Vòng Hoa Cúc

Quyển 3 - Chương 23: Truyện cổ tích




''Linh Linh, hôm nay chị kể cho em chuyện về công chúa Xà lách có được không?'' Buổi tối, Hồng Tuyến quyết định thực hiện kế hoạch của mình, nhìn Cung Linh nằm trên giường mở to đôi mắt ngập nước, cô mỉm cười thần bí.

Cung Linh gật đầu, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, sau đó lẳng lặng nhìn Hồng Tuyến, nói: ''Em đã nghe chuyện công chúa Xà lách rồi ạ!''

Cô lần nữa cười cười: ''Vậy thì... Linh Linh nhất định chưa từng nghe qua chuyện công chúa Cà rốt!''

''Công chúa Cà rốt?'' Ánh mắt Cung Linh ngập tràn mong chờ.

''Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ xinh đẹp, bà hạ sinh được một cô công chúa đáng yêu. Công chúa Cà rốt rất đói bụng, vì thế mẹ của nàng ra ngoài tìm thức ăn về. Bà nhìn thấy một công viên cà rốt siêu to, nên bà muốn đem số đó cà rốt về cho công chúa. Nhưng mà, công viên cà rốt này thật ra là một phép thuật của mụ phù thủy, mụ ta thấy bà trộm cà rốt, liền tức điên lên mà bắt giam bà lại, nhốt trong một cái lồng sắt. Công chúa cà rốt thật lâu không nhìn thấy mẹ, vì thế quyết định ra ngoài tìm bà trở về. Nàng mặc bộ váy hồng nhạt của mình lên, mang theo một thanh bảo kiếm, đi về hướng công viên. Trên đường đi, nàng đụng phải một con sông lớn, nàng vô cùng thương tâm, bởi vì nàng không vượt qua được. Đúng lúc này, chàng hoàng tử xuất hiện, chàng dùng phép thuật triệu hồi một con thuyền, đưa nàng công chúa qua sông. Sau khi qua được sông, nàng lạc đường. Ngay lúc đó, cô bé Lọ Lem xuất hiện, dẫn nàng tới chỗ mụ phù thủy. Mụ phù thủy nói bởi vì mẹ nàng đã vi phạm quy tắc, cho nên không thể thả bà ra được...'' Hồng Tuyến kể một mạch dài, rồi ngưng lại, nhìn Cung Linh.

''Sau đó thì sao? Công chúa có cứu được mẹ không ạ?'' Cung Linh hỏi cô.

Cô cười thần bí: ''Trời đã khuya rồi, ngày mai chị lại kể tiếp nhé?''

Cung Linh tuy rằng có chút lưu luyến, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, chốc lát đã truyền tới hơi thở đều đặn.

Hồng Tuyến gọi bé hai tiếng, thấy bé không phản ứng, cô từ từ lấy trong túi ra một bộ váy hồng nhạt cùng thanh kiếm đồ chơi, lặng lẽ đặt bên gối. Nhìn khuôn mặt Cung Linh, cô nhẹ nhàng khom lưng, cười ôn nhu: ''Bắt đầu thám hiểm thôi, công chúa nhỏ.''

Cô đi ra ngoài, lễ phép chào bà lão ngoài phòng khách, nói: ''Mười phút nữa bà hãy gọi con bé dậy ạ. Bà không cần lo lắng đâu, cháu sẽ ở chỗ tối quan sát Linh Linh.''

Rời khỏi nhà Cung Linh, Hồng Tuyến đón gió lạnh hắt vào, nhấc điện thoại gọi cho người nào đó: ''Hoàng tử, hoàng tử, đang ở đâu vậy?''

Cách chỗ này không xa có một bờ sông, hoàng tử Ariel một thân trang phục khoa trương đứng trên thuyền run cầm cập. Trời đất, sao cô không đi ngủ mà lại đến đây hứng gió lạnh thế này! Còn mặc quần áo kinh khủng như vậy, rõ ràng cô có thân thiết gì với Mục Hồng Tuyến đâu, đúng là não úng nước mà tới đây nhận làm hoàng tử!

