Vòng Hoa Cúc

Quyển 2 - Chương 18: Dẫn dụ




Đồng hồ trên tường chuyển động ''tí tách'', mỗi chuyển động đều khiến nôn nóng trong lòng Hồng Tuyến tăng thêm một phần. Tay cô gõ gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, phát ra thanh âm ''cạch cạch'' rõ ràng.

Dương Nhất Bác có chút bất an, cậu biết cô đang không mấy vui vẻ, nhưng đây là quyết định cậu đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra. Cậu phải chờ Thẩm Nhược trở về, cùng anh giải trừ định ước, sau đó đi đầu thai...

''Này! Tỉnh! Tỉnh!'' Có người gọi tên cậu, Dương Nhất Bác mơ màng mở mắt.

Trước mặt là một người đàn ông, tay cầm dù, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, nhìn xuống cậu.

''Anh là ai?'' Cậu đứng dậy, trời mưa nhỏ giọt tí tách, cậu lại không cảm nhận được hạt mưa rơi trúng người mình.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt, từng mảnh ký ức hiện về.

''Tôi...'' Cậu vươn tay ra, nhìn thấy tay mình xuyên qua người đàn ông trước mắt, không khỏi lùi về sau mấy bước.

''Cậu đã chết.'' Người kia lấy bật lửa ra từ trong túi, châm thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một tầng khói. Khói vây lấy cậu, nhưng cậu không ngửi thấy mùi hương gì.

Cậu đã chết ư?

Dương Nhất Bác nhìn thoáng qua hiên nhà... Đúng vậy, cậu thế nào lại quên mất... Cậu bị bạn học Tưởng Khâm từ nơi này đẩy xuống...

Cậu sờ sau gáy, không cảm nhận được chút đau đớn nào.

''Cậu sẽ không cảm giác được gì đâu.'' Người đàn ông nhìn ra cậu đang nghĩ gì, đem thuốc lá trên miệng lấy xuống, bước lên hai bước.

''Có muốn cùng tôi lập định ước không?'' Anh nhìn cậu, sắc mặt nặng nề như thời tiết lúc này, thấp giọng: ''Tôi giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, cậu gia nhập Vòng Hoa Cúc.''

''Vòng Hoa Cúc?'' Cậu ngây ngốc lặp lại, trong mắt một mảnh mê mang.



Anh đi tới trước mặt cậu, giơ tay lên, che dù trên đỉnh đầu cậu. Cậu hơi sửng sốt, không còn hạt mưa nào xuyên qua thân thể cậu nữa.

Người kia nở một nụ cười thật sâu.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử thâm thúy của anh, không đọc ra chút cảm xúc nào, đành gật gật đầu.

..............

''Tôi nói này... Hồng Tuyến, sau khi Thẩm Nhược trở về, cô có thể bảo anh ta đưa tôi đi đầu thai không.... Thời điểm tôi yêu cầu anh ta điều tra vụ án, có đáp ứng rằng sẽ gia nhập Vòng hoa cúc.''

Hồng Tuyến trong lòng ''lộp bộp'' một tiếng, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới lời Lục Minh nói.

''Vòng... Hoa Cúc?'' Cô cau mày lặp lại, mọi việc dần giống như một chiếc xe mất kiểm soát, không biết đã lái cô tới phương nào.

''Hồng Tuyến...''

Cô đứng lên, nhìn Dương Nhất Bác, mở miệng: ''Đó là chuyện của cậu, chị chỉ phụ trách giúp cậu bắt hung thủ. Nếu giữa chúng ta đã không còn mối liên hệ nào nữa, chuyện của cậu chị không nhúng tay vào.''

Dương Nhất Bác có chút áy náy: ''Thực xin lỗi.''

Cô đi đến tủ lạnh, tay đặt lên cửa tủ: ''Nhất Bác, chị không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng giết người chính là phạm pháp. Cậu thực sự cam tâm để kẻ đã hủy hoại cuộc đời mình ung dung ngoài vòng pháp luật sao?''

Cậu cúi đầu.

''Cha mẹ cậu... Nếu biết cậu tự sát, chắc chắn sẽ trách bản thân mình! Sẽ cảm thấy họ không thể chu cấp cho cậu một môi trường tốt, khiến cậu vì áp lực cuộc sống mà tự tử!'' Hồng Tuyến xoay người, dựa lên tủ lạnh: ''Cậu cứ như vậy mà nhẫn tâm để cha mẹ mình cả đời sống trong giày vò hay sao?''

Cơ thể Dương Nhất Bác run lên, hiển nhiên nhắc tới cha mẹ, đối với cậu, chính là tác động lớn.

