''Tôi cảm thấy cô không nên nói cho hắn ta chuyện cái bật lửa.'' Thẩm Nhược nhíu mày lái xe rời đi, nhìn thoáng qua Hồng Tuyến đội tóc giả bên ghế phụ, có vẻ lo lắng sốt ruột. Loại cảm giác này không biết là do lo lắng Tưởng Khâm sẽ xử lý chuyện bật lửa hay bởi vì ''bà xã'' nhà mình bị mắng nên không vui.
Hồng Tuyến cầm tóc giả ném ra ghế sau, tháo kính ra nói: ''Kỳ thực anh cho rằng xác suất tìm được bật lửa của chúng ta là bao nhiêu?''
Anh mím mím môi, không nói gì.
Cô tựa đầu vào ghế, bình tĩnh nói: ''Một cái bật lửa nhỏ như vậy, ném vào ao nước hay bụi cỏ đều không dễ dàng, nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn đào hố mà đem chôn nó, hoặc lau sạch vân tay rồi trực tiếp ném vào thùng rác, cho dù có bị tìm thấy, cũng không có chứng cứ định hướng nào, có thể nói gì được tôi chứ?''
''Vậy cô còn nhắc tới bật lửa làm gì?'' Anh đen mặt.
Cô cong cong khóe miệng: ''Anh biết vì sao con người lại sợ hãi không?''
Thẩm Nhược hơi quay đầu nhìn cô, tựa hồ không hiểu mục đích câu hỏi của cô.
''Nỗi sợ là do tâm sinh ra. Các tín đồ tin vào chuyện ma quỷ tồn tại, giống như trên thế giới có biết bao nhiêu chuyện có thể giải thích bằng khoa học, như tam giác Bermuda chẳng hạn, hay là quái vật hồ Lochness, nhưng mọi người vẫn thích phủ cho nó tấm áo thần bí. Đó là bởi vì con người thích những điều bí ẩn, thậm chí theo một nghĩa nào đó, mọi người sợ nỗi sợ hãi, nhưng đồng thời cũng khát khao nó. Đó cũng là vì sao phim kinh dị lại ăn khách tới vậy. Cứng rắn nhất là lòng dạ con người, nhưng dễ dàng bị công phá nhất, cũng là từ đó.'' Khóe miệng cô nhếch lên, từ túi quần áo rút ra một điếu thuốc lá, nhìn ánh lửa lóe lên từ bật lửa, mắt cô thâm trầm, phảng phất còn rộng hơn cả biển hồ.
Mùi thuốc lá bay tới mũi Thẩm Nhược, anh quay đầu nhìn cô gái đang hít nhả khói bên cạnh, khẽ nhíu mày: ''Đây là mục đích của cô? Khiến Tưởng Khâm nghĩ rằng cô biết Dương Nhất Bác không phải là tự sát?''
Tầm mắt Hồng Tuyến dời ra ngoài cửa sổ, nhạt nhẽo mở miệng: ''Không chỉ như vậy'' Chiếc xe hơi đi bên cạnh cô có vẻ vô cùng xa hoa, khiến cô không khỏi nhìn nhiều lần: ''Nếu tôi nói, tôi muốn cho Tưởng Khâm biết rằng Dương Nhất Bác còn tồn tại, anh có tin không?''
''Cô muốn cho hắn ta biết trên thế giới này tồn tại ma quỷ hay sao? Ai mà chắc hắn sẽ tin hay không, mà cho dù hắn tin thì thế nào? Có khả năng hắn sẽ đem bí mật của chúng ta nói ra ngoài.''
Cô duỗi đầu nhìn quanh ''bà xã'' của Thẩm Nhược, phát hiện chiếc ô tô đời cũ này không có chỗ để tàn thuốc. Cô mở cửa kính xe ra, vừa mới giơ tay lên--
''Cô không cần tay nữa hả, Mục Hồng Tuyến!'' Thanh âm trầm thấp của Thẩm Nhược vang lên: ''Cứ gẩy tàn thuốc trong xe đi, khi nào về tôi sẽ dọn.''
Cô nhìn chiếc ô tô vọt nhanh lên trước, ngượng ngùng thu tay lại. . Đam Mỹ Hay
Anh tức giận liếc mắt nhìn cô một cái: ''Thật không biết tại sao cô sống được tới ngày hôm nay nữa!''
Cô mở to mắt đáp lại, quay qua nhả một làn khói trắng lên mặt anh, thể hiện sự khinh bỉ với lời ầm ĩ của anh. Thẩm Nhược cắn răng mắng một câu, đem cửa xe đóng lại.