''Chị Hồng Tuyến, em còn phải đợi bao lâu nữa?'' Ariel nghe điện thoại, muốn khóc tới nơi. Gió đêm lạnh lẽo quật vào người cô, hàm răng run cầm cập.

''Đến liền!'' Hồng Tuyến thấy đèn trong phòng Cung Linh sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch một đường.



''Cung Linh, mau tỉnh dậy.'' Cung Linh tỉnh từ trong mộng, bé xoa xoa đôi mắt của mình, nhìn bộ váy cùng bảo kiếm cạnh người, ánh mắt lóe lên.

''Đây là... công chúa Cà rốt?'' Bé kích động gọi bà: ''Mẹ bị phù thủy bắt đi rồi phải không ạ?''

Đôi mắt bà đông lại, cười nói: ''Linh Linh muốn đi cứu mẹ sao?''

''Vâng!'' Bé gật đầu thật mạnh.

Dưới sự hỗ trợ của bà, Cung Linh thay bộ váy công chúa, chờ không nổi cầm bảo kiếm bước ra cửa, để lại bà lão sau lưng cầm không nổi nước mắt.

''Trên đường đi, công chúa đụng phải một con sông lớn.''

Cung Linh ngừng lại một chút, con sông? Đúng rồi, ở ngay phía trước! Mẹ từng mang bé qua chỗ đó vài lần! Nghĩ nghĩ, bé vội vã chạy tới đó.

''Công chúa mỹ lệ đáng yêu của tôi ơi, vì sao em lại ở chỗ này?'' Ariel nho nhã hành lễ với Cung Linh, nói.

Đôi mắt bé sáng lên: ''Anh chính là hoàng tử sao?''

''Đúng vậy, thưa công chúa xinh đẹp của tôi.'' Ariel chịu đựng cảm giác ghê tởm, nói: ''Tôi có thể giúp gì được cho em?''

Cung Linh ngẩng đầu lên, vội vàng nói: '' Mẹ em bị mụ phù thủy bắt đi mất, em muốn đi cứu bà, anh có thể đưa em qua con sông được không ạ?''

''Không thành vấn đề!'' Ariel ôm Cung Linh lên thuyền, mặc phao cứu sinh cho bé, sau đó chèo qua bờ bên kia.

Ariel nhìn Cung Linh ngồi an tĩnh, trong lòng men lên cảm xúc phức tạp khó thành lời. Hồng Tuyến vì con bé bịa ra một câu chuyện cổ tích, nhưng chẳng phải đến khi bé lớn lên liền nhận ra hết thảy đều là giả dối hay sao, như vậy thì có nghĩa lý gì đâu?

Trong lúc Ariel còn đang rối rắm trong lòng, thuyền đã cập bờ, cô ôm Cung Linh lên, cởi áo phao.

''Cảm ơn anh, hoàng tử. Khi nào em cứu được mẹ, em sẽ nói cho bà là có một hoàng tử đã giúp đỡ em ạ.'' Ariel thấy trong lòng mình có gì đó tan vỡ, xúc động, một vầng khí ấm áp vây quanh lấy cô. Cô nhịn không được ôm bé gái nhỏ trước mặt vào lòng: ''Đi đi, em nhất định sẽ cứu được mẹ ra.''

Nhìn thân ảnh Cung Linh chạy xa, Ariel xúc động muốn rơi nước mắt, cô cảm nhận được có người đi tới, cô vừa nén lệ vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Tuyến đang buồn cười nhướng mày: ''Thế nào? Bị chị làm cho cảm động rồi?''

Ariel không vui liếc cô một cái, sau đó đem quần áo kỳ cục trên người mình cởi ra, ném cho Hồng Tuyến.

Hồng Tuyến cười, đem quần áo nhét vào trong túi lớn, sau đó trầm ngâm: ''Kế tiếp thế nào, liền phải xem Lọ Lem rồi.''

