Vòng Ngọt Ngào

Chương 11: Ngủ phòng anh




Lúc Hứa Điềm nằm trên giường Hứa Oánh trằn trọc, mới phát hiện mình vậy mà lại lạ giường.

Hứa Oánh nghiêng người đưa lưng về phía cô chơi di động, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lại đây, nhắm mắt lại cũng không thể che được, hơi thở nặng nề của Hứa Oánh như xuyên qua lỗ tai vào thẳng trong đầu.

Cũng không biết ngày đó ở khách sạn sao mình có thể ngủ say được như vậy, không phải bị Từ Chính Thanh cho liều thuốc mê gì chứ?

Hứa Điềm vì suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của mình cảm thấy thật buồn cười, cô vội vàng dừng lại, đổi tư thế khác.

Hứa Oánh tắt di động, thò qua nhỏ giọng hỏi: "Ngọt ngào, ngủ chưa, em yêu đương thật à?"

Hứa Điềm mở mắt ra, nói: "Đã chia tay."

Hứa oánh có vẻ không quá để ý, chị cô chỉ muốn chia sẻ đoạn đường tình cảm của mình:

"Chị cũng thích một bạn học nam trong lớp, bọn chị đang yêu nhau, nhưng cảm giác cậu ấy rất lạnh lùng, ngoài lúc hôn môi."



Chị gái hỏi Hứa Điềm: "Em cùng bạn trai cũ hôn môi chưa?"

"Chưa."

Hứa Điềm chỉ hôn môi với Từ Chính Thanh, hôn nhau đầy sắc tình.

Hứa Oánh thẹn thùng nói: "Cậu ấy còn muốn làm chuyện đó với chị, nói đàn ông đều có nhu cầu như vậy. Nhưng bạn chị nói không thể dễ dàng cho đi, nói đàn ông toàn mặc quần vào là không nhận người. Nhưng chị cảm thấy cậu ấy không phải là người như vậy..."

Sau đó nói liên tục không cần Hứa Điềm trả lời, Hứa Oánh oánh bắt đầu kể tỉ mỉ câu chuyện tình yêu của mình, Hứa Điềm an tĩnh nghe, lúc chị kêu ngọt ngào hoặc ngại quá, cô đã đi vào giấc ngủ say.

Ngày đầu tiên Hứa Điềm ở nhà cứ như vậy qua đi, giống như trời sập đất lún, giống như bình tĩnh không gợn sóng.

Ngày thứ mười, Hứa Điềm từ bên ngoài trở về, nghe thấy mẹ cô đang gọi điện thoại, vừa vặn nói đến thành tích của cô, đối diện không biết nói gì đó, mẹ cô sẽ lộ ra biểu cảm vui sướng, nói:

"Ngọt ngào luôn ngoan, Oánh Oánh chỉ biết làm tôi đau đầu."

Hứa Điềm nghe không vào những lời nói như vậy, bởi vì chuyện này càng nhắc nhở Hứa Điềm, mẹ cô thích chỉ là mình ngoan ngoãn đi lên, nhưng bà chỉ dành tình yêu cho chị gái.

Hứa Điềm trở về vẫn chưa dùng qua vali hành lí, không cần thu dọn, vẫn là mẹ cô đưa ra sân bay, vào đăng ký, mẹ cô ôm cô, dịu dàng dặn dò: "Chăm sóc bản thân cho tốt."

Hứa Điềm nói vâng, trong lòng rối rắm, rầu rĩ khó chịu.



Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, đã gần đến hoàng hôn.

Theo thói quen Hứa Điềm lên xe trở về trường học, vừa gần đến nơi, đến phòng thí nghiệm chỉ là nói dối, cô vẫn chưa tìm được chỗ nào để ở.

Hứa Điềm xuống xe giữa đường, tìm một nhà nghỉ nhỏ quanh đây, ai biết ông chủ mở miệng đã bảo một trăm đồng một đêm, chỗ này thật sự không đáng giá như vậy.

Tất nhiên Hứa Điềm không muốn, mặt ông chủ không kiên nhẫn: "Chê đắt? Chê đắt thì đừng ở."

Hắn nhìn Hứa Điềm từ trên xuống dưới, lại cười rộ lên, giống tên bệnh hoạn dâm dục, nói: "Nếu không đêm nay ở phòng chú, một đồng cũng không thu của cháu."

Mặt Hứa Điềm nghẹn đỏ, nửa ngày mới cắn răng nói: "Ông đồng ý tiếp khách, nhưng tôi không thèm mua."

Cô kéo theo vali hành lí muốn đi, lúc quay người qua, chút nữa đụng vào người khác.

Biểu cảm trên mặt Từ Chính Thanh phức tạp: "Hứa Điềm? Nghỉ hè em không về nhà à?"

Anh mua đồ ở phố đối diện, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ nào đó rất giống Hứa Điềm, còn tưởng mắt mình nhìn nhầm. Ma xui quỷ khiến lại đi qua đây, không nghĩ đến thật đúng là cô.

"Không có chỗ ở?"

Hiển nhiên cuộc đối thoại của Hứa Điềm cùng lão già kia. Từ Chính Thanh cũng nghe được.

Anh muốn nói dẫn cô đến khách sạn khác, miệng lại không nghe sai bảo, mở ra lại thành:

"Đêm nay ở nhà tôi trước đi."

Hứa Điềm nhìn anh: "Bạn gái anh không ngại?"

Từ Chính Thanh không nói gì, nhưng dáng vẻ bắt đầu mờ mịt của anh chứng minh lần xem mắt ngày đó đã không thành công.

Tin tức này làm tâm tình Hứa Điềm vui sướng hơn nhiều, cô cố ý hỏi:

"Anh cũng muốn tôi ngủ phòng anh hả?"