Cô nói tiếp: ''Cho dù trước đây cậu có sai, Tưởng Khâm sẽ không bị tử hình, nhưng ít nhất, hắn ta vẫn sẽ bị tống vào tù, vẫn sẽ phải bồi thường một khoản tiền cho cha mẹ cậu! Cậu đã không còn có thể chăm sóc cha mẹ mình nữa, về sau sinh hoạt của bọn họ ai sẽ chiếu cố đây? Số tiền này không phải giúp họ bớt khó khăn hơn đấy ư?''

Dương Nhất Bác ngẩng đầu lên, bất tri bất giác hốc mắt ửng đỏ, cậu đứng lên, thanh âm đẫn đờ: ''Thực xin lỗi, là do tôi quá ích kỷ, căn bản không nghĩ đến cha mẹ mình... Hồng Tuyến, chị giúp tôi bắt hung thủ đi?''

Trong lòng Hồng Tuyến nhẹ nhàng thở phào một hơi, giương mắt nhìn qua đồng hồ, cầm lấy áo khoác: ''Cảm tạ thượng đế, bây giờ vẫn chưa quá muộn.''

Cô vội vàng bắt thang máy xuống lầu, một bên ngồi vào trong xe, một bên gọi điện cho Tô Dã: ''Tô Dã, cậu đang ở đâu vậy?''

Cô nghe đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm ồn ã, tựa hồ như có ai đang gây sự: ''Chị, em đang ở trường học của Dương Nhất Bác, người nhà cậu ấy hình như biết cậu ấy không phải tự sát rồi, đang nháo nhào bên đây.''

Cô đeo dây an toàn vào, khởi động ô tô: ''Chị lập tức tới chỗ đó, lần trước không phải cậu nói muốn giải thích với cô em kia của cậu sao? Chị đây đi liền.''

''Bây giờ hả? Nhưng mà...'' Đầu kia điện thoại truyền đến một trận ầm ĩ, ồn ào đến tai óc Hồng Tuyến đều ong cả lên.



Cô cúp điện thoại, đem hai chữ ''nhưng mà'' của Tô Dã cắt đứt, tiếp tục gọi cho một dãy số khác: ''Thẩm Nhược, Tưởng Khâm tới đâu rồi?''

''Tôi hiện tại đang lái xe theo đuôi hắn ta, có vẻ hắn đang lên trường. Có lẽ còn mất nửa tiếng nữa.''

''Vậy là đủ rồi, tiếp tục theo dõi hắn, tôi đang đưa Tô Dã tới.'' Hồng Tuyến nói xong bỗng nhớ tới một việc: ''Lái xe? Không phải ''bà xã'' anh đang ở chỗ tôi sao?''

Đầu kia truyền đến vài tiếng cười của anh: ''Tôi không nói chỉ có một ''bà xã'', Vi Tiểu Bảo cũng có rất nhiều đấy thôi!''

''Đồ đần.'' Cô trợn trợn mắt, cúp máy.

''Dương Nhất Bác, lát nữa khi tới trường, cậu hãy đi tìm Thẩm Nhược. Tưởng Khâm không nhìn thấy được cậu, xác suất bị hắn ta phát hiện rất thấp.''

Dương Nhất Bác có chút khẩn trương liếm môi, đôi tay bất an vặn vẹo.

Tới trường học, cô vội vã tìm chỗ đậu xe, đi về phía khu thực nghiệm.

Từ xa nhìn tới, một đám người vây quanh nơi Dương Nhất Bác ngã chết. Có người còn giơ biểu ngữ ''Trả lại công đạo cho người nhà!'', có người phụ nữ khóc lóc kịch liệt, ngồi xổm mà đốt tiền giấy. Tô Dã, Ariel cùng bảo vệ bị vây trong tầng tầng lớp lớp người, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Cô thấy Tô Dã giơ hai tay lên, đầu đầy mồ hôi, nói to gì đó, nhưng đám người kia như cũ không có ý định rời đi. Cô nóng nảy, kế hoạch của cô nếu bị bọn họ quấy phá, việc bắt Tưởng Khâm liền trở nên phiền toái.

Hồng Tuyến xắn tay áo lên, không nói hai lên, xông vào đám đông.

Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, chen chúc đi vào. Tô Dã không biết từ khi nào mà Hồng Tuyến lại ở bên cạnh mình, mở to mắt.

''Im lặng! Im lặng!'' Cô giơ tay lên, ý bảo mọi người bình tĩnh lại, nhưng đám người đó quá đông đúc, tiếng nói của cô bị lấn át giữa những thanh âm la hét.

''Không chen lấn, không chen lấn, chúng tôi đã điều tra, sẽ cho mọi người một đáp án thỏa mãn.'' Tô Dã thấy cô xiêu xiêu vẹo vẹo giữa đám người, vội vã bảo vệ cô.

