11.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng chuông.
Dồn dập mà thanh thúy, là một tiếng chuông mang theo cảm giác vô cùng thân thuộc.
Đợi cho đến khi Ngụy Vô Tiện định thần lại, hắn đã không còn ở trong căn nhà gỗ kia nữa rồi, trong lồng ngực lại ôm thêm một đứa bé khoảng bốn tuổi.
Một cái chuông bạc được treo lủng lẳng ở bên eo của đứa trẻ, tua rua màu tím tựa như không quá hợp với giáo phục màu vàng kia, nhưng lại rất xứng đôi.
Bốn phía là hơi tàn của các loại tà vật, Ngụy Vô Tiện ôm lấy đứa nhỏ kia, mím chặt môi lại.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh đang nói chuyện của hai người khác.
Lời nói của người đang bước đến, được bao phủ bởi sự tự trách và lo lắng, còn đối tượng của những tình cảm đó chính là đứa trẻ đang ở trong vòng tay hắn.
Hắn không biết đây là nơi nào, càng không biết hắn đã làm thế nào để đến đây, hắn chỉ nhớ rằng hắn cần phải trở về, hắn nhớ rõ những gì Lam Vong Cơ đã nói với hắn: "Ngụy Anh, chờ ta quay về."
Nhưng hắn không tìm thấy đường để về.
Hắn chưa từng đi ra ngoài mà không có Lam Vong Cơ bên cạnh, hồn phách của hắn không được đầy đủ, trí nhớ thì bị đứt quãng, căn bản là không thể nhận thức được hiện hắn đang ở nơi nào.
… Cũng không biết phải làm sao để trở về...
Ngụy Vô Tiện đi đến một thị trấn, người qua đường rộn ràng nhộn nhịp, hắn nắm chặt mạt ngạch vào trong tay, cúi đầu bước đi.
Không bao lâu sau, hắn lại dừng bước.
—— Hắn bị năm người lạ mặt bao vây.
"Công tử, ngươi cần giúp gì sao?" Một gã cười tủm tỉm hỏi han, "Công tử là người của Cô Tô Lam Thị sao?"
"Cô Tô... Lam thị..." Ngụy Vô Tiện vô thức lặp đi lặp lại từ này, với giọng điệu khô khốc.
Năm người đối diện liền giao lưu bằng mắt:
—— là một tên ngốc.
—— chắc hẳn không phải là người của Cô Tô Lam Thị, hắn không đeo mạt ngạch.
Một gã nói: "Đúng, chính là Cô Tô Lam Thị – công tử lạc đường sao?"
Tên còn lại tiếp lời: "Cũng không dám giấu diếm, bọn ta chính là người quen của Hàm Quang Quân ở Cô Tô Lam Thị....."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩn đầu lên: "Hàm Quang Quân......?"
Thấy rõ dung mạo của Ngụy Vô Tiện, đáy mắt của đám người xẹt qua một tia kinh diễm, tà niệm mãnh liệt cứ thế dâng trào.
Bọn họ nói: "Đúng vậy, Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, xếp thứ hai trong bảng thế gia công tử, bội kiếm Tị Trần, cùng với huynh trưởng của y Trạch Vu Quân xưng Lam Thị Song Bích – chúng ta dẫn ngươi đi tìm y nhé?"
Dù sao thì nhiều năm nay Hàm Quang Quân không xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng, mượn một chút uy danh của y để lừa tên ngốc này cũng sẽ chẳng có vấn đề gì.
Ngụy Vô Tiện xiết chặt mạt nghạch ở trong tay áo, mở miệng: "... Được..."
......
Khi Lam Vong Cơ dựa vào thuật pháp được hạ lên mạt ngạch tìm ra được căn nhà trọ hẻo lánh kia, Ngụy Vô Tiện đã bị năm người bọn họ vây ở giữa, tay của một gã nào trong số đó còn sắp đụng vào mặt của hắn.
Mà Ngụy Vô Tiện chỉ cụp mắt xuống, không thèm để ý đến bàn tay kia.
Lam Vong Cơ triệu hoán Tị Trần đến, một kiếm đã chế trụ được những người kia, bị linh lực áp bức, những kẻ đó còn chưa phát ra được tiếng kêu gào thảm thiết nào liền bị ép đến hôn mê.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn qua, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hình như là... hai mươi sáu?
Lam Vong Cơ không chút tự hỏi xem con số này có ý nghĩa gì, phẫn nộ cùng phiền muộn đan xen lẫn nhau, đã quét sạch đi lý trí của y.
Một tay túm chặt Ngụy Vô Tiện kéo vào trong lồng ngực, khí lực mạnh đến mức tưởng chừng như cổ tay mảnh khảnh của người kia sẽ đứt gãy, khi thấy vạt áo hơi lộn xộn của Ngụy Vô Tiện, lửa giận trong lòng y càng sôi sục lên.
Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt không chút cảm xúc nào nhìn y, cọ cọ vào lòng ngực của y.
Vốn dĩ đây sẽ là hành động khiến Lam Vong Cơ vui mừng không thôi, nhưng giờ phút này càng làm y thấy khó chịu.
Không tìm thấy Ngụy Vô Tiện, y gần như phát điên rồi, mang theo Tị Trần tìm thấy người kia ở nhà trọ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngàn cân treo sợi tóc.
Lam Vong Cơ ngự kiếm, hai mắt tối sầm.
Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lồng ngực của y, nhu thuận đến mức khiến người khác cảm thấy mềm lòng.
Lam Vong Cơ từng cảm thấy may mắn vì được nhìn sự ngoan ngoãn này, khi y nắm lấy tay của Ngụy Vô Tiện, nhìn ngắm người kia không chút phản kháng mà đi theo chính mình, y còn cho rằng việc Ngụy Vô Tiện mất đi thần trí có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Mà chuyện của ngày hôm nay, mới làm cho y hiểu ra được phần nào nguy hiểm trong trạng thái này của Ngụy Vô Tiện.
—— Ngụy Vô Tiện không có thần trí, chẳng phân rõ thiện ác thị phi, sẽ không thể tấn công, càng không thể phản kháng...
Nghĩ đến một màn vừa thấy kia, sắc mặt của Lam Vong Cơ càng trở nên lạnh lẽo, tốc độ tăng lên nhanh chóng, quay về núi hoang, vung tay thiết lập lại kết giới, y gần như thô bạo mà ấn Ngụy Vô Tiện lên trên giường, bắt nạt lấy người dưới thân y.
[TBC]
________________________
Chương này hơi OOC, chương sau còn có H nữa chứ ?
Khoảng tối hoặc mai mình sẽ đăng.
_limerance ayane_rinn2012 nhớ lời hứa của hai người đó nhá =)))))))))))
Beta by: JinYin_w (phải ăn vạ nhờ nàng ta=)))))
Trans by: Dannn_pie.
08.11.2021