Vọng Nguyệt Lâu

Chương 17




Tố Doanh lẳng lặng mà ngồi đến đêm vẫn chưa đi ngủ. Nàng ngẫm nghĩ hành vi lời nói của hoàng đế đến nay vẫn đau ốm từ đầu tới cuối một lượt, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện: Đã qua hai tháng kể từ lúc anh về kinh rồi. Chắc Đông cung cũng sắp về triều, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm.

Hôm nay tinh thần của nàng không tệ, lại vừa lúc có lý do rất tốt, vì vậy sai người gọi Bạch Tín Tắc tới bảo: “Anh đi tìm hai người đến đây cho ta.”

Tín Tắc nghe ý của nàng hơi lạ, cẩn thận hỏi: “Là hai người nào ạ?”

“Dương Phương của cung chính ty và cả Phong Lệnh Nhu – một cung nữ ở nơi này của chúng ta.” Tố Doanh vừa nói vừa mở nắp ấm trà trong tay, nói, “Phải khách sáo với nàng ta rằng ta mời nàng tới uống trà ôn chuyện.”

Tín Tắc đi trên đường cung không bao lâu đã thấy cung nữ Lệnh Nhu đeo một chuỗi chuông đồng men theo đường đi tuần mà đến.

Người đeo chuông ban đêm là một trong những kẻ khổ cực nhất tỏng cung, cứ đi được vài bước lại phải lắc chuông lúc lên lúc xuống, dọa yêu nghiệt âm hồn trong cung. Đi như vậy đến khi ánh mai lại lên thì họ mới có thể nghỉ ngơi. Kẻ bị phái đi làm chuyện mệt nhọc nhất lại còn chẳng lành này luôn là người phạm vào điều cấm trong cung, bị trách phạt nặng đảm nhiệm. Trước kia Tín Tắc cũng từng để ý đến cung nữ được Tố Doanh đặc biệt triệu về cung Đan Xuyến giống mình này nhưng Lệnh Nhu trước giờ im hơi lặng tiếng, dường như Tố Doanh cũng đã quên mất nàng ta. Mãi đến tối hôm đó, Tín Tắc mới thấy rõ mặt Phong Lệnh Nhu chẳng khác nào âm hồn yên lặng, không chỉ khuôn mặt có sự gầy yếu như bị bệnh mà ánh mắt cũng hư vô, không biết rốt cuộc là nhẹ nhàng rơi ở chốn nào.

Biết được trung cung gấp gáp cho đòi, chuông trong tay nàng ta vang lên leng keng.

Bảo nàng ta đeo chuông không phải do hoàng hậu tự mình chỉ thị, chỉ là người bợ đỡ trong cung đoán được nàng ta đã đắc tội hoàng hậu, cố ý bắt nạt nàng ta. Nhưng từ đầu đến cuối không ai có thể nói ra rốt cuộc vì sao nàng ta lại gặp xui xẻo. Tín Tắc biết, mấy năm trước lúc Tố Doanh nhậm chức nữ quan dâng hương ở cung Đan Xuyến, Phong Lệnh Nhu chính là một trong hai cung nữ lo liệu ăn uống ngủ nghỉ của nàng, chắc hai người đã có tình cảm chủ tớ ngắn ngủi. Nhất định là khi đó có biến cố lớn, bằng không Tố Doanh sẽ không khắt khe với người cũ đến thế. “Cô đang sợ cái gì?” Tín Tắc hỏi.

Lệnh Nhu thở hắt ra, treo chuông lên trên một khóm hoa gần đó, u buồn nói: “Đại nhân có tự tin, còn nô tỳ thì không.”

Đêm đã khuya, đèn đuốc trong cung Đan Xuyến tắt hơn một nửa, cái bóng trong ánh sáng còn lại rất cao lớn. Lệnh Nhu thấp thỏm không yên đến gần con quái vật to lớn tối om ấy, lúc bước vào cửa cung cả người run lên, dường như cảm thấy mình rõ ràng đang bị nó nuốt chửng.

