Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tôn Uy cầm cúp ngồi trở lại vị trí Lâm Nham nhìn Hoắc Cảnh Du vẫy tay chào chính mình, cậu ngoắc ngoắc ngón tay, Hoắc Cảnh Du lập tức vui tươi hớn hở chạy lại cọ ngồi.

"Anh rể!"

Lâm Nham khóe miệng trừu trừu, "Anh rể?"

"Kêu như vậy thân thiết a." Hoắc Cảnh Du vẻ mặt anh không hiểu, nâng nâng cằm, "Vừa rồi thấy biểu tình của Tề Huy không?"

"Không phát hiện, chỉ xem đàn anh."

Tôn Uy ê răng, trộm quét mắt nhìn về người nhìn phương hướng bọn họ sau nói, "Hoắc tổng, cậu cứ ngồi ở trong này không lo gì sao?"

"Có vấn đề gì? Chuyện tôi nên làm đều đã làm xong rồi, còn quản tôi ngốc ở chỗ nào sao?" Hoắc Cảnh Du không thèm để ý khoát tay, hỏi Lâm Nham, "Anh rễ, Tam ca em lúc nào đến? Cái hạng mục đầu tư ở S thị kia của anh ấy làm thế nào rồi?"

Lâm Nham khó hiểu mà nhìn cậu ta, "Hạng mục đầu tư gì? Anh ấy không nói a."

Hoắc Cảnh Du cười ngượng, cậu ta ý thức được mình nói sai rồi.

"Cái kia, anh rễ anh cùng Tôn Uy nói chuyện đi, em còn có việc đi trước, hẹn gặp lại." Vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Lâm Nham bị hành động giống như chạy trối chết của cậu ta làm cho không còn gì để nói, ngược lại Tôn Uy có thể hiểu được vì cái gì cậu ta chạy trốn nhanh như vậy.

Bị chủ tịch biết kinh hỉ mình chuẩn bị đã bị cậu ta một ngữ nói toạc ra, chậc chậc, kia cũng không phải là chuyện tốt.

Sau điển lễ trao giải Tôn Uy Tôn Uy mới ra cửa hội trường đã bị các truyền thông vây quanh, Lâm Nham không chạy đi đồng dạng bị vây chung.

"Trước khi Tôn ảnh đế đoạt giải truyền ra tin tức nói giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này của Bách Hoa là Tề Huy, anh đối với cái này có ý kiến gì không?"

"Tôn ảnh đế anh đối với bốn chữ danh xứng với thực do Hoắc tổng nói có cảm tưởng gì?"

"Tôn ảnh đế anh cùng Tề Huy giao tranh mấy lần anh ta đều bại bởi anh, anh cho rằng anh ta có thể ghi hận anh không?"

"Tôn ảnh đế anh có nhận quay tiếp bộ phim mới của đạo diễn Trương Mậu không? Ông ta đối ngoại nói rất muốn lại hợp tác với anh thêm lần nữa."

Các loại vấn đề ùn ùn kéo đến, đừng nói là Tôn Uy phải trả lời, ngay cả Lâm Nham đứng bên cạnh đều có thể cảm giác được các phóng viên truyền thông dày đặc ác ý.

Tôn Uy phi thường bình tĩnh, hiển nhiên đã muốn nghĩ xong đối sách rồi, "Thứ nhất tôi đối với chuyện truyền thông dự đoán lúc trước cũng không cảm kích, thứ hai Hoắc tổng đối với diễn kỹ của tôi khẳng định làm cho tôi thật cao hứng, thứ ba tôi cho rằng Tề Huy không có bại bởi tôi, tôi thực thưởng thức diễn kỹ của cậu ta, thứ tư, tôi cũng không có nhận được kịch bản của đạo diễn Trương Mậu, hơn nữa thời gian của tôi là từ người đại diện an bài, có thể cùng đạo diễn Trương Mậu hợp tác hay không còn phải xem duyên phận nữa."

Sau khi Tôn Uy nói xong Phạm Hồng Vân liền mang theo bảo tiêu lại đây, phóng viên truyền thông hiển nhiên không nghĩ cứ dễ dàng như vậy cho Tôn Uy chạy trốn, chuyện vừa chuyển trực tiếp chuyển đến Lâm Nham.

"Xin hỏi Lâm Nham có lời đồn đãi nói cậu cùng Tề Huy đã từng là tình nhân, chuyện này cậu giải thích như nào?"

Lâm Nham sửng sốt, dư quang khóe mắt nhìn thấy Tề Huy đi ra từ hội trường sau mỉm cười nói, "Tôi cùng Tề tiền bối chính là bạn bè, hiện tại cũng đang cùng tiền bối đóng phim chung."

Phạm Hồng Vân nháy mắt với bảo tiêu, đem hai người cứu ra, "Ngày mai Tôn Uy còn phải quay phim, cám ơn các vị lượng giải."

Các phóng viên rất muốn nói bọn họ không muốn lượng giải, bọn họ muốn đầu đề, đáng tiếc, nhiều bảo tiêu cao tráng như vậy chống đỡ nghĩ muốn chen vào cũng không chen được.

Lúc ngồi trong xe Lâm Nham lòng còn mang sợ hãi, cậu nhìn về phía cúp mà Tôn Uy giao cho trợ lý hỏi, "Đàn anh, mỗi lần đều như vậy sao?"

Tôn Uy gật đầu, "Chờ sau này cậu lấy được thưởng liền sẽ biết, chỉ có càng dũng mãnh hơn không có dũng mãnh nhất, nếu như không phải Phạm ca gọi bảo tiêu tới chỉ sợ chúng ta còn phải bị vây thêm một hồi."

"Bảo tiêu không phải tôi gọi đến, là Hoắc tổng lưu lại." Phạm Hồng Vân thản nhiên nhắc nhở.

Tôn Uy nhe răng, "Anh không phải nói với tôi nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này không phải là Tề Huy sao! Hại tôi mất mặt ở màn hình lớn."

Phạm Hồng Vân đẩy đẩy gọng mắt kính, liếc cậu ta, "Chỉ đùa với cậu một chút mà thôi, cậu còn tưởng thật sao?"

Lâm Nham lắc đầu, lấy di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Lân nói cho hắn biết cậu đang trở về khách sạn.

Ngày hôm sau ở tổ kịch 《 Siêu mẫu》 nhìn thấy Tề Huy hắn ta hoàn toàn giống như người không có việc gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, một chút cũng sẽ không bị những tin tức này ảnh hưởng.

Lâm Nham rất bội phục phần bình tĩnh thong dong này của hắn ta, nhưng Vương Dĩnh lại nói buổi sáng lúc cô ở bên ngoài phòng trang điểm nghe thấy Tề Huy nổi giận với người đại diên của hắn ta.

"Thật hung ác, người đại diện của hắn ta một tiếng cũng không dám hừ." Vương Dĩnh đưa bánh trứng gà cho Lâm Nham, "Lâm ca anh buổi sáng còn chưa ăn, anh ăn cái này đi."

Sau khi nói cảm ơn Lâm Nham cúi đầu mở túi cắn một ngụm, "Chính là bởi vì chuyện trao giải ngày điển lễ hôm qua sao?"

"Em cũng không biết, em không dám nghe lén." Vương Dĩnh lắc đầu ngồi xuống, "Vừa rồi em còn nhìn thấy Phương Hàm, thật sự rất soái a."

"Phương Hàm đến rồi?" Lâm Nham quay đầu nhìn chung quanh, vừa vặn cùng Phương Hàm mới vừa hóa trang xong từ trong phòng hóa trang đi ra đối mắt, cậu ta nâng tay lên huy huy.

Phương Hàm trước đi cùng đạo diễn Vương Linh chào hỏi sau đó chạy tới hướng cậu, "Không tệ a anh em, cư nhiên có bánh trứng gà ăn, cho tớ cắn một ngụm với."

Lâm Nham đem nửa cái bánh còn lại đều cho cậu ta, lau miệng nói, "Tớ nghĩ cậu buổi chiều mới tới."

"Dù sao cũng không có việc gì liền tới, này không phải còn có thể gặp cậu sớm một chút sao!" Phương Hàm cũng không ghét bỏ, hai ba ngụm ăn hết nửa cái bánh.

"Phương Phương Phương Phương, Phương Hàm, em em em em, em là fan của anh, anh có thể ký tên cho em không." Khuôn mặt Vương Dĩnh đỏ bừng, cầm quyển sổ nhỏ trong tay cùng cây bút, xem chừng đã chuẩn bị xong từ sớm.

Phương Hàm lấy qua bút ký tên, còn đặc biệt soái khí nháy mắt mấy cái với Vương Dĩnh, "Cảm ơn mỹ nữ có thể ái mộ ta."

Vương Dĩnh cầm quyển sổ mắt hoa si.

Lâm Nham không nói gì nhìn về phía Phương Hàm, không có việc gì loạn phóng điện, ảnh hưởng trợ lý nhỏ nhà mình làm việc!

"Ngày hôm đó tớ casting không có phát hiện Tề Huy a, vừa rồi nhìn thấy hắn ta còn bị dọa nhảy dựng, nhưng sắc mặt hắn ta là thật khó coi." Phương Hàm tiến đên bên tai Lâm Nham nói nhỏ, trong giọng nói không che giấu vui sướng khi người gặp họa chút nào, "Chậc chậc, cậu là không có phát hiện hôm qua bộ dạng của hắn như nào, cười đến hứng thú a."

"Cậu đã quên lúc trước nói Sở Dịch rồi sao? Luôn nói sau lưng người khác coi chừng bị bắt gặp." Lâm Nham thực không hiểu rõ vì cái gì người bên cạnh mình luôn lại nói với cậu chuyện của Tề Huy, cậu đã vô số lần tỏ vẻ chính mình đối Tề Huy đã không còn cảm giác gì, chẳng lẽ này còn chưa đủ sao?

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy được hắn ta xấu mặt là chuyện rất khiến lòng người vui vẻ sao?" Phương Hàm nhíu mày nhìn cậu, "Vì cái gì tớ cảm thấy cậu một chút cũng không vui vẻ."

"Cảm giác của cậu là đúng, tớ không cảm thấy vui vẻ gì." Lâm Nham nghiêng đầu, thấy ánh mắt cậu ta lộ ra nghi hoặc thở dài, "Cho dù nguyên nhân chủ yếu mà chúng tớ chia tay là hắn ta vượt giới hạn, nhưng này cũng không đại biểu tớ phải hận hắn ta, đi cười nhạo hắn ta, cậu hiểu không?"

Phương Hàm lắc đầu, cậu ta không hiểu.

Cậu ta cảm thấy Lâm Nham rất không có tính khí, bị phản bội bị tổn thương không trả thù thì cũng thôi đi, vì cái gì ngay cả đối phương bị bẻ mặt đều cảm thấy không hứng thú? Cậu ta thật không thể hiểu đường về não của Lâm Nham rốt cuộc là như nào.

Lâm Nham cảm thấy được thực vô lực, cậu đứng lên vỗ vỗ bả vai Phương Hàm, chỉ nói một câu, "Anh em, cậu nói chuyện yêu đương đi, sau khi yêu đương rồi cậu sẽ hiểu."

Phương Hàm ngốc hồ hồ mà nâng mặt nhìn cậu, vì sao Lâm Nham đứng ngược nắng ở trước mặt cậu ta lại cảm thấy cậu ấy thật cao lớn đâu? Rõ ràng Lâm Nham còn thấp hơn so với mình một chút mà.

"Lâm Nham!" Lúc này Phạm Hồng Vân ở cách đó không xa gọi cậu, "Đến đây."

Lâm Nham đi qua liền thấy phía sau Phạm Hồng Vân khoảng năm mét đậu một chiếc Hummer màu đen, biển số xe còn rất quen thuộc nha.

Phạm Hồng Vân thấy cậu nhìn chằm chằm chiếc xe kia không khỏi cười nói, "Thật khó cho cậu cùng chủ tịch còn có tính cảm ứng nhau?"

".... Chiếc xe kia đậu trong gara nhà em, em đương nhiên biết rồi." Lâm Nham đối xe ngoắc ngoắc, Hoắc Cảnh Lân xuống xe lập tức hướng về phía cậu đi tới.

Lâm Nham đi mau mấy bước đón nhận hắn, mặt mang mỉm cười ngửa đầu nhìn hắn, "Không phải nói hai ngày nữa mới lại sao?" Đêm qua lúc gọi điện thoại nam nhân nhà mình nói đột nhiên có việc chỉ có thể trễ hơn mấy ngày mới lại đây, hiện tại có thể nhìn thấy hắn cậu thực kinh hỉ.

Phương Hàm thấy người đàn ông cao lớn cùng Lâm Nham cùng đi tới có chút nghi hoặc, theo sau nhìn thấy khóe miệng Lâm Nham tươi cười lập tức hiểu được, vị này chính là Hoắc đại lão bản trong truyền thuyết.

Phương Hàm tiện hề hề đi qua đứng ở bên cạnh Lâm Nham, cười chào hỏi Hoắc Cảnh Lân, "Xin chào Hoắc tiên sinh, tôi là Phương Hàm, là anh em tốt của Lâm Nham."

Hoắc Cảnh Lân gật gật đầu, đặc biệt lãnh đạm nói, "Nham Nham có nói qua chuyện của cậu, tôi thực chờ mong biểu hiện của cậu."

Phương Hàm sửng sốt, có ý tứ gì?

Lâm Nham ngoài ý muốn nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân, "Thực sự có thể?"

Hoắc Cảnh Lân nâng nâng tay niết niết cằm cậu, ôn nhu nói, "Đương nhiên có thể, chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ giúp em thực hiện."