Đúng lúc này, giữa làn khói lượn lờ, Hồng Tuyến nhìn một chiếc ô tô đang dần tiếp cận tới. Thân xe màu đỏ rực, đặc biệt chói mắt, cho dù cách một khoảng, vẫn khiến cô không khỏi nhìn không rời mắt.
Cửa xe màu đỏ kia chậm rãi hạ xuống, từ bên trong hiện lên một khuôn mặt trẻ tuổi, mang kính râm che nửa khuôn mặt. Hồng Tuyến chỉ cảm thấy khuôn mặt đó trông quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cô còn đang động não suy nghĩ, người phụ nữ kia đã tháo kính râm xuống...
Nhìn đến khuôn mặt kia, trong nháy mắt, ký ức không biết của nơi nào trong não cô đột nhiên sống lại, người kia còn không phải là chị gái gặp cô lần nào khoe lần đó Mục Hồng Lăng hay sao!
Hồng Tuyến dùng tốc độ ánh sáng cởi bỏ dây an toàn, đứng dậy nói với Thẩm Nhược, ''Anh chặn tầm nhìn xe của tôi!'', sau đó tức giận vội vã kéo cửa kính xe lên, đem thuốc lá nhét vào trong miệng anh, quy quy củ củ ngồi xuống. Toàn bộ động tác trôi chảy vô cùng, liền mạch lưu loát, gọn gẽ như một bức họa cuộn tròn.
''Mục Hồng Tuyến!'' Thẩm Nhược ghét bỏ lấy điếu thuốc trong miệng ra, cầm ở trên tay, vừa định mở miệng mắng, điện thoại cô đúng lúc mà vang lên.
''Lo mà lái xe của anh đi, trong chốc nữa có người hỏi anh cứ nói rằng chúng ta là đồng nghiệp, tới đây tiến hành điều tra. Còn có, người vừa rồi hút thuốc là anh, đừng nói là tôi lỡ miệng.''
Hồng Tuyến nhanh chóng giải thích hai câu, sau đó ấn nút nghe.
''Chị Lăng, có chuyện gì thế?'' Cô giả bộ như không có việc gì, Thẩm Nhược đen mặt ở một bên, chuyển tay lái, đưa tầm mắt nhìn điếu thuốc trên tay, nhân lúc cô không để ý, khẽ cười cười, đưa điếu thuốc nhét lại vào trong miệng...
''Ngã tư phía trước mau dừng xe lại cho chị!'' Mục Hồng Lăng chỉ nói một câu như vậy, liền cúp điện thoại, đem những lời giải thích của Hồng Tuyến chặn lại.
Hồng Tuyến nắm di động trong tay, bộ dạng ''không thiết sống nữa'', chỉ có thể nói Thẩm Nhược dừng xe lại ngã tư phía trước.
Dùng ánh mắt ''quản tốt cái miệng của mình'' nhìn anh, cô toàn thân toát lên hơi lạnh, đi tới chỗ của người phụ nữ ăn mặc theo mốt Hàn Quốc đứng cách đó không xa.
''Em gái, em làm gì ở đây vậy hử?'' Mục Hồng Lăng cảnh giác nhìn Thẩm Nhược đang hút thuốc lá sau lưng Hồng Tuyến.
''Chị, đây là đồng nghiệp của em, Thẩm Nhược, em cùng anh ấy tới đây để tìm thông tin.'' Cô đã chụp một vài tấm của anh, không đau không ngứa mà giới thiệu một câu.
''Hồng Tuyến... Chị đã nói gì với em hả!'' Mục Hồng Lăng nhìn thoáng qua người trên xe, nói: ''Em là một cô gái, suốt ngày chạy lung tung cái gì? Em nhanh chóng bỏ việc rồi tới công ty anh rể em làm việc đi. Trong công ty của anh rể, đàn ông có tiền nhiều như nước, em mau ngẫm lại thời điểm chị kết hôn đi, lúc đó...''
Hồng Tuyến ''A'' một tiếng cắt mấy lời cũ rích sáo rỗng của chị ta: ''Chị, đó không phải chuyện mấu chốt.''
''Vậy em nói xem cái gì mới là chuyện mấu chốt? Cô gái nhỏ mấy em, toàn tin vào mấy chuyện tình yêu lãng mạn, nhìn xem bây giờ em đang lái loại xe gì thế kìa?''
Hồng Tuyền nheo mắt lại nhìn chị ta một cái, rồi nhìn thoáng qua anh rể đang bước ra khỏi xe, thân hình thấp lùn, mặt đầy mụn, mắt bé tí, cô hơi ngẩng đầu lên nói: ''Mục Hồng Tuyến em nhìn mặt là chính, vì một tương lai không cần phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, em phải chọn một người vừa cao vừa soái.''