Hồng Tuyến lại không được kiên nhẫn như vậy, kéo một ông chú bảo an đang ngây ngốc qua, lớn tiếng kêu: ''Chú này, là chú này chịu trách nhiệm cho vụ án, mọi người tìm chú ấy mà hỏi!''

Đám người kia nhanh chóng vây quanh chú bảo an, vẻ mặt ông ''tiểu muội muội, sao cô có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người trong sạch thế?''. Hồng Tuyến buồn bực, không kịp nói lời xin lỗi, kéo Tô Dã cùng Ariel chạy như bay.

''Ai ui ui, làm tôi sợ muốn chết.'' Mãi đến khi không còn nhìn thấy người nữa, cả ba mới dừng lại, Ariel sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Tô Dã bước lên: ''Chị, chị không sao chứ? Bộ dạng ban nãy của chị, ngầu chết mất.'' Cậu nói xong, giơ ngón tay cái lên.

Hồng Tuyến trừng cậu một cái, nói giỡn, đó là vì cậu chưa từng nhìn thấy chị vì tranh đầu đề mà liều mạng thế nào đâu.

''A, Ariel!'' Ariel đi đến bên người Tô Dã, ánh mắt dời lên người Hồng Tuyến.



Hồng Tuyến bỗng nhìn thấy Dương Nhất Bác không biết đi đâu nãy giờ tiến tới, tuy bọn Tô Dã không nghe được, nhưng cậu vẫn tận lực đè thấp thanh âm: ''Hồng Tuyến, Thẩm Nhược bảo chị đến sân thể dục trong trường, ở đó có một mảnh đất hoang.''

Cô cố gắng ra vẻ phát lờ Dương Nhất Bác, đi đến bên cạnh Tô Dã, cười cười: ''Tô Dã, cái kia, đứng đây có khả năng bị người nhà nạn nhân theo đuổi tới, chúng ta đi về trước một chút, Ariel, vừa đi vừa nói.''

Cô nắm tay Ariel, giả bộ thân mật, bắt đầu trò chuyện: ''Ariel này, chị cùng Tô Dã, thật ra chỉ là quan hệ chủ thuê thôi. Tuổi tác nó nhỏ hơn chị, chị cũng chỉ coi như em trai vậy đó, em không cần để bụng... Em xem, em xinh đẹp thế này, giày mang hẳn cũng rất tốt, đâu giống như phóng viên bọn chị, cả ngày chạy tới chạy lui, đế giày đã mòn muốn hết...''

Hồng Tuyến một bên nói đông nói tây, một bên cẩn thận chú ý xung quanh, đi theo Dương Nhất Bác. Băng qua một dãy hành lang dài, lại qua một đoạn đường, liền đến sân thể dục. Bên cạnh sân có một mảnh đất bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc um tùm, bởi vì mưa mùa hạ, nơi này càng thêm lầy lội.

Cô nhìn xung quanh, rồi cô nhìn thấy Thẩm Nhược đang giơ giơ tay trên khán phòng. Theo hướng ngón tay anh chỉ, cô thấy Tưởng Khâm đang đào cái gì đó trên đất hoang, có một hàng cây che chắn trước đó, nên nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện là có người.

Hồng Tuyến làm bộ dáng kinh ngạc, hô một tiếng: ''Hù chết chị, người kia đang làm gì bên đó thế?''

Tầm mắt Tô Dã cùng Ariel hướng qua đó, sau đó chậm rãi đi tới.

''Cậu làm gì ở đây vậy hả?'' Tô Dã hỏi một câu.

Hồng Tuyến dựa vào một thân cây, mỉm cười mở miệng: ''Tìm thứ gì sao? Bọn họ là cảnh sát điều tra vụ án, sẽ giúp cậu tìm.''

Cái xẻng nhỏ trong tay Tưởng Khâm rơi xuống đất, khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì.

Ariel cùng Tô Dã liếc mắt ra hiệu, Tô Dã đi lên trước, lấy giấy chứng nhận ra: ''Xin chào, tôi là nhà phân tích tâm lý tội phạm, đang điều tra án mưu sát tại đây, hi vọng anh có thể cùng chúng tôi hợp tác điều tra.''

Tưởng Khâm chỉ nhìn Tô Dã, sau đó tháo đôi bao tay dính đầy bùn lầy ra, đi đến bên cạnh Tô Dã, rồi đột nhiên đẩy cậu, liều mạng bỏ chạy.

Ariel nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, sau đó thực hiện đòn quăng qua vai, Tưởng Khâm ngã sầm trên mặt đất. Tô Dã bò dậy, bất chấp trên người dính đầy sình lầy, lấy còng tay ra bắt hắn ta.

Ở phía sau bọn họ, người dựa vào thân cây, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng.