Vòng Đu Quay

Chương 4: 〖2〗Bóng tối




Hứa Chanh xác định, trong động này ngoại trừ cậu, ngoài đó còn có một thứ không xác định tồn tại. Cậu vẫn duy trì động tác vịn tường, từ từ ngồi xổm xuống, sau đó cẩn thận dựa vào tường.

Tựa như phát giác đã lâu mà không có động tĩnh gì, thứ kia bắt đầu động.

Hứa Chanh nghe thấy tiếng bước chân trộn lẫn trong đó, đang chậm rãi đi tới chỗ cậu.

Nó đang dừng ngay trước người Hứa Chanh.

Hứa Chanh có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương, còn có mùi vị khó ngửi trên người đối phương.

Sắc mặt Hứa Chanh nhất thời rất khó coi.

Mãi đến một lúc lâu sau, tiếng hít thở kia mới chậm rãi rời xa Hứa Chanh. Nhưng Hứa Chanh không hề thả lỏng cảnh giác, cậu vẫn đợi tại chỗ một hồi lâu mới dần dần thả lỏng.

Nhưng cậu vẫn không giảm cảnh giác.

Nhéo nhéo mũi mình, sắc mặt Hứa Chanh ngưng trọng.

Cậu không thấy rõ thứ trong bóng tối là gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết, đó tuyệt đối là một sự tồn tại nguy hiểm.

Cậu ngồi xổm, sờ soạng trên mặt đất chốc lát. Sờ được một tay đầy chất dính nhớp, nhịn xuống cảm giác ghê tởm, cậu đưa đến mũi ngửi thử.

Giống như đúc với hơi thở cậu vừa nghe thấy khi nãy.

Lau dịch nhầy trên tay lên vách đá, Hứa Chanh cẩn thận đứng dậy rời khỏi cái động này.

Nhớ lại vừa rồi, bên cạnh còn có một cái động khác...

"Hi hư, hi hư..."

"Hi hư, hi hư..."

Một tràng tiếng hít thở, khiến Hứa Chanh đau đầu không thôi.

Mấy tiếng trước, cậu đổi một hang động rồi tiếp tục di chuyển, may là vận khí của cậu không tồi, đi một lúc cũng không gặp phải lối hang nào khác. Nhưng sau khi đi một hồi thì cậu tiến vào nơi này.

Không, nói đúng ra là cậu không cẩn thận rơi vào một cái động, sau đó cậu liền nghe được vô số tiếng hít thở.

Sơn động nơi này có chút đặc biệt, âm thanh hơi lớn một chút đều sẽ bị khuếch đại, ví dụ tiếng hít thở rất nhỏ thì không sao, nhưng hô hấp hơi dồn dập một chút liền bị khuếch đại, cái này đúng là muốn khảo nghiệm tâm lý người ta mà.

Nơi Hứa Chanh đi lạc vào hình như là hang ổ của "nó", mùi vị nồng đậm của nơi đây khiến người ta thật muốn nôn mửa.

Hứa Chanh phải dùng tay bịt mũi mới ngăn được cái mùi đáng sợ này ập tới.

Cậu dựa vào vách đá gần nhất, bảo bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu không thể kinh động đến mấy thứ kia, cậu không thể chết ở đây được.

Hứa Chanh nhắm mắt lại, trong đầu nhớ đến hình ảnh của Sở Nhất Mãn, gia tốc tim đập dần ổn định lại. Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi chậm rãi sờ soạng vách đá sau lưng, muốn từ từ đứng dậy.

Thời điểm cậu sắp đứng vững, một người lại rơi từ trên đầu xuống, nện mạnh lên người cậu. Hứa Chanh bị đập cho choáng váng, nhịn không được mà kêu một tiếng.

Nhưng tiếng rên này nhanh chóng bị cậu nuốt xuống, cậu vẫn nhớ đằng trước còn có một đám thứ không xác định tồn tại.

Người ngã đè Hứa Chanh không có động tĩnh, Hứa Chanh chỉ đành quỳ trên đất lần mò.

Cậu híp mắt, muốn nhìn rõ xem người này là ai, nhưng xung quanh quá tối, hoàn toàn chẳng thấy được gì. Chần chừ một chút, cậu duỗi tay sờ eo đối phương.

Ừm, có cơ bụng, không phải nữ. Hứa Chanh nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, cậu liền không có áp lực tâm lý mà tiếp tục sờ. Khụ, chỉ là đang tìm xem trên người người này có vật gì hữu dụng hay không thôi.

Quả nhiên, cậu thật sự mò được... tìm được.

Trên mắt đối phương, hẳn không phải là kính râm, vậy có lẽ là đồ vật hữu dụng.

Hứa Chanh nhẹ nhàng tháo xuống, rồi mò mẫm đeo lên mắt mình. Tầm nhìn đã lâu không thấy gì xuất hiện trước mắt cậu, Hứa Chanh không khỏi vui vẻ.

Cúi đầu nhìn người vừa rơi xuống, là một trong ba người kia.

Trên người đối phương có vết thương, Hứa Chanh vừa nãy đã sờ thấy, nhưng vì đối phương mặc đồ đen, nên không thấy rõ vết thương ra sao.

Điều chỉnh hô hấp, Hứa Chanh che miệng đối phương, sau đó dùng sức đẩy hắn ra.

Sau khi đẩy đối phương ra, Hứa Chanh che miệng thở dốc, sau lưng đau đến nhe răng, nhưng hết cách rồi, chỉ đành nhịn đau thôi.

Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cậu chậm rãi xoay người.

Cảnh tượng trước mắt làm cậu suốt đời khó quên.

Nhìn lướt qua, đại khái có đến hơn trăm thứ.

Chúng chen chúc nhau, bị chất lỏng sền sệt không rõ dính vào nhau, chúng không có mắt, hoặc là chỉ đang ngủ say.

Mà vị trí Hứa Chanh và người đàn ông vừa ngã xuống vừa vặn là một cái đài đá khá cao, chỉ có thể nói là vận khí tốt, nếu không, ngã vào đống lít nhít dưới này, không bị giết chết thì cũng bị gớm chết.

Hứa Chanh vừa rợn người vừa nghĩ. Chỗ này nhìn qua chẳng thấy lối ra, vậy mấy thứ ngoài đó làm sao xuất hiện? Hay là, lối ra thì vẫn có đó, nhưng do Hứa Chanh không thấy được thôi.

Bất quá bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, Hứa Chanh cẩn thận quan sát hang động này, mong tìm ra lối thoát thích hợp.

Hứa Chanh tựa người về sau, không có cách rồi, đành từ từ đến thôi. Nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang ngất, cậu ngập ngừng, cuối cùng vẫn kéo đối phương qua.

Bên hông người nọ có một cái túi, không biết trong đó có gì. Hứa Chanh sờ thử, phát hiện vết thương của đối phương nằm ở phần eo, vẫn còn đang chảy máu.

Nhẹ nhàng kéo ra xem, một mảng thịt lớn đã bị khoét.

Hứa Chanh kinh ngạc nhìn, đoán là đối phương gặp phải đám dưới kia nên bị cắn.

Vậy hai người đồng hành khác của đối phương đâu?

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó đúng là có một cái hố. Nhưng nó cao quá, với chiều cao của Hứa Chanh hoàn toàn không với tới.

Cậu không khỏi thất vọng.

Nhìn người đàn ông đang hôn mê, Hứa Chanh đẩy nhẹ đối phương. Nếu không cầm máu, đối phương có thể sẽ chết do mất máu quá nhiều. Mấp máy môi, cậu cởi áo khoác, cầm máu giúp đối phương.

Giờ cũng không tiện bắt bẻ khó chịu, lỡ dơ rời thì để nó dơ luôn đi.

Sau khi làm xong, Hứa Chanh ngồi đó ngốc một hồi.

Giờ phải làm gì đây? Lên không được xuống không xong, cậu còn có thể làm gì đây?

Nghĩ nghĩ, Hứa Chanh thế mà mơ màng thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, cậu giật mình tỉnh dậy.

Tiếng hô hấp dồn dập khiến sơn động vốn đang yên tĩnh chợt nhốn nháo lên, đám vật dưới kia bị đánh thức.

Hứa Chanh vội che miệng, liều mạng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Trong lòng rầu rĩ sao mình có thể ngủ quên mất.

Cậu áp sát vào đài đá, lén nhìn xuống dưới.

Cũng may, mấy thứ phía dưới không bị đánh thức toàn bộ, chỉ có vài thứ hô hấp lớn lên, nhưng có lẽ vì xung quanh đều là đồng loại, những thứ vừa tỉnh lại không biết âm thanh ngoại lai đến từ nơi nào.

Sau một trận xôn xao, Hứa Chanh phát hiện những thứ đó tỉnh lại thì quanh quẩn tại chỗ trong chốc lát rồi biến mất ngay dưới dài.

Ủa?

Ánh mắt Hứa Chanh sáng lên, không lẽ...

"Anh, em không được rồi. Em chạy không nổi." Tạ Á Đình cố hết sức đuổi theo Tạ Á Kiệt, vết thương trên vai vì mất máu quá nhiều khiến sắc mặt cô trắng bệch.

Vẻ mặt Tạ Á Kiệt rất khó coi.

Hắn tính sai rồi, hắn không nên thiếu cảnh giác.

Hắn nên sớm nhận ra, màn thăng cấp sao có thể không khó?