Mục Hồng Lăng liền sặc một ngụm, mặt run rẩy.
''Hồng Tuyến, em cùng chị gái nói chuyện thế nào rồi? Anh rể của cô đi tới, nhón nhón chân lên mới chạm được tới đầu của Hồng Lăng, thể hiện an ủi.
Thẩm Nhược thấy thế, đi đến bên cạnh Hồng Tuyến, vươn tay ra ôm cô vào trong ngực, sau đó chống cằm lên đầu cô, nhìn hai người Mục Hồng Lăng, đầy vẻ khiêu khích.
Ông đây chính là lớn lên cao soái không cần nhón chân cũng có thể an ủi người phụ nữ của mình!
Suy nghĩ của Thẩm Nhược hiện hết lên trên mặt, Mục Hồng Lăng liền nện cho chồng mình một quyền.
Hồng Tuyến đỏ mặt đẩy Thẩm Nhược ra, ánh mắt có chút mơ hồ, đm, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Trực giác mách bảo cô 30 giây nữa Hồng Lăng sẽ gọi điện thoại cho mẹ cô, nếu không nhanh lên, phỏng chừng nhà cô liền ''lục đục nội bộ''.
''Chị, anh ấy là... là...'' Trong đầu cô nhảy ra mấy chữ ''khuê mật'', ''lam nhan'' các kiểu mới có thể giải thích cho hành động ái muội vừa rồi.
''Bạn trai.'' Thẩm Nhược vỗ đầu cô, cười đắc ý.
Hồng Tuyến có phần khẩn trương, nhưng cô không biết làm thế nào để giải thích nữa, bởi vì Mục Hồng Lăng đã cầm điện thoại lên báo cáo cho ''cấp trên''. Cô nhanh chóng thối lui khỏi chiến trận này, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi chui vào xe, dẫm chân ga rời đi, bỏ lại Thẩm Nhược còn đang đắc ý đứng đó.
''Mục Hồng Tuyến!'' Anh nhìn cô chạy đi mất, hắc tuyến đầy trán, anh chỉ là giúp Hồng-Tuyến-kiêu-ngạo-như-một-con-khổng-tước lấy chút mặt mũi thôi mà! Thật là, lòng tốt đều bị chó gặm hết rồi.
''Thẩm Nhược!'' Mục Hồng Lăng ngăn anh lại: ''Cậu tốt nhất tránh xa em gái của tôi một chút.''
Anh nhướng nhướng chân mày, cười nói: ''Bây giờ còn chưa đủ xa ư?''
''Ý tôi là vĩnh viễn!''
Anh xoa xoa tóc, tay đút vào trong túi áo khoác, không nhịn được cười: ''Phải không? Vậy thì tôi sẽ được gì?''
Mục Hồng Lăng hơi sửng sốt, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy một trận rét run.
- ------------------------------------------------------------------------
Mở cửa phòng ra, bên trong bị bóng tối bao trùm.
Anh nhíu mày, duỗi tay bật đèn.
Ánh đèn rực rỡ đến chói mắt làm mắt anh phát đau, anh híp mắt lại, dần thích ứng độ sáng trong phòng.
Chai bia lăn lóc giữa sàn nhà, chạm vào chân anh, anh nhíu mày chặt, đi tới phòng khách.
Trên sân nhà đầy ắp những vỏ bia rỗng, tạp chí cùng mảnh vụn rơi lộn xộn.
Cô ngồi sát góc tường, ôm chai bia cúi đầu.
Anh đi qua đó, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng mở miệng: ''Cô hà tất phải đem chính mình biến thành bộ dạng này?''
Cô không ngẩng đầu lên, bả vai run rẩy, cười khúc khích: ''Anh cho rằng em muốn sao? Không phải là do em không còn cách nào khác ư?''
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thu dọn hỗn độn trên mặt sàn, cô đột nhiên bật dậy, nắm lấy cổ tay anh: ''Anh là người trung gian, sao anh có thể...''
Thẩm Nhược nhẹ nhàng cong cong khóe miệng: ''Mỗi người mỗi việc, cho dù cô cũng là người trung gian, cô hoàn toàn không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của tôi.''
Cô buông tay anh ra, im lặng không lên tiếng.
Anh đem tạp chí ném lại xuống sàn, đi tới bên mép giường.
Mở phần tin nhắn trên điện thoại lên, anh mím mím môi, ấn xóa đoạn tin nhắn ngắn ngủn duy nhất đi.
Thẩm Nhược, nếu hôm nay anh không tới gặp em, liền chuẩn bị thay em nhặt xác đi.-- Tiêu Nhã.