Tô Dã cảm thấy mình nên đi chết cho rồi, cậu đã sống hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy quẫn bách như hiện tại, quẫn bách đến mức cậu chỉ muốn xách bộ váy công chúa này đi trốn. Cậu rốt cuộc biết vì sao chị Hồng Tuyến lại hỏi số đo ba vòng của cậu, kết quả chính là muốn cậu lúc tối khuya đứng chỗ này làm Lọ Lem!

''Chị không sắp xếp cho cậu đứng giữa trung tâm thành phố lúc ban mày ban mặt đã là nhân từ lắm rồi, cậu còn muốn gì nữa?''

Hồng Tuyến chính là dạng phụ nữ không khách khí ném lại một câu liền bỏ đi như vậy. Theo lời của cô, nếu buổi tối cậu không mặc bộ này đứng đây, liền cuốn gói cút ra khỏi nhà là vừa. Tô Dã vô sỉ thừa nhận, cậu vì mái ấm mà đành thỏa hiệp!

Hơn nữa cậu có thể tự an ủi chính mình, dù sao cũng là giúp đỡ một bé gái mất mẹ, loại cảm giác thành tựu này theo cách nào đó vẫn khỏa lấp trong lòng.



Nhưng cậu vẫn hối hận, từ Ariel khinh bỉ nhìn cậu như người điên, đến ông chú chạy thể dục buổi tối muốn tố cậu lên phường, Tô Dã nghĩ thế nào cũng thấy việc diễn vai Lọ Lem này là một cái bẫy.

Thời điểm cậu đang âm thầm cắn răng giậm chân, phía trước đã xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, là mục tiêu đêm nay-- Cung Linh.

Tô Dã hít một hơi thật sâu, xách váy lên, nhón chân, dùng một tư thế tự nhận là ''nhã nhặn cao quý hết mức có thể'' chạy tới, dùng giọng nói ''vô cùng dịu dàng'' mà mở miệng: ''A, công chúa điện hạ cao quý của tôi, đêm đã khuya, sao ngài lại ở đây? Có phải ngài lạc đường không?''

Mẹ kiếp! Hồng Tuyến viết kịch bản kiểu quái quỷ gì vậy? Da gà da vịt của cậu rơi đầy xuống đất rồi!

Đôi mắt Cung Linh sáng ngời, ngẩng đầu lên, thanh âm mềm mại truyền đến: ''Chị Lọ Lem ơi, chị có thể đưa em tới chỗ mụ phù thủy không? Bà ta bắt mẹ của em rồi!''

Giọng Tô Dã hòa hoãn một chút, sau đó đè bộ tóc giả sắp rơi ra lại, lộ ra biểu tình khủng bố: ''Mẹ ngài trộm cà rốt, phù thủy vô cùng tức giận!''

''Em xin lỗi phù thủy có được không ạ?'' Cung Linh chớp chớp mắt: ''Trước kia mẹ em nói làm sai thì xin lỗi là được ạ.''

Tô Dã cười cười: ''Vậy được rồi, để tôi dẫn ngài đến chỗ phù thủy.'' Cậu bế bé lên, đi về công viên phía trước không xa.

Từ xa nhìn tới, có một ''đồ vật'' đem ngòm đứng trên bãi cỏ giữa công viên, sở dĩ Tô Dã gọi là ''đồ vật'' bởi vì cậu không thể phân biệt đó có phải con người hay không. Một khối phủ vải đen lên, xung quanh còn có nhiều cà rốt rơi rụng.

Hồng Tuyến nhìn khung cảnh được bày trí trước mặt... Thật đúng là.. Không thiếu cái gì.....

Tô Dã không buông Cung Linh xuống, đây là yêu cầu của Hồng Tuyến.

''Tô Dã, cậu nhớ kỹ, lúc đưa Cung Linh đến công viên phải giữ con bé trong phạm vi cậu kiểm soát được, tốt nhất là nên ôm trên tay.''

Tô Dã cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh, thành phố đã chìm vào yên ắng, chỉ còn những thanh âm xe phóng bên ngoài công viên.

