[Vong Tiện] Kiếp Hậu Dư Sinh

Chương 15




15.

Trận thiên kiếp này đến quá kỳ lạ.

Ngụy Vô Tiện tự hỏi, hắn đúng là không hiểu vì sao bản thân biến thành yêu tu, vẫn luôn cảm tạ trời đất càn khôn đã tha cho hắn một mạng, hắn chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, cũng chưa làm chuyện ác nào gây hại đến nhân gian, lỗi lầm lớn nhất có thể mắc phải chính là sống uổng phí năm tháng cùng với việc cực kỳ mê rượu ngon.

Hắn từng là người chịu ba mươi ba đạo thiên kiếp, tiên thân đã chết tiên hồn đã nát, rơi xuống hồng trần ngàn trượng, lại còn trùng tu yêu thân, cho dù là tội chưa trả hết hay chết chưa hết tội thì ân oán cũng nên theo tiên duyên cùng nhau kết thúc đi chứ. Mà mười ba năm qua đi, hắn đã sớm vô dục vô cầu, thầm nghĩ chỉ muốn an lành ẩn cư làm ruộng rồi dạy một tên đồ đệ, tại sao lại vẫn khó khăn thế nhỉ.

Hắn thầm than thở, chỉ sợ là lần này khó mà gặp dữ hóa lành lần nữa, thế nhưng một tiếng sấm rền kia qua đi, vẫn chẳng thấy bất kỳ cái gì giáng xuống. Lam Trạm nắm lấy tay hắn, cẩn thận từng li từng tí giúp hắn độ tu vi.

"Sư tôn, sao rồi?"

Hắn cắn răng phun ra ba chữ:

"Vẫn còn sống."

"Đan phủ của sư tôn ảm đạm, giống như bị niêm phong, ta không thể nào độ tu vi vào..."

"Tiểu thần tiên, ta là yêu hồ, đương nhiên yêu đan phải chống lại tiên khí của ngươi rồi."

Lam Trạm cũng không nói nữa, hình như y vẫn còn nghi ngờ, những lại không biết nói thành lời thế nào cho phải. Dù sao thì y cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ yêu tu nào khác, cho nên không biết có phải nội đan của yêu tu nào cũng cổ quái giống như của sư tôn hay không. Y đúng là không thể đưa linh lực vào bên trong đan phủ, thế nhưng lại bị một vòng kình khí bao bên ngoài nội đan của sư tôn hút vào, hệt như hai thanh nam châm hút nhau, sau đó hòa thành một thể bắt đầu lưu chuyển. Ngụy Vô Tiện đổ hết tội lỗi cho hồ hỏa, nghĩ rằng vì nó xao động cho nên bụng hắn mới cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng như thiêu như đốt vậy. Chẳng qua là hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó dùng cái dáng vẻ trầm mặc giống hệt vị thần tôn trên Cửu Trùng Thiên kia để giải quyết vấn đề, cau mày thật chặt.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, thiếu niên trước mắt rõ ràng cũng không mang dáng vẻ của người trong lòng, nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y vẫn có chút tâm phiền ý loạn, mạnh mẽ chống đỡ thở hắt ra một hơi, nâng tay ngăn lại chú thuật độ tu vi mà Lam Trạm đang tiếp tục thi triển, chờ cảm giác nóng bỏng trong bụng dịu bớt lại mới ngẩng đầu lên, cười đến mức rất vô lương tâm.

"Nhìn xem ngươi bị dọa đến mức nào rồi, ta đây yếu đuối như vậy sao?"

Hắn nhìn vẻ mặt của Lam Trạm lộ rõ vẻ khẩn trương như vậy thì không tránh khỏi muốn trêu chọc một chút, nhưng sắc mặt của thiếu niên lại càng thêm cứng nhắc, hắn bĩu bĩu môi, thầm nghĩ tiểu hài tử nghiêm chỉnh này chẳng thú vị chút nào. Chẳng qua hồ ly đảo đôi mắt phượng hai ba vòng cũng không nghĩ ra biện pháp gì làm dịu bầu không khí hiện tại, đang muốn tìm một cái cớ đến pha trò chọc cười thì lại nghe Lam Trạm nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên giống hệt nhũ băng nhỏ, rơi từng mảng lộp độp xuống đáy lòng hắn.

"Người nói sư tổ là Long thần... nhưng sư tôn bây giờ lại là yêu hồ. Tiên gia dạy dỗ ra yêu tu... Đây là tội lỗi đại nghịch, thế tại sao..."

Thế tại sao, Long thần đến nay vẫn còn yên ổn ngồi ở vị trí thần tôn trên trời cao?

Ngụy Vô Tiện biết ý mà y muốn nói là gì, cũng không muốn giấu giếm:

"Chuyện này ngươi nghĩ oan cho sư tổ của ngươi rồi, Hàm Quang Quân đại công vô tư thanh thanh bạch bạch, đến trước khi chết đi một lần ta đây thở ra vẫn là tiên khí đấy. Về phần vì sao lại biến thành như vậy thì nói chung là do ta thiên phú dị bẩm, mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, làm một con yêu tu không có tiền đồ ở nơi thâm sơn cùng cốc này, có quỷ mới biết ta còn sống."

Lúc hắn nhắc đến chuyện này cũng khó tránh khỏi dùng giọng điệu âm dương quái khí, có thể từng chữ từng chữ chí công vô tư là tốt lắm rồi, nhưng lại thật sự không hiểu bản thân mình đang tức tối cái gì. Yêu miêu là do hắn cứu hắn không thẹn với lòng, truy cho đến cùng thì những người của Thần tộc kia cũng là do hắn giết thật, hắn nhận. Hắn cũng biết rõ ràng là bản thân không thể trốn được thiên kiếp, lại nhớ đến vò rượu tiễn đường đêm hôm đó, khuôn mặt của Lam Vong Cơ tái nhợt cùng hàng mi cau lại thật chặt, sư tôn cũng đã xem như là tận tình tận nghĩa, vốn dĩ cũng không thể có biện pháp giúp hắn bỏ chạy.

Lam Trạm lại cắn môi dưới, lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên:

"Cho dù lý do mà thiên kiếp này giáng xuống là gì, mấy ngày nay ta sẽ hộ pháp cho sư tôn, tuyệt đối không rời xa."

Lời lẽ nhiệt tình lại chẳng biết trời cao đất rộng như vậy, Ngụy Vô Tiện thế mà cười không nổi.

"Lam Trạm." Hắn nghiêm túc gọi tên đối phương: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, sư tôn của ngươi... là ngoại lệ sao?"

"Đúng."

Lần này lấy được câu trả lời ngắn gọn hơn, cũng dứt khoát hơn, trong mắt thiếu niên hệt như đang khảm cả bầu trời sao, ánh sáng kiên định lấp lánh nơi đáy mắt trong vắt, ước muốn phi thăng và một lòng tu đạo chưa hề thay đổi, nhưng những thứ thuộc về chuẩn tắc của bản thân cũng sẽ không dao động, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy hoảng hốt không thôi.

"Ta tuyệt đối không rời xa."

Vành mi những tưởng đã khô cạn nước mắt từ lâu của hồ ly bỗng dưng lại có chút ẩm ướt. Hắn vuốt ve cái sừng nhỏ trên đầu tiểu giao long, nói:

"Nhất định ta sẽ sống sót, sẽ chờ được ngày ngươi bước lên Thiên giới phong thần."

Tiên gia dạy dỗ ra yêu tu là tội đại nghịch, vậy nên yêu tu dạy dỗ ra Long thần thì tính sao nhỉ.

Hắn chơi bời lêu lổng mấy năm nay, cho dù nhặt về một tên đồ đệ cũng theo thói quen bỏ mặc không quản, cảm thấy tiểu tử kia không thể thành thần được cũng chẳng sao. Thế mà trong nháy mắt một cái mọi chuyện đã thay đổi, hắn đây cố tình muốn so bì cùng với thiên đạo đấy, có được không?