Rèm châu trong cung rủ xuống đất, hạt châu lóe sáng khúc xạ ánh sáng nhạt lấp lánh ra khắp phòng. Hoàng hậu Tố Doanh bình thản ngồi bên ngọn đèn sáng lật xem một quyển ghi chép. Lệnh Nhu quỳ lạy đại lễ, lẳng lặng nghe nàng xử lý.

“Cung nữ Phong Lệnh Nhu của cung Đan Xuyến được trung cung cho rời cung từ giờ Mão đến giờ Ngọ.” Tố Doanh cầm quyển ghi chép trong tay để sang một bên, “Tịch cấm ty một mực chắc chắn không đối chiếu sai, tờ điều cho phép có chứa dấu của hoàng hậu quả thực xuất từ trung cung. Nhưng ta không nhớ đã cho cô ân điển như vậy bao giờ. Lệnh Nhu, hôm nay gọi cô tới chỉ là muốn hỏi về vị hoàng hậu ban cho cô tờ điều cho phép cô rời cung thôi.”

Lệnh Nhu cắn răng, không nói được một lời. Tố Doanh nhẹ nhàng đẩy rèm châu ra đi tới bên nàng ta, đặt tay ở trên vai nàng ta an ủi: “Nếu như công chúa ép buộc, sửa chữa làm giả thì về tình có thể tha thứ, ta sẽ không làm khó cô. Dù sao cô cũng là người thầy rất quan trọng của ta lúc mới vào cung đình.”

Lúc rèm châu đong đưa, cả phòng trở nên óng ánh, điểm sáng lay động khiến Lệnh Nhu lòng dạ rối bời, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy dưới tay của Tố Doanh. “Thầy ư?”

Tố Doanh mỉm cười nói: “Đương nhiên xưng là “thầy” rồi. Ban ngày là cung nữ lanh lợi khôn khéo, lo nghĩ mọi chuyện cho ta, dạy ta làm thế nào để làm phu nhân bề trên vui vẻ, dạy ta làm thế nào để giao thiệp với bọn họ, dạy ta lúc nào nên câm miệng, lúc nào nên ăn may… Nhờ có cô và Uyển Vi, con bé ngốc không được họ Tố chăm sóc dạy bảo như ta đây mới biết người và việc trong cung đình quả thực là cách biệt trời vực với nhà mẹ đẻ của ta. Ở nhà, bề trên không thích trẻ con hiền như khúc gỗ, nhưng ở đây mọi người đều không thích kẻ quá cơ trí.”

Nàng cười khúc khích, chậm rãi vòng quanh Lệnh Nhu vừa đi vừa nói: “Điều càng khiến người ta phải học hỏi là đến buổi tối, cô cung nữ giỏi đoán lòng người, tri kỷ thân thiết như thế lại biến thành đồ tể, động tay động chân trong trà của ta… Lệnh Nhu, nhờ có ở chung ngày đêm với cô, ta mới lần đầu tiên biết rõ ràng chính xác cung đình là nơi lật mặt nhanh đến dường nào. Vì thế, ta nên kính cô một ly.”

Nàng gật đầu về phía góc phòng, một cái bóng u ám di chuyển từ trong bóng tối ra, dâng một chén nước trong suốt sáng long lanh đến trước mặt Lệnh Nhu. Lệnh Nhu thấy người nọ là Dương Phương của cung chính ty thì hết sức kinh hãi. Trong cung ai cũng biết Dương Phương đáng sợ, bản lãnh của y là bất kể mọi hậu quả, đào được sự thật từ trong miệng người bị hỏi. Rơi vào tay y thì muốn chết cũng không dễ dàng nữa. Lệnh Nhu bưng chén trà không dám nhúc nhích nhưng Tố Doanh từ trên cao trông xuống nàng ta nên nàng ta đành nhắm mắt ngửa cổ uống cạn.

“Trà ngâm lạc đà bồng[1], ngon không?” Tố Doanh nhẹ nhàng nói, “Ngẫu nhiên dùng một lần với liều ít thì không đáng lo, hơi nhiều sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, nói mê, nhiều hơn nữa thì sẽ nghẹt thở rồi ngất đi, vượt qua liều lượng nhất định thì thậm chí sẽ chết. Nhờ cô ban tặng, ta đã thử hết tất cả triệu chứng ấy một lần, may mà chưa bỏ mạng. Mà sau khi ta vạch trần trước mặt, Uyển Vi – người chị em tốt của cô – chỉ tùy tiện cười nói, thứ ấy thường dùng trong cung, không có gì hại… Cô đoán xem, trong chén này bỏ thêm bao nhiêu lạc đà bồng đây?”

Lệnh Nhu run rẩy cả người, rơi nước mắt nhưng vẫn cắn chặt răng không nói một lời. Tố Doanh thở dài: “Quật cường thì có ích lợi gì chứ? Một lát nữa thần trí cô mơ hồ, ta hỏi cái gì cô đều sẽ trả lời thôi.” Đôi mắt lấp lánh có thần của nàng nhìn chằm chằm Lệnh Nhu, nói với vẻ u ám: “Năm đó chẳng phải cô và Uyển Vi cũng chờ lúc ta nói mê để vạch trần cõi lòng mỗi đêm như vậy sao?”

“Xoảng” một tiếng, cái chén trong tay Lệnh Nhu rơi trên mặt đất, “Xin nương nương ban chết cho nô tỳ.”

“Ta để cô sống đến bây giờ không phải để nói rõ những lời này rồi khiến cô chết.” Tố Doanh hừ lạnh một tiếng, “Ta nghe nói cô cũng đến từ Thái An, trong nhà vẫn được họ Tố ở Thái An quan tâm, từ nhỏ đã vào cung hầu Tố thứ dân. Xem ra, Tố thứ dân chết rồi, cô lại biến thành người hầu trung thành của công chúa Chân Ninh.”

Lệnh Nhu phủ phục trên mặt đất, giấu mặt đi. Nhưng Tố Doanh lại kéo nàng ta lên, mặt đối mặt lớn tiếng nói: “Lệnh Nhu! Cô là một người thông minh, lẽ nào còn chưa phát hiện? Cô tận trung với bọn họ chỉ là đang hại người, đang mạo hiểm trái với cung quy! Chuyện họ bảo cô làm chẳng qua là mắc thêm lỗi lầm nữa. Lẽ nào lòng trung của cô đã đến mức không phân phải trái? Lẽ nào lúc cô một thân một mình không sợ hãi vì tội nghiệt của mình?”

Lệnh Nhu há miệng, bỗng nhiên nhận ra đầu lưỡi bắt đầu tê dại không nghe theo sai khiến. Trước mắt nàng ta trở nên tối tăm, gương mặt của Tố Doanh cũng hóa thành một bóng hình mơ hồ.

“Ván cờ đã đổi chủ, oán trách quân cờ mà người xưa đã từng dùng cũng không có ý nghĩa.” Tố Doanh thở phào, trịnh trọng nói, “Ta tha thứ cho cô. Nhưng ta rất muốn biết, quân cờ này muốn dốc sức cho ta, chuộc tội với ta hay vẫn khăng khăng một mực muốn đi theo người đã rời khỏi ván cờ.”

“Nương nương…” Lệnh Nhu run rẩy nở nụ cười, “Quân cờ vô tâm, người có lòng.”

Tố Doanh đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng lên, mặt lạnh lùng nói: “Tội làm giả tờ điều cho phép của trung cung, cô đã chuẩn bị xong rồi?”

“Đó không phải giả tạo.” Lệnh Nhu mơ màng cãi chày cãi cối, “Mười tờ điều cho phép ấy là Tinh hậu phá lệ khai ân ban thưởng cho tôi. Bởi vì chưa dùng nên giao cho công chúa làm kỷ niệm tưởng nhớ đến Tinh hậu.” Thần trí nàng ta dần dần mơ hồ, quên phải tự xưng nô tỳ, lại gọi phế hậu Tố Nhược Tinh là Tinh hậu.

Tố Doanh cũng không trách, cười lạnh bảo: “Bà ta đối tốt với cô như vậy ư? Ban thưởng cho cô nhiều tờ điều cho phép như vậy làm cái gì?”

Lúc này, Dương Phương đứng bên cạnh như một bóng ma bỗng nhiên lên tiếng: “Xin nương nương thứ cho tiểu nhân lắm miệng nói thẳng. Nương nương không rành đạo này, chỉ e hỏi đến hừng đông vẫn phức tạp không vào điểm chính. Xin giao kẻ này cho tiểu nhân, chắc chắn tiểu nhân sẽ không phụ sự kỳ vọng của nương nương.”

Người Lệnh Nhu run rẩy mãnh liệt, uể oải trên mặt đất. Tố Doanh thấy thế cười nói: “Không cần. Cũng đã uống trà rồi, để nàng ta trở về đi, đêm mai lại tới ôn chuyện.”

Lúc Tín Tắc đỡ Lệnh Nhu thất tha thất thểu trở về thì kinh ngạc với khía cạnh máu lạnh như vậy của Tố Doanh. Nàng lạnh lùng căn dặn Tín Tắc nom kỹ Lệnh Nhu, không được để lúc ở bên ngoài nhân cơ hội tự sát, Tín Tắc không ngờ Lệnh Nhu lại nguy hiểm nhường ấy. Nhưng lúc này, y gần như tin rằng: Cung nữ này bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống đất mà chết.

Chân Lệnh Nhu đi không ra hồn, bị Tín Tắc dắt cả đường, cuối cùng ngã sấp xuống ở bên bụi hoa mà nàng ta bỏ chuông lại, trong lúc vô ý đã xé đứt hoa lụa bên hông Tín Tắc, lại buông tay ném vào trong khóm hoa. Tín Tắc đang muốn đi tìm, đã thấy vài cung nữ từ xa đi tới, thì ra đám cung nữ mãi không nghe thấy tiếng chuông nên tới tìm người đeo chuông.

Họ hành lễ với Tín Tắc, khó hiểu nhìn y lại nhìn Lệnh Nhu. Tín Tắc nói với vẻ mặt hờ hững: “Không ngờ người đeo chuông này lại say ở trên đường, lơ là nhiệm vụ còn ra thể thống gì. Cứ đưa ả về trước, trông coi thật kỹ, ngày mai phạt sau. Không được buông lỏng, để tránh ả sợ tội tự sát, hại mọi người cùng chịu trách nhiệm.”

Bọn cung nữ cuống quýt ba chân bốn cẳng nâng Lệnh Nhu lên cáo từ. Tín Tắc lại đi tìm hoa lụa, tiếc rằng bóng đêm tối mịt, không sao tìm được nên đành phải rời đi.

Lệnh Nhu hôn mê đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy cô chị kết nghĩa Tống Chi Huệ canh giữ ở trước giường. Chi Huệ hỏi nguồn cơn sự việc với vẻ lo lắng, Lệnh Nhu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nói cho cô ấy biết. Nàng ta không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó vào đêm qua, trong lòng tuy sợ nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có gì đặc biệt.

Vì lúc đeo chuông nàng ta say rượu nên bị phạt nửa năm lương bổng. Lệnh Nhu cảm thấy việc này cũng không hề gì, nếu như hoàng hậu phạt lỗi nhỏ để ngày sau không phạm lỗi lớn ngay lúc ấy thì ngược lại chính là phúc của nàng ta. Tối hôm sau Lệnh Nhu được nghỉ, Tố Doanh lại tìm nàng ta uống trà. Trái tim Lệnh Nhu bỗng rơi vào vực sâu không đáy, miễn cưỡng đến cung Đan Xuyến. Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Sau bảy ngày, Lệnh Nhu bỗng nhiên thấy Uyển Vi đã chết đi tới trước mặt ngay giữa ban ngày.

“Nào có ai ngờ, nữ quan dâng hương nho nhỏ trước đây lại biến thành hoàng hậu. Hoàng hậu khi xưa lại trở thành oan hồn không danh phận.” Uyển Vi nói, “Đáng tiếc chúng ta đều là người trần mắt thịt, không tài nào dự kiến được sự chuyển bại thành thắng này. Bằng không ban đầu trong cung chỉ có hai ta gần gũi nàng nhất, nay đáng ra đã thơm lây. Hà tất làm theo lời dặn của Tinh hậu mà đưa lạc đà bồng cho nàng uống… Tôi đi trước một bước, ngược lại là may mắn.”

Lệnh Nhu cả kinh ôm ngực, máu huyết sôi trào, chợt ngất đi.

Lần này Chi Huệ tới thăm, cuối cùng cũng hiểu trong đó nhất định có nguyên do to lớn. “Lệnh Nhu! Rốt cuộc em làm sao vậy?” Cô ấy nhẹ nhàng lay Lệnh Nhu đang hôn mê bất tỉnh.

Bị nàng kinh động, Lệnh Nhu bỗng nhiên bắt đầu nói mớ: “Cô Tố dâng hương… chúng tôi dùng lạc đà bồng rất cẩn thận, chưa từng muốn tổn thương tính mạng người dâng hương.” Nàng ta nói rất lưu loát, dường như những lời này tích tụ ở trong lồng ngực đã lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra một mạch.

Trong sử sách, người được xưng là “Cô Tố dâng hương” chỉ có một, bây giờ được người ta gọi là hoàng hậu nương nương. Chi Huệ giật mình, thở dài phát hiện điều mà cô em kết nghĩa giấu giếm là một câu chuyện cũ đòi mạng.

Chi Huệ suy đi nghĩ lại, nhanh chóng quyết định, muốn đến cung Đan Xuyến một chuyến.

Tố Doanh đang ôm hoàng tôn vui đùa ở bên cây lựu, lúc biết Tống Chi Huệ của phòng châm công cầu kiến thì không nhớ ra người đó là ai, cũng chẳng nghĩ ra cô ấy có chuyện gì. Mãi đến khi Chi Huệ quỳ gối bên cây lựu, Tố Doanh nhìn cung nữ này một lúc, lại nhìn cảnh tượng quen thuộc mới bừng tỉnh: “Là cô! Lúc cung Đan Xuyến dời cây lựu, cô từng tới.”

Chi Huệ thấy đây là một khởi đầu tốt đẹp, thông minh tiếp lời: “Cây lựu chính do nô tỳ trồng. Có thể được nương nương khen ngợi là vinh hạnh của nô tỳ.”

“Thì ra cô tên là Tống Chi Huệ.” Tố Doanh gật đầu, “Vì sao hôm nay lại cầu kiến?”

Chi Huệ cúi thấp đầu, trả lời thật rõ ràng: “Vì Phong Lệnh Nhu ạ.”

Nụ cười của Tố Doanh biến mất, giao hoàng tôn trong lòng cho nữ quan bên cạnh rồi cảnh giác trông cung nữ này, nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Nô tỳ không biết Lệnh Nhu đã phạm tội gì, cả gan cầu xin cho cô ấy.”

Tố Doanh cảm thấy buồn cười: “Cô không biết nàng ta đã làm gì thì sao cầu xin đây? Vả lại, cô? Cô có tư cách gì muốn ta tha cho nàng ta?”

“Nương nương được tôn là ‘Nhân Cung’, nhân từ thánh thiện, rộng lượng với mọi người. Mọi người trong cung luôn ôm lòng kính phục nương nương không gì sánh bằng. Ở trong mắt đám nô tỳ, nương nương chính là tấm gương thuần hậu, vì duyên cớ này nên nô tỳ mới dám cả gan cầu xin.” Chi Huệ liên tục dập đầu, lại nói, “Nô tỳ và Lệnh Nhu là chị em hạt sen, đã thề sẽ chia ngọt xẻ bùi. Bây giờ tính mạng Lệnh Nhu ngàn cân treo sợi tóc, dù nô tỳ phải rơi đầu cũng không nợ cô ấy một lời cầu xin.”

“Ngàn cân treo sợi tóc?” Tố Doanh sửng sốt một chốc, thế mới biết đã dùng lạc đà bồng quá liều lượng. Nàng đâm ra hối hận. Lại nghĩ mấy ngày liền Lệnh Nhu quật cường không nói, cũng không nhắc tới chuyện trúng độc rất nặng lấy một lần, Tố Doanh không biết mình giận hay là bội phục nàng ta, trong lòng ngổn ngang, nói không ra lời.

“Cứ tiếp tục như vậy, Phong Lệnh Nhu khó bảo toàn tánh mạng. Khẩn cầu nương nương cho phép nô tỳ chịu phạt thay Lệnh Nhu, để cô ấy sống tạm bợ qua ngày, hết sức vì hoàng gia.” Chi Huệ dứt lời lại dập đầu lia lịa.

Tố Doanh nghe cô ấy nói nghiêm trọng thì cười gượng: “Cung nữ kết làm chị em hạt sen có nghĩa khí bực này thực sự còn mạnh hơn cả chị em ruột. Lệnh Nhu thật là có phúc.” Nàng ho một tiếng rồi nói: “Cô không có lỗi lầm, ta phạt cô làm gì? Dù là Lệnh Nhu, ta cũng không muốn phạt nặng nàng ta. Xin nàng ta cống hiến sức lực còn không xin được kìa.”

Chi Huệ nghe giọng điệu nàng hòa hoãn thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có ánh sáng lóe lên trong đầu, phát hiện cơ hội đang ở trước mắt, vì vậy lại nói: “Nô tỳ và Lệnh Nhu cùng vào cung, cùng trải qua mưa gió nhiều năm. Nô tỳ tự nghĩ, ở trong cung đình này, không có chuyện gì Lệnh Nhu có thể làm được mà nô tỳ không làm được… Nếu như nô tỳ nguyện thay Lệnh Nhu cống hiến sức lực, nương nương có thể tha cho Lệnh Nhu không ạ?”

Tố Doanh nhìn cô ấy, hỏi: “Cô là người nơi nào?”

“Nô tỳ nguyên quán Thái An.”

Tố Doanh khẽ nhíu mày, cười nói: “Tống Chi Huệ, trước nay cô nói chuyện đều thẳng thắn như vậy sao?”

“Nương nương là chính nhân quân tử, nô tỳ há có thể giữ lòng tiểu nhân?”

Tố Doanh đi mấy bước trước gốc cây, bẻ một cành hoa lựu, nhẹ nhàng cài ở búi tóc của Chi Huệ, nói: “Lựu cô trồng nở hoa rất đẹp. Những mặt khác có thể làm tốt như vậy hay không thì sau này để ta nhìn kỹ rồi hãy nói.”

Chi Huệ vui vẻ trong lòng, bái một cái thật sâu: “Tạ nương nương khen ngợi.”

Từ hôm đó trở đi, Tố Doanh không gọi Lệnh Nhu đến uống trà nữa. Lệnh Nhu thầm đoán rất nhiều khả năng nhưng không có cơ hội chứng thực. Nàng ta không thích chia sẻ tâm sự với người khác thế nên không nói chữ nào với người chị em kết nghĩa của mình – Tống Chi Huệ.

Không lâu sau, trước khi Đông cung về kinh, Chi Huệ bỗng nhiên được điều từ phòng châm công đến Đông cung. Sau khi Lệnh Nhu biết được thì như vén màn sương mù, lúc chúc mừng đã thử hỏi dò: “Phòng châm công cách Đông cung không chỉ một tầng, chị làm thế nào mà được điều đi thế?”

Chi Huệ cười nói: “Trong Đông cung có vị nữ quan tuổi tác đã cao nhiễm bệnh nên bị phái đi, hoàng hậu nương nương tiến cử mấy người thay thế bà, nhưng đám nữ quan của Đông cung chẳng hề hài lòng. Chị nghĩ đây là một cơ hội, bèn Mao Toại tự đề cử mình[2]. Quan bố trí của Đông cung biết chị là đồng hương của Tố thứ dân, ở trong cung nhiều năm, vì vậy có ý dìu dắt.”

[2] Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

“Thì ra là nhờ phúc của Tinh hậu. Chị chớ quên điều tốt của Tinh hậu.” Lệnh Nhu rủ rỉ nói, “Họ Tố ở Thái An đối đãi mấy nhà chúng ta thật là ân tình sâu nặng. Năm đó nếu không nhờ hoàng hậu Ý Tịnh giúp đỡ, mấy nhà chúng ta lấy gì mà sống? Trong cung tuy đã thay đổi triều đại nhưng hoàng hậu Hoài Mẫn, thái hậu Khang Dự và Tinh hậu không ai không hết lòng quan tâm mấy nhà chúng ta. Trước đây mấy chị em ta vào cung, chẳng phải là vì báo đáp ơn lớn của họ Tố Thái An, cam nguyện trở thành tai mắt bên ngoài đó sao?”

Chi Huệ thấy nàng nói đến lộ vẻ xúc động, cũng dịu dàng bảo: “Nhưng sau khi vào cung mới hiểu được một đạo lý, chúng ta là nô tỳ của hoàng gia, không phải nô tỳ của riêng ai. Tinh hậu đã đi rồi, chúng ta vẫn còn ở đây, nên làm chuyện thuộc bổn phận của mình.”

Lệnh Nhu đột nhiên biến sắc, cất cao giọng nói: “Chị chớ nên nói lời như vậy! Quê nhà của chị đã không có người nhà được người khác chăm sóc, bèn quên sạch hết những lợi ích có được khi xưa? Còn nhớ nương nương ban thưởng mười tờ điều cho phép không? Lúc bị người khác vu cáo hãm hại khó giữ nổi mình, người vẫn nhớ đến chúng ta, muốn mười người chúng ta xem tình thế mà làm việc, dựa vào tờ điều cho phép mà thoát khỏi nơi đây. Tinh hậu quý vì là hoàng hậu, song tai vạ đến nơi vẫn không quên chúng ta, chúng ta chỉ là tiện tỳ sao có thể vong ơn bội nghĩa?”

Chi Huệ thầm thở dài trong lòng: Có lẽ lúc đó Tố thứ dân e sợ mấy người họ bị người ta tóm được lại khai ra điều bất lợi nên mới rộng rãi như thế. Nhưng Lệnh Nhu lại là kẻ mắt toét, mười tờ điều cho phép vào tay nàng ta, nàng ta lại hiên ngang lẫm liệt muốn thiêu hủy, thề cùng sống cùng chết với Tinh hậu, làm chín người khác tiến thoái lưỡng nan, đành ở lại cùng nàng ta.

Cô ấy không muốn hai chị em làm căng, ôn hòa nhã nhặn nói: “Lời tuy như vậy nhưng phải báo đáp làm sao? Tinh hậu là do thánh thượng phế, chẳng lẽ muốn chúng ta làm chuyện nghịch ý trời?”

Lòng Lệnh Nhu đã có chủ ý từ lâu, không hề hoang mang nói: “Theo cách nhìn của em, đợi cho Đông cung lên ngôi thì tự nhiên sẽ giải sạch nỗi oan cho Tinh hậu. Việc mà đám cung nữ như chúng ta có thể làm cũng chỉ có hết lòng vì Đông cung, Đông cung phi mà ra sức mọn, chờ ngày mây tan để không uổng sự hậu đãi của họ Tố Thái An với chúng ta.” Nàng ta nhìn Chi Huệ, thành khẩn nói: “Chị có cơ hội vào Đông cung thì nên tỏ rõ thân phận của mười người chúng ta cho Đông cung phi. Nhìn tình thế trước mắt, Đông cung lên ngôi, Đông cung phi vào làm chủ cung Đan Xuyến chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu không nói rõ với người, sợ rằng đến lúc dọn sạch cung lại liên luỵ hai ta.”

Chi Huệ cười, không tiếp tục nói chuyện với nàng ta nữa.

Thôi Lạc Hoa biết người được chọn để bù vào chỗ nữ quan khuyết của Đông cung không phải bất kỳ kẻ nào mà nàng ấy giới thiệu. Nàng ấy biết Tố Doanh luôn cố gắng sắp xếp tai mắt ở trong Đông cung nhưng Đông cung đề phòng trung cung vô cùng nghiêm ngặt, tất cả những người hơi có dính líu đến Tố Doanh hoặc họ Tố Đông Bình đều không có cơ hội. Lần này nàng ấy chăm chỉ sàng lọc mấy người nhưng vẫn thất bại. Lúc nàng ấy nhịn nỗi khó chịu trong lòng bẩm báo với Tố Doanh, xin được trị tội vì mình làm việc không xong, Tố Doanh lại hời hợt chỉ nói một lời về việc này.

Thôi Lạc Hoa thấy Khâm phi cũng ở bên thưởng thức danh họa với Tố Doanh, không tiện nói quá nhiều về chuyện ấy. Thừa dịp Khâm phi đi lấy tranh cuốn, Thôi Lạc Hoa làm bộ như đang chuyện phiếm, hỏi: “Không biết Tống Chi Huệ này là ai? Vậy mà lại từ phòng châm công một bước lên trời.”

“Vốn liếng của cô ấy rất khá.” Tố Doanh thưởng thức một bức tranh cuốn, không yên lòng nói, “Tổ tiên mấy đời nhà cô ấy đều được họ Tố của Thái An che chở, vào cung từ nhỏ, vẫn được Tố thứ dân quan tâm.”

Thấy hoàng hậu hiểu rõ người này như lòng bàn tay, Thôi Lạc Hoa bừng tỉnh trong lòng. Nhưng nàng ấy chưa từng nhìn tận mắt người này nên trước sau không quá yên tâm, “Có vốn liếng như vậy thì còn có thể tận trung với nương nương chăng?”

“Người có xuất thân trung hậu trong mắt tôi vừa hay là kẻ cực kỳ đáng nghi trong mắt Đông cung, sao có thể dùng được? Vả, Tín Tắc so với cô ấy thì thế nào?” Tố Doanh khẽ xì một tiếng, “Anh của Bạch Tín Mặc… Người ngoài thấy tôi và y nên không đội trời chung. Nhưng những người muốn vững bước chân ở trong cung này đã quên mất nhà của mình rồi. Chúng ta cần gì phải nhớ mãi không quên chứ?”

“Nương nương dùng cô ta, trước sau vẫn là chiêu hiểm trong dùng binh.”

“Có thể thắng mà không hồi hộp gì thì chính là chiến thần. Tôi không phải.” Tố Doanh cuộn cuốn tranh lại, lãnh đạm nói, “Cho đến nay, tôi mạo hiểm còn ít sao? Lần này vì Đông cung, đáng lắm.”

Duệ Hâm ở trên giường ngủ trưa bấy giờ bỗng nhiên tỉnh lại, vô duyên vô cớ òa khóc to. Tố Doanh chạy tới mấy bước ôm cậu bé vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành. “Muốn gặp thánh thượng rồi ư? Nương nương dẫn con đi ngay đây.”

Khâm phi nâng bức họa trên tay đi tới chăm chú nhìn, bị Tố Doanh liếc xéo. Bà vội vàng nở nụ cười nói: “Nói đứa bé này không phải do nương nương sinh ra thì dù ai nghe xong cũng phải cả kinh. Nương nương, thánh thượng và hoàng tôn ở cùng nhau, quả thực giống như hai vợ chồng và đứa con ruột, gia đình vui vẻ làm người ta ước ao trong bức tranh. Ngày khác nhất định phải mời họa sĩ vẽ cho thật đẹp.” Trong lời nói có dụng ý khác, Tố Doanh cũng không tiếp lời nữa.

Khâm Phi hình như đang lẩm bẩm: “Chuyện này phải nhanh mới được. Vài ngày nữa… trong bức tranh lại thêm một đôi vợ chồng trẻ thì không đẹp nữa rồi nhỉ?”

Tố Doanh lạnh lùng quay người lại, ôm Duệ Hâm ra ngoài phơi nắng, cánh tay lại bất giác dùng lực, ôm thật chặt đứa bé con khiến cậu bé bị đè nén mà ngọ ngoạy.