Hiện tại, vì sơ suất của hắn mà anh em tốt sống chết không rõ, em gái thì sắp kiệt sức.

Cuối cùng, Tạ Á Kiệt giấu em gái vào một cái động, trở tay dán cho đối phương một lá bùa chữa trị.

"Ngồi ở đây, không được lên tiếng, anh đi dụ chúng rời đi." Tạ Á Kiệt thấp giọng dặn dò Tạ Á Đình.

Tạ Á Đình cũng biết mình đi theo chỉ tổ thêm liên lụy, cô gật đầu, chỉ đành nói anh cô cẩn thận một chút.

"Ừ."

Tạ Á Kiệt xoay người chạy đi, vừa chạy vừa phát ra âm thanh hấp dẫn mấy thứ theo sau hắn.

Tạ Á Đình che miệng, cuộn tròn, đợi đám kia chạy lướt qua cô.

Một lúc lâu sau, cô mới giật giật thân mình.

Đỡ tường đá đứng dậy, đầu choáng váng, lui về sau một bước rồi hụt chân vào hư không.

Thời điểm Hứa Chanh chuẩn bị thăm dò phía trước, đột nhiên lại có một thứ đập lên người cậu, Hứa Chanh kêu lên một tiếng, thiệt muốn chết mà.

Eo cậu sắp gãy mất.

Cổ họng giật giật, phun ra một ngụm máu.

"Ui, không đau?"

Trên người cậu truyền đến tiếng phụ nữ thật nhỏ, đối phương tựa như vẫn đang thắc mắc sao mình ngã xuống mà không thấy đau chút nào. Gân trán Hứa Chanh nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi.

Cậu nói: "Cô còn muốn ngồi bao lâu nữa!"

Tạ Á Đình sửng sốt, không nghĩ tới dưới thân mình còn có người. Cúi đầu vừa thấy, đúng là có một người! Mặt đỏ lên, cô vội vàng leo xuống khỏi người Hứa Chanh, rồi bất chợt nhìn thấy đồng bạn bên cạnh.

"Lư Phong!"

Cô thấp giọng gọi tên đồng bạn, nhưng Lư Phong không phản ứng, cô duỗi tay sờ trán đối phương, nóng quá, phát sốt rồi.

Từ túi bên hông, Tạ Á Đình lấy thuốc trị liệu ra đút cho Lư Phong.

Vật phẩm của trò chơi đúng là hàng chất lượng.

Hô hấp của Lư Phong nhanh chóng ổn định lại, cũng hạ sốt.

Hứa Chanh bị đập cho phun máu cuộn tròn thân mình một hồi lâu, cậu ôm dạ dày đến khi cơn đau co rút qua đi mới chùi vết máu ngoài miệng. Cậu hiện tại đau đầu chóng mặt, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện tệ nhất, tệ nhất chính là, một ngụm máu Hứa Chanh phun ra khi nãy vừa hay phun tới chỗ đám dưới kia. Mùi máu tươi đánh thức bọn chúng, hiện tại, chúng đang nhao nháo tìm kiếm bóng dáng Hứa Chanh.

Lãnh địa bị xâm nhập, tiếng "hi hư" của bọn chúng dần lớn lên.

Cả đám bị đánh thức.

Nhưng lúc này, Hứa Chanh vẫn chưa hề hay biết nguy hiểm đang kéo đến.

"Này, anh không sao chứ?" Tạ Á Đình nhìn Hứa Chanh vẫn còn nằm trên đất nghĩ thầm, mình nhẹ lắm mà, không đến mức đè người ta đến xỉu luôn đâu ha...

Hứa Chanh nâng tay, ý bảo mình chưa chết.

Tạ Á Đình nhẹ nhàng thở ra.

"Đây là đâu vậy?"

Cô rất rõ ràng, lớn tiếng nói chuyện sẽ nguy hiểm, cho nên vẫn luôn đè thấp giọng nói.

Hứa Chanh chỉ chỉ phía sau, ý bảo Tạ Á Đình tự đi xem.

Tạ Á Đình vừa giương mắt, suýt sợ đến hét lên. Cũng may cô phản ứng nhanh, che miệng lại, nuốt tiếng hét xuống.

Nghĩ đến anh trai dụ bọn quái vật đi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Lư Phong, Lư Phong, anh mau tỉnh lại đi, anh tôi gặp nguy rồi." Tạ Á Đình sốt ruột gọi đồng bạn đang hôn mê, giọng nói đè thấp lại mang theo tiếng khóc nức nở.

Lư Phong nhanh chóng bị đánh thức.

Tố chất thân thể gã vốn khá tốt, sau khi dùng thuốc trị liệu liền nhanh chóng tỉnh lại.

Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là: "Anh Kiệt sao rồi?"