Đồ vật trên bãi cỏ hơi giật mình, Tô Dã hoảng sợ, ôm Cung Linh lùi về sau mấy bước. Đồ vật trên cỏ run lên, đột nhiên đứng dậy, Tô Dã lúc này mới phát hiện, hóa ra là con người! Người nọ hóa trang thành vai hề trong IT, mảnh vải đen kia nguyên lai là áo choàng.

Người nọ xoay một vòng tại chỗ, đây chính là mụ phù thủy trong truyền thuyết ư? Không hiểu sao, cậu thật muốn cười?!

Tô Dã nghiêng nghiêng đầu, nén cười ra tiếng.

Mụ phù thủy kia rõ ràng dừng lại một chút, vươn thẳng bàn tay chỉ vào Tô Dã, thanh âm nghẹn ngào: ''To gan! Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?''

''Nữ phù thủy, bà có thể thả mẹ cháu ra không ạ?'' Cung Linh nắm chặt bảo kiếm trong tay, ánh mắt sợ sệt.

Phù thủy ngửa đầu cười hai tiếng: ''Mẹ của ngươi đã đi vào trong thế giới của ta rồi!''

''Em muốn cứu mẹ ra!'' Cung Linh giãy giụa trong vòng tay Tô Dã.

Tô Dã hỏi: ''Phù thủy, bà nói xem, làm cách nào mới có thể cứu mẹ Cung Linh ra?''



Mụ phù thủy cười cười, ném một món đồ tới, Tô Dã bắt được, đưa cho Cung Linh.

''Đây là vòng cổ của mẹ!'' Cung Linh kêu lên, nước mắt chảy dài, không ngừng gọi: ''Mẹ! Mẹ ơi!'

Ngay lúc này, không biết từ nơi nào, truyền đến một thanh âm mà Cung Linh vô cùng quen thuộc. Là giọng của Thái Mỹ Thư!

''Linh Linh, mẹ đây mẹ đây...''

''Mẹ! Mẹ ở đâu? Linh Linh tới cứu mẹ.'' Cung Linh khóc lóc, tìm kiếm khắp nơi. Dựa theo Hồng Tuyến phân phó, Tô Dã làm bộ ôm Cung Linh xoay vòng.

''Linh Linh, con nghe mẹ nói.'' Giọng của Thái Mỹ Thư lần nữa truyền đến: ''Mẹ đang ở trong thế giới của phù thủy. Nơi này thật đẹp, cũng có rất nhiều thú vui, mẹ ở đây rất hạnh phúc. Linh Linh đừng lo lắng cho mẹ nữa được không?''

''Mẹ! Linh Linh muốn mẹ!'' Cung Linh kêu lên, ở trong lòng Tô Dã khóc không ngừng.

''Linh Linh, đáp ứng mẹ đi con, đừng khóc! Linh Linh, chờ đến khi con 18 tuổi, liền có thể bước vào thế giới phù thủy, mẹ ở đây chờ con!''

Cung Linh chỉ thút thít hỏi: ''Có phải Linh Linh chỉ cần đủ 18 tuổi là có thể gặp lại mẹ không?''

''Đúng vậy, Linh Linh, chờ con 18 tuổi, chúng ta liền gặp lại nhau. Linh Linh phải thật ngoan ngoãn biết chưa, còn có ba con nữa, hãy về sống với ba, phải ăn thật giỏi, bằng không không thể gặp lại mẹ, mẹ sẽ tức giận đó.''

Cung Linh gật đầu trong nước mắt, dùng sức trả lời: ''Vâng, Linh Linh hứa sẽ ăn thật ngon.''

''Linh Linh, mẹ luôn mãi yêu con......''

Tô Dã nhìn thân thể run rẩy vì khóc trong ngực, hốc mắt cũng đỏ lên, một lời nói dối xinh đẹp tàn nhẫn như vậy, không cần đợi tới 18 tuổi, Cung Linh sẽ nhanh chóng nhận ra.

Một bên Hồng Tuyến cùng Ariel đang trốn, hai người liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu mà cười cười....