chạy được! Chỉ có thể hoảng sợ kêu la, muốn bọn họ buông tha cho hắn.

Buông tha là không có cửa rồi, đêm nay là đêm mấu chốt mà.

Vì thế, A Căn liền làm bạn với trưởng thôn.

Chờ trời tối, nữ quỷ lại xuất hiện.

Hứa Chanh nói với nàng: "Kẻ thù của cô đang ở đây, cô có thể hỏi ông ta phu quân của cô ở nơi nào."

Kẻ thù?

Nữ quỷ "nhìn" về phía trưởng thôn, chậm rãi tới gần.

Khi nhìn thấy thi thể của nữ quỷ, thôn trưởng tuy sợ hãi nhưng cũng không có sợ đến muốn rớt tim như khi nhìn thấy hồn phách của nữ quỷ hiện giờ. Chuyện cũ kéo đến, vẻ mặt trưởng thôn không khỏi hoảng hốt.

Sở Sở che mũi ghét bỏ, lùi về sau, "Ui, vậy mà tè ra quần."

Hàn Tiếu và Tô Thành nhích ra xa trưởng thôn, bọn họ cũng ghét bỏ.

Chuyện cưới vợ này cũng không phải là lần đầu ở thôn Tiểu Hà.

Chỉ cần không rơi vào mấy ngày bái tế Hà Thần, nhóm trai tráng trong thôn sẽ rất cao hứng đi cưới vợ.

Nữ quỷ không phải là cô dâu bị dìm chết đầu tiên, nhưng là cô dâu cuối cùng.

Thật ra, chồng của nữ quỷ cũng không tính là người của thôn Tiểu Hà, nhà y trước kia từng là, nhưng sau này làm ăn phát đạt nên đã dọn ra ngoài. Thẳng đến thật lâu về sau mới dọn về lại, nói là buôn bán bị thua lỗ. Đó đều là chuyện của mấy chục năm về trước, cho nên nhà y không hề hay biết mấy chuyện bái tế Hà Thần này.

Tuy nói là làm ăn thua lỗ, nhưng vẫn là một nhà có tiền. Xây một tòa hồng tường đại viện* như vậy liền trở thành sự tồn tại độc nhất trong thôn, mà đứa con trai của chủ nhân căn nhà này cũng là một cậu nhóc diện mạo anh tuấn.



*Hồng tường đại viện: có thể hiểu là nhà cao cửa rộng.

Thật ra nữ quỷ là con gái của một nhà buôn trên huyện, của hồi môn cũng rất khá. Đặc biệt là giá y trên người, khiến không ít cô gái trong thôn hâm mộ.

Nhưng ngày bọn họ chọn rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi, ai nấy trong thôn đều tràn ngập ác ý nhìn bọn họ vô cùng náo nhiệt mà tổ chức hôn lễ.

Phụ nữ trong thôn ít, con gái lại càng ít. Bái tế Hà Thần mỗi năm đều yêu cầu một cô thiếu nữ, mặc kệ có phải là người thuần khiết nhất hay không.

Vậy nên, nữ quỷ bị đem đi hiến tế cho Hà Thần đêm ấy mới bị đám cầm thú đó vấy bẩn.

Còn chồng và nhà chồng của nữ quỷ thì sao? Đều ở dưới cái giếng trong sân kia.

"Phu quân!!!"

Nữ quỷ thê lương khóc, nàng từng hận, từng oán, tại sao phu quân lại không tới cứu nàng. Hóa ra, phu quân đã sớm chết trước nàng.

Khăn voan trắng cứ thế mà bị nữ quỷ khóc đến thành khăn voan đỏ, nữ quỷ đột nhiên bóp chặt cổ trưởng thôn, nâng người lên giữa không trung.

"Thôn Tiểu Hà! Không được chết tử tế!!!"

A Căn đã sớm bị dọa vỡ mật, hắn là con trai của trưởng thôn, về sau sẽ kế thừa vị trí của trưởng thôn. Đối với chuyện bái tế Hà Thần của thôn Tiểu Hà, hắn đương nhiên cũng biết rõ.

Bảo rằng người trong thôn Tiểu Hà đều là đồng lõa, đây cũng là sự thật.

Nữ quỷ tức giận, oán khí tùy ý lượn lờ trong phòng, Hàn Tiếu lén lút sờ sờ Hứa Chanh bên cạnh.

"Lão đại, bây giờ mình nên làm gì?"

Hứa Chanh nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đi ra sân."

Nhóm người lén chạy ra sân, Hứa Chanh cầm dao găm, bảo mấy người khác tạm thời đừng lại gần, một mình cậu bước tới miệng giếng.

Đến gần nhìn, nhưng do đang đêm, trong giếng đen như mực, phảng phất như có thứ gì đó đang mãnh liệt quay cuồng trong bóng tối. Hứa Chanh không hành động thiếu suy nghĩ, cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên đề cao âm lượng nói.

"Vũ Lâm, vợ anh tới kêu anh về nhà ăn cơm!"

Nhóm người ở đằng xa hả họng đứng hình.

Sau đó, càng làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, thứ trong giếng thế mà thật sự đáp lại Hứa Chanh.

Chỉ thấy sương đen cuồn cuộn trào ra từ trong giếng, nhưng chỉ có thể bồi hồi ở miệng giếng.

"Mỹ Ngọc! Nương tử ơi..."

Giọng nói như bị dồn nén rất lâu, từ trong đám sương đen truyền ra. Giọng nói truyền tới phòng khách, nữ quỷ nghe thấy, ném trưởng thôn xuống đất, tông cửa xông ra.

Đi vào trong sân, đôi vợ chồng bị cách trở nhiều năm rốt cuộc cũng được đoàn tụ.

Sau khi nhìn thấy nữ quỷ, sương đen chậm rãi tan đi, lộ ra nam quỷ bên trong.

Bởi vì bị quăng xuống giếng, nước trên người nam quỷ không ngừng nhỏ giọt. Mà trên người chàng, vẫn mặc bộ quần áo tân lang năm đó.

Quỷ tân nương nói với quỷ tân lang: "Phu quân, nên vén khăn voan của em lên rồi."

"Được."

Quỷ tân lang vén khăn voan đỏ của quỷ tân nương, để lộ dung nhan mà chàng nhất kiến chung tình năm đó.

"Mỹ Ngọc, nương tử. Chúng ta kiếp sau lại làm phu thê."

Quỷ tân nương thẹn thùng cười, hai quỷ ôm nhau. Hóa thành sương đen dây dưa, bao phủ toàn bộ thôn Tiểu Hà.

Nhiều năm trôi qua, báo ứng của thôn Tiểu Hà chung quy vẫn phải tới.

"Hu hu hu, cảm động quá đi."

Sở Sở cảm tính xoa xoa khóe mắt vươn nước mắt, sau đó hai mắt nhắm lại, té xỉu trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, trong hoảng hốt, cô nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ mang vẻ lo lắng của nam thần.



"Sở Sở, em không sao chứ?"

Sở sở ngây ngốc nhìn nam thần, shh —— sao cô luôn cảm thấy nam thần giống một người ấy nhỉ? Là ai vậy ta?

...

Qua vòng: Hoàn mỹ

Cho điểm: S+

Giá trị nguyện vọng: 1000

Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành hoàn mỹ

Cho điểm: S

Giá trị nguyện vọng: 5000

Thu được một hộp mù đạo cụ.

【 Thông báo: Nhân dịp người chơi Hứa Chanh hoàn thành ba lần nhiệm vụ phụ, trò chơi khen thưởng một lần phó bản đặc biệt. 】

【 Phó bản đặc biệt sẽ mở ra vào ba ngày sau, xin người chơi hãy tới vòng đu quay trong thời gian quy định để mở phó bản. 】

Phó bản đặc biệt? Hứa Chanh ngạc nhiên. Không ngờ trò chơi này còn có cả phó bản đặc biệt.

Hứa Chanh nghĩ nghĩ, quyết định lên diễn đàn lục xem phó bản đặc biệt.

Chỉ là không nghĩ tới, thông tin về phó bản đặc biệt trên diễn đàn cực kỳ hiếm hoi, điều này khiến Hứa Chanh không khỏi nghiêm túc lên. Cậu lại tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một bài đăng bị khóa, bài đăng này yêu cầu phải trả lời câu hỏi mới mở ra được.

Câu hỏi là: Làm sao để kích phát phó bản đặc biệt.

Đáp án:

Hứa Chanh nghĩ nghĩ, nhập vào: Hoàn thành ba lần nhiệm vụ phụ.

Thành công mở khóa.

Xem ra cậu không nhập sai.

Hứa Chanh phát hiện, người nhắn lại trong bài đăng không nhiều lắm. Nhưng người có thể để lại lời nhắn ở chỗ này, tuyệt đối là người chơi đỉnh cấp.

Một đường lướt xuống dưới, Hứa Chanh thấy không có bao nhiêu người nói về chuyện phó bản đặc biệt, đa số đều là có người gửi lại lời nhắn, nói: "Phó bản đặc biệt, nên tổ đội."

Hứa Chanh nhìn, có một cái bình luận mới nhất, là của người tên "Thư Thư Thư 、", y viết.

【 Còn ai có phó bản đặc biệt không? Cầu tổ đội. 】

Hứa Chanh nhìn chằm chằm cái tên này, cảm thấy người này chắc chắn là một người quen.

Cậu nghĩ nghĩ, để lại một câu: Phó bản đặc biệt, tới tổ đội.

Sau đó thoát ra.

Duỗi người, Hứa Chanh nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay trời trong nắng ấm, mặt trời thật ấm áp, là thời tiết thích hợp cho việc đi dạo.

Vừa đến huyền quan thay giày, mẹ Hứa Chanh liền từ phòng bếp chạy ra hỏi Hứa Chanh muốn đi đâu.

"Sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi mà còn đi ra ngoài?"

Hứa Chanh cười cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Con đi mua bó hoa."

Mẹ Hứa Chanh trầm mặc trong chốc lát, "Cũng được, thay mẹ chào hỏi Nhất Mãn một câu."

"Dạ."



Nhìn theo con trai ra cửa, mẹ Hứa Chanh thở dài một hơi.

Thường xuyên đến thăm cửa hàng bán hoa, nhân viên cửa hàng sớm đã quen thuộc với Hứa Chanh. Thấy cậu tới, nhân viên nhiệt tình ra tiếp đón.

"Anh Hứa tới rồi ạ, hôm nay có hoa mới giao tới, anh muốn xem thử không?"

Hứa Chanh gật đầu, nói nhân viên gói cho cậu một bó hoa hồng đỏ, thanh toán xong cậu cũng không nói thêm gì, nhận hoa liền rời đi.

Một nhân viên khác trong cửa hàng nhìn Hứa Chanh rời đi, hâm mộ nói với nhân viên vừa tiếp đãi Hứa Chanh: "Em thấy cậu ấy tới mua hoa rất nhiều lần rồi, loại hoa nào cậu ấy cũng từng mua qua, hâm mộ bạn gái của cậu ấy ghê."

Nhân viên kia chỉ cười không nói.

Đứng trước bia mộ, Hứa Chanh ngơ ngác nhìn ảnh chụp của Sở Nhất Mãn. Hoa hồng được cậu để tựa vào bia mộ, một trận gió thổi qua, cánh hoa sắp nở khẽ rung động.

Lần này Hứa Chanh không trầm mặc rời đi như những lần trước, mà nhẹ giọng nói với Sở Nhất Mãn: "Mấy ngày nữa em phải đi hoàn thành một chuyện có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mặc kệ là thành công hay thất bại, em sẽ không phải tới nhìn anh nữa."

Cậu trầm mặc trong chốc lát, "Nếu anh không muốn em chết, vậy anh phù hộ em đi."

Nói xong, cậu liền xoay người rời đi.

Khi về đến nhà đã là buổi chiều, ba Hứa Chanh vừa lúc đang ở nhà.

Ông thấy Hứa Chanh trở về, buông tờ báo trong tay.

"Về rồi à."

Hứa Chanh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba cậu.

Ba Hứa Chanh thở dài, "Ba nghe mẹ con nói, con lại đi thăm Nhất Mãn?"

Hứa Chanh không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Nhìn Hứa Chanh như vậy, kỳ thật ba Hứa Chanh cũng phi thường đau lòng. Ông chỉ có một đứa con trai, tuy từ nhỏ vẫn luôn nghiêm khắc với cậu, nhưng tình cha đong đầy không thể là giả được.

Nhìn con trai hiện giờ không hoạt bát như ngày xưa, ba Hứa Chanh cũng từng oán trách, ông trách con trai không biết cố gắng, vì một người đàn ông mà sống dở chết dở.

Nhưng hiện tại, con trai được chẩn đoán là ung thư, ông lại giận không nổi. Ông luôn cảm thấy ông trời thật biết trêu ngươi, trước đó vừa mất đi một đứa nhỏ mà họ xem như con trai, giờ lại tới đứa này, cũng không biết còn có thể bồi bọn họ được bao lâu nữa.

Ba Hứa Chanh cuối cùng cũng không nói gì thêm, ông bảo Hứa Chanh, mẹ cậu chừa cơm cho cậu ở trong bếp, kêu cậu tự hâm ăn.

Hứa Chanh gật đầu nói dạ.

Bồi ba cậu ngồi thêm một lúc, chờ ba cậu đi làm, cậu mới xuống bếp ăn một chút.

Trở về phòng, mở máy tính.

Trên diễn đàn có người nhắn tin riêng cho cậu.