Khi đối diện với kiếp nạn mang tên tình ái, cả ta lẫn người chẳng ai có thể may mắn tránh thoát.
2.
Theo lý thuyết, tộc Hồ ly đều xuất thân từ Thanh Khâu. Nhưng nếu truy cứu rõ ràng, thì bề ngoài của con hồ ly này so với mấy vị cửu vĩ sơn thần ở Thanh Khâu khác nhau một trời một vực, không phải bộ tộc hồ ly đế vương tu vi ngàn năm một thân trắng toát, cũng không phải như những tiểu thần tiên sau khi trưởng thành màu lông đỏ rực như lửa, mà là toàn thân đen nhánh như mực, riêng đôi mắt còn đặc biệt xán lạn. Thế nhưng bộ lông thuần một màu đen chỉ là điều ngược đời xếp thứ hai, điều kỳ quái nhất chính là hắn chỉ có tám cái đuôi.
Thời kỳ viễn cổ đã có truyền thuyết về một con Huyền Vũ, bởi vì thăng thần thất bại mà sa đọa vào tu yêu đạo, biến thành một con Đồ Lục Huyền Vũ dị dạng, khát máu thích giết chóc, gây họa cho bá tánh. Lúc Ngụy Vô Tiện mới đến cánh rừng rậm này, nguyên nhân khiến mọi người sợ hãi hắn cũng một phần là vì thế, sợ hắn là phế phẩm của thứ gì đó tẩu hỏa nhập ma hoặc trong quá trình sinh trưởng có sai sót, đến chỗ này tìm những dân chúng tầm thường, biến họ thành bữa ăn ngon cho mình.
Nhưng mà thật lâu sau đó, ngoại trừ thân là một con hồ ly, từ trong xương đã thích ăn thỏ, hơn nữa ra ngoài còn mê uống rượu ngon, vẫn không thấy Ngụy Vô Tiện "bại lộ bản tính". Hắn hóa thành hình người thì da có hơi ngăm đen, nói chung là như kiểu hậu quả của việc phơi nắng quá lâu vậy, lúc cười rộ lên đôi mắt hồ ly cong như vầng trăng, mê hoặc trái tim của các tiểu cô nương, làm các nàng bằng lòng toàn tâm toàn ý vì hắn. Thế nhưng bản thân hắn lại cự tuyệt bất kỳ hành vi nào gọi là chân chính mị hoặc người khác. Cuối cùng cũng có người lớn gan lớn mật đến hỏi hắn về cái đuôi đáng ngờ kia, hồ ly nghe xong thì hai vành tai run run cười một cái, không tức giận cũng không trốn tránh, trả lời thành thật không hề giấu giếm.
Lúc sinh ra thì đúng là cũng có chín cái đuôi, đáng tiếc lớn lên lại có một viên yêu đan. Từ trước đến nay trời cao luôn không vừa mắt với những yêu tu như hắn, chịu thiên kiếp lôi hỏa chém đứt một cái, không đánh trúng mặt là may rồi. Vì dù sao thì đuôi cũng nhiều, mất một cái cũng không trở ngại đến việc hắn trêu hoa ghẹo cỏ, cũng chẳng tổn hại đến cái gọi là phong nhã.
Nhưng đối với Hồ tộc mà nói, một cái đuôi chính là một cái mạng. Công lực của Ngụy Vô Tiện rất cao, sao có thể chỉ vì một đạo thiên kiếp tầm thường mà chấp nhận mất một cái mạng chứ?
Cho nên không ai dám hỏi tiếp nữa.
Vào tháng giêng của một năm trước, trong một ngày đông rét buốt.
Ngụy Vô Tiện đã uống không ít rượu, đầu bước theo chân, lang thang đến một cái đầm nước đọng gần đấy. Khi đó nước trong đầm vì trời lạnh đã đóng thành một lớp băng rắn chắc, dưới đáy sâu còn mơ hồ nhìn thấy vài vệt sáng màu lam âm u lẳng lặng lưu chuyển, soi rõ một mảnh núi rừng xinh đẹp, còn có một con hồ yêu lười thu lại tám cái đuôi của mình, cà phất cà phơ xách theo một vò rượu, tất cả đều được phản chiếu rõ ràng. Ngụy Vô Tiện đi gần lại thêm chút nữa đã cảm nhận được nơi đây linh mạch dồi dào, là nơi trời sinh có nhật tinh nguyệt hoa*, là địa phương vô cùng tốt để tĩnh tọa tu tiên.
(*Nhật tinh nguyệt hoa: Sao Thái Dương và sao Thái Âm cùng phát ra ánh sáng rực rỡ, chính là lúc Thái dương chân hỏa cùng Nguyệt hoa chi lực dung hòa.)
Đáng tiếc hắn là một con hồ yêu, không có duyên phận với chốn linh địa tu tiên này. Viên yêu đan đang được ngọn hồ hