Hỏi thì hỏi, tay Từ Chính Thanh lại không nhàn rỗi, xoa ngực, miết chặt mông thịt của Hứa Điềm, anh làm đến thuận buồm xuôi gió.
Đây đâu giống dáng vẻ muốn ngừng.
Hứa Điềm nhịn không được trừng anh, nhưng cô đang bị xoa vú, linh hồn phảng phất cũng bị xoa đến nhũn ra, đôi mắt mềm như bông không còn sức lực, liếc qua liếc lại như một làn gió xuân.
Là mời gọi gãi đúng chỗ ngứa.
Từ Chính Thanh không có cách nào khắc chế, vùi đầu ngậm lấy. Anh há to miệng mút vào nhũ thịt trắng nõn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu v*, hút đến tấm tắc rung động.
"Tê...... ưm......"
Bộ phận mẫn cảm nhất được ngậm bởi khoang miệng ấm áp ướt át của người đàn ông, anh thường thường mút, hoặc nhẹ hoặc nặng liếm láp, tê tê dại dại, bên tai còn quanh quẩn tiếng nước tô điểm, này hết thảy, kích thích làm Hứa Điềm không thể khống chế phát ra tiếng than nhẹ.
Thân thể Hứa Điềm nhũn ra, tựa như muốn ngồi không được, cô chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ Từ Chính Thanh, phòng ngừa ngã xuống.
Nhưng như vậy lại càng đem bản thân mình đưa đến trong miệng anh.
Âm thanh quần áo cọ xát, tiếng thở dốc, tiếng nước. Vài loại âm thanh này giao triền bên nhau, là thôi tình dược.
Từ Chính Thanh ăn rất tận hứng, đột nhiên có tiếng chuông di động réo vang.
Anh đột nhiên dừng lại động tác, Hứa Điềm theo bản năng im lặng, ngừng thở.
Trong túi váy di động rung lên không ngừng, đôi mắt vô tội ướt dầm dề của Hứa Điềm nhìn về phía Từ Chính Thanh.
Vai ngọc nửa lộ ra, áo lót đã sớm bị cởi bỏ, nơi tròn trịa tuyết trắng bị bao bọc một tầng nước miếng lấp lánh, đầu v* phấn hồng bị bị hút thành màu đỏ tươi, thẹn thùng e ấp......
Từ Chính Thanh không dám nhìn nữa, thở phì phò nhắm mắt lại.
"Nghe điện."
Âm thanh dục vọng tích đặc sệt tùy thời điểm muốn tràn ra tới.
Gọi điện đến là Đường Vưu Giai, Hứa Điềm thanh thanh giọng nói: "alo?"
"Ngọt ngào, cậu chạy đi đâu? Cậu không sao chứ? Sợ chết tớ, nhắm mở mắt đã không thấy tăm hơi."
Hứa Điềm rất chột dạ liếc Từ Chính Thanh một cái, nói: "Không sao, tớ ở toilet."
Tâm Đường Vưu Giai cuối cùng cũng trở về trong bụng, lại hấp tấp nói: "Không còn sớm, chờ cậu xong chúng ta sẽ về ngay. Ngày mai tiết đầu là tiết là tiếng Anh, tớ không muốn đến trễ."
Âm thanh Đường Vưu Giai không nhỏ, Từ Chính Thanh cùng Hứa Điềm đang dán vào nhau cực gần, cho nên mỗi một chữ bên kia anh đều nghe thấy rành mạch.
Đầu Từ Chính Thanh giống như bị người ta hất một gáo nước lạnh.
Chắc chắn do t*ng trùng lên não, anh nhớ rồi, khoảng cách giữa anh và Hứa Điềm, không chỉ là cách tám tuổi kia.
Điện thoại bị cắt đứt, Hứa Điềm vẫn duy trì dáng ngồi ở trên đùi Từ Chính Thanh, nhất thời không có động tác nào khác.
Hứa Điềm nghĩ, nếu không có cuộc điện thoại này, cô cùng Từ Chính Thanh hôm nay sẽ xong việc được không, sẽ không quan tâm liền ở chỗ này bắn một phát pháo đấy chứ?
Khó giải thật.
Từ Chính Thanh im ắng chốc lát, mở miệng: "Em cần phải trở về."
"Chờ tôi một lát, đưa em đi tìm bạn." Nghĩ ngợi, anh lại bổ sung.
Cây đồ vật cứng rắn dán trên đùi không có dấu hiệu mềm xuống,Hứa Điềm liếc mắt một lần, quả nhiên nó đang giương nanh múa vuốt, quần sịp màu đen phảng phất muốn giữ không được.
Cô nhớ đến Đại Phi trước đó cầu hoan oán giận nói, đàn ông nghẹn đã lâu rất khổ sở, hơn nữa dễ bị bệnh liệt dương.
Hứa Điềm nhịn không được nhìn dáng vẻ của Từ Chính Thanh, lại nhìn xuống dưới thân anh, ý chỉ chỉ: "Anh nghẹn không khó chịu?"
Không đợi Từ Chính Thanh trả lời, cô lại hưng phấn mà xung phong nhận việc: "Tôi giúp anh loát ra nhé."
Hình ảnh cô miêu tả không cần hành động, nhưng dễ dàng xuất hiện trong đầu Từ Chính Thanh.
Anh gian nan từ chối: "Không cần......"
Hứa Điềm đã kéo quần sịp anh ra, thả ra con mãnh thú đang kêu gào dữ tợn.
Hô hấp Chính Thanh cứng đờ.
côn th*t anh màu đỏ thẫm, vừa to vừa dài, lông tóc tươi tốt, thân gậy phủ kín gân xanh, khó nhịn nảy nảy lên.
Còn đẹp hơn diễn viên chính trong phim AV, lại rất sạch sẽ.
Hứa Điềm thử thử sờ lên, không nóng bỏng như được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng độ cứng cũng đủ, xúc cảm thật kỳ diệu.
dương v*t càng trướng to thêm vài phần, một tay dường như không thể hoàn toàn nắm lấy, cô tò mò học theo phim AV, trên dưới loát động vài cái, lòng bàn tay dán vào quy đầu nhẹ nhàng cọ xát......
"Hừ."
Đây là lần đầu tiên Hứa Điềm nghe Từ Chính Thanh phát ra âm thanh thoải mái, cùng loại với âm thanh rên rỉ, rất kỳ quái, đại cô cũng giống như sung huyết, phóng xuất ra tín hiệu hưng phấn.
Độ ấm của côn th*t truyền lại đây, hoặc bởi vì cọ xát, long bàn tay Hứa Điềm ẩn ẩn nóng lên. Cô thay đổi bên tay cầm, vừa muốn tiếp tục động tác, bị tay Từ Chính Thanh đè lại.
"Hứa Điềm." Anh nghiêm túc gọi tên cô, nói: "Dừng ở đây đi."
Hứa Điềm ngẩng đầu nhìn mặt anh, sắc dục khó nén, nhưng dáng vẻ mệt nhọc như buồn ngủ, tín hiệu hết sức bình thường của cơ thể.
Cô có thể cảm giác được, Từ Chính Thanh đang rất nghiêm túc nói ra những lời này.
Trong tay dương v*t còn cương giống như thép, côn th*t đỉnh không được chảy ra chất lỏng trong suốt. Thật buồn cười.
Quả nhiên nửa người trên cùng nửa người dưới của người đàn ông vĩnh viễn tách ra.
Lòng bàn tay dính nhớp, đều là chất lỏng chảy ra từ mã mắt của Từ Chính Thanh, dáng vẻ Hứa Điềm ghét bỏ, tất cả bôi lên cơ bụng trần trụi của anh, bôi lên khối cơ bụng rõ ràng.
Động tác đơn giản, được Hứa Điềm làm đến thong thả sắc tình.
Cô từ trên đùi Từ Chính Thanh trèo xuống dưới, nói: "Đúng là hợp ý tôi."