Lâm Nham nháy mắt mấy cái, thấu qua lôi kéo tay của hắn lắc lắc, "Cảnh Lân anh có phải là xem phim truyền hình quá nhiều rồi không, lời này hình như là của tổng tài bá đạo đến hống nữ diễn viên nha."

Phương Hàm che miệng cười trộm.

Hoắc Cảnh Lân vô ngữ mà nhìn Lâm Nham, không khí liền cứ như vậy bị phá hủy, không còn gì.

Tề Huy quay xong phân cảnh diễn của mình rất xa liền thấy Lâm Nham lôi kéo tay một người đàn ông nói nói cười cười đi tới bên này, hắn ta cau mày sắc mặt không tốt.

"Hối hận rồi?" Thành Kỳ đứng ở bên người hắn ta cười lạnh một tiếng, "Vị kia chính là rất có lai lịch, tôi khuyên anh đừng hao tâm tổn trí."

Tề Huy lạnh lùng liếc mắt cậu ta một cái, "Chuyện của tôi không cần cậu quản."

Thành Kỳ nhún nhún vai, "Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh mà thôi, không nghe thì thôi, anh trai."

Tề Huy cắn chặt răng hàm, hừ lạnh một tiếng xoay người đi thay quần áo chuẩn bị phân cảnh tiếp theo.

Thành Kỳ đứng ở tại chỗ nhìn Lâm Nham trong chốc lát sau cũng xoay người rời đi, Lâm Nham nghiêng đầu nhìn bóng dáng của cậu ta, khó hiểu.

Vừa rồi có phải Thành Kỳ nhìn chằm chằm mình hay không? Cảm giác thật quỷ dị.

"Người kia chính là Thành Kỳ?" Hoắc Cảnh Lân bị Lâm Nham lôi kéo đi đến chỗ cậu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Thành Kỳ liền nói, "Bề ngoài nhìn cũng không tệ lắm, trách không được có người muốn phủng hắn."

"Ai a?" Phương Hàm nghe thấy Hoắc Cảnh Lân nói có hàm ý khác, tình tình bát quái nháy mắt toát ra đến, "Không phải Thiên Dịch muốn phủng cậu ta sao?"

Hoắc Cảnh Lân gật gật đầu, "Nhóc con kia cũng họ Tề." Nói xong câu này liền không nói nữa, lôi kéo Lâm Nham hỏi cậu hôm nay còn có mấy phân cảnh phải diễn nữa.

Lâm Nham nghĩ nghĩ sau nói, "Cảnh tiếp theo chính là cảnh đối diễn của em cùng Thành Kỳ, quay xong là có thể đi rồi."

"Vậy em đi thôi, anh chờ em."

Lâm Nham xoay người hôn hôn khuôn mặt hắn, nhân viên trong tổ kịch chỉ xem như không phát hiện.

Không có biện pháp, người đàn ông ngồi chỗ kia nhìn thấy chính là không thể trêu chọc, bọn họ không muốn chọc phiền phức không cần thiết cho mình.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường

Lâm Nham: Chồng ơi, Thành Kỳ cũng họ Tề là như nào? (Mặt tò mò)

Hoắc Cảnh Lân: Ý như mặt chữ. (Mặt lãnh đạm)

Lâm Nham: Giải thích một chút đi a! Em thật hiếu kỳ. (Mặt làm nũng)

Hoắc Cảnh Lân: Nói ra thật dài, mệt đến không muốn nói. (Mặt ngạo kiều)

Lâm Nham: Hôn một cái sẽ không mệt mỏi ╭(╯3╰)╮.

Hoắc Cảnh Lân: Uhm (⊙_⊙), cậu ta cùng Tề Huy là anh em. Em yêu anh lại mệt mỏi rồi, lại hôn một ngụm.

Lâm Nham: Lại hôn một ngụm ╭(╯3╰)╮.

Hoắc Cảnh Lân: Nghe nói không phải cùng một mẹ sinh ra, ai nha, hôm nay như thế nào lại mệt như vậy a, chồng ơi lại hôn anh một ngụm.

Lâm Nham: (Mặt cười lạnh) Em không muốn biết.

Hoắc Cảnh Lân: (Mặt vô tội) Kia anh muốn nói cho em nghe thôi ~(@^_^@)~.

Lâm Nham: (Mặt ngạo kiều) Không thích nghe, mệt mỏi.

Hoắc Cảnh Lân: (Vẫy đuôi phác lại đây) Kia anh hôn em một ngụm!

Lâm Nham:.......

Chiếc xe đậu ở gara nhà em ý đây mọi người ạ:))

chapter content