[Vong Tiện] Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Không Bằng Lòng Gả Cho Người

Chương 4




Ngụy Vô Tiện đến Ngụy quốc đã là chuyện của hai ngày sau, xe ngựa của Ngụy Vô Tiện vừa vào cửa thành đã nhận được tiếng hoan hô của nồng nhiệt dân chúng, Ngụy Vô Tiện vén rèm châu lên, nhìn người dân Ngụy quốc vẻ mặt hớn hở tươi cười vui vẻ, Ngụy Vô Tiện không khỏi bật cười, đây chính là con đân của hắn a.

Lam quốc quả thật phồn hoa hơn Ngụy quốc một chút, nhưng Ngụy quốc cũng không phải nước nhỏ mà ngược lại còn lớn hơn nhiều so với các nước khác.

Ngụy Vô Tiện vừa tới cửa cung thì thấy một nhóm ba người đứng bên ngoài, hai nam nhân cùng một nữ tử dịu dàng. Người mặc long bào màu vàng kim sáng rực, trên mặt nở cười ấm áp. Nữ tử mặc cung y vàng nhạt, kết hợp với nước da càng làm nổi bật sự ôn nhu. Khí chất bất đồng, một nam tử khác thoạt nhìn lớn hơn Ngụy Vô Tiện hai tuổi, mặc một thân bạch y, trên tay cầm một cái quạt gấp, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc, trong đôi mắt hẹp dài mang theo cảm xúc khác.

Ngụy Vô Tiện bước xuống xe ngựa, nữ tử mặc cung y vàng nhạt liền bước qua, trong mắt mang theo lệ quang trong suốt, nghẹn ngào kêu một tiếng: "A Anh."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trước mặt, cười nói: "Mẫu hậu, ta về rồi."

Nữ tử mặc cung y vàng nhạt gật đầu, cũng cười nói: "Thôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. "

Ngụy Trường Trạch cũng đi tới, ôm lấy hai mẹ con nói: "Được rồi, Tàng Sắc, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói sau, A Anh, Tử Hy ca ca của con cũng tới đón con về nhà. "

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy "Tử Hy" liền nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, không chắc chắn nói: "Tử Hy... Ca ca."

Tàng Sắc mỉm cười sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng rồi, khi còn bé Tử Hy ca ca của con rất thích con, Tử Hy ca ca của con rất lợi hại a, hiện tại chính là tiểu thừa tướng trẻ tuổi nhất trong triều rồi đó."

Ngụy Tử Hy bước tới, cả người tỏa ra khí chất tao nhã, cười nói: "A Anh hình như không còn nhớ ta nữa, cũng đúng, lúc ngươi được tiễn đi mới bao nhiêu tuổi a."

Ngụy Vô Tiện tuy rằng không có ấn tượng gì với Ngụy Tử Hy nhưng vẫn cười nói: "Có khi lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ rõ được. Không việc gì, sau này sẽ nhớ lại thôi."

Ngụy Tử Hy cười nói: "Vậy thì A Anh phải luôn nhớ đó."

Đôi mắt hoa đào của Ngụy Vô Tiện mang theo ý cười ấm áp như gió xuân nói: "Chắc chắn rồi. "

Ngụy Tử Hy đại khái không ngờ Ngụy Vô Tiện lại đáp ứng sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại nói: "Được rồi, chúng ta cùng vào đi, đừng đứng đây nói chuyện nữa. "

Ngụy Trường Trạch cũng nói: "Được rồi, vào thôi! "

Trên đường đi, Tàng Sắc kéo Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "A Anh ở Lam quốc thế nào a, có tốt không?"

Ngụy Vô Tiện trả lời: "Ta sống cực kỳ tốt, người của Lam quốc đối xử với ta rất tốt a."

Ngụy Trường Trạch cũng hỏi: "Nghe nói Thanh Hành hoàng đế có hai người con trai, đều tài giỏi hơn người, túc trí đa mưu, riêng nhan sắc đứng số một số hai trong bảng công tử Lam quốc đúng không?"

Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền nở nụ cười nói: "Đúng vậy, Lam Đại ca và Lam Trạm đều rất lợi hại a, quan hệ giữa ta và bọn họ cũng rất tốt."

Ngụy Trường Trạch hài lòng gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Ngụy Tử Hy cười hỏi: "Lam Trạm ngươi nói không lẽ chính là nhị hoàng tử của Lam quốc sao?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, huynh cũng biết y sao?."

Ngụy Tử Hy lắc lắc cây quạt trong tay, nói: "Ta chỉ nghe thoáng qua thôi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ò, vậy sao."

Ngụy Trường Trạch nói: "A Anh, con đến chỗ mẫu hậu ngồi nói chuyện một chút với nàng ấy đi, ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối, hiếm khi có ngày vui như hôm nay, Tử Hy cũng ở lại đây luôn đi."

Ngụy Tử Hy cười nói: "Được, vậy nhi tử cung kính không bằng tuân mệnh."

Ngụy Vô Tiện gật đầu cười nói: "Vậy, mẫu hậu, người định đi nơi nào trước."

Nụ cười trên khuôn mặt của Tàng Sắc từ nãy đến giờ vẫn chưa bao giờ tắt, Ngụy Trường Trạch nhìn thê tử cao hứng như vậy, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy thoái mái.

***

Lam quốc.

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ đang thất thần, bất đắc dĩ thở dài: "Vong Cơ, Vô Tiện đã đi được hai ngày rồi."

Lam Vong Cơ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta biết, giờ này chắc hẳn đã đến Ngụy quốc rồi."

Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình cười nói: "Vong Cơ, Vô Tiện vừa đi liền ảnh hưởng đến đệ lớn đến vậy a."

Lam Vong Cơ hơi ngẩn người, không chắc chắn nói: "Có lẽ là thói quen đi."

Ý cười trên mặt Lam Hi Thần càng sâu, nói: "Vong Cơ, vì sao đến giờ đệ vẫn không mặc cung phục đại diện cho hoàng tử?"

Lam Vong Cơ không nghĩ tới Lam Hi Thần lại hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: "Cung phục quá rườm rà, không thích hợp với đệ, thường phục màu trắng cũng đẹp mà."

Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Không phải, từ năm tám tuổi Vô Tiện đã bắt đầu mặc hắc y, đệ bằng tuổi Vô Tiện lúc đó lại mặc bạch y, một đen một trắng."

Lam Vong Cơ hình như hiểu được Lam Hi Thần đang định nói cái gì.

Quả nhiên, Lam Hi Thần nói tiếp: "Hắc bạch hòa lẫn, hơn nữa, một đen một trắng rất hợp với hai đệ."

Lam Vong cúi đầu không nói lời nào, ngón tay khẽ run rẩy.

Lam Hi Thần lại cười nói: "Vong cơ, ngươi đối với Vô Tiện không giống như huynh đệ bình thường đúng không?"

Lam Vong Cơ sửng sốt, Lam Hy Thần nhìn ánh mắt của đệ đệ nhà mình sáng lên đầy kinh ngạc, trong lòng càng chắc chắn hơn, cười nói: "Chuyện này có cái gì đâu, nam nam ở bên nhau vốn cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. "

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Huynh trưởng, ta biết. "

"Vậy thì nói với Vô Tiện đi!" Lam Hy Thần lên tiếng.

Trong mắt Lam Vong Cơ có chút cô đơn, y nhỏ giọng nói: "Ngụy Anh không thích đệ, quên đi. "

Lam Hi Thần ngẩn người, sau đó cười nói: "Thời gian còn dài, ai có thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì a."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, trong đôi mắt vẫn mang chút cô đơn, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

- ---------------------------

Hết chương 4.

24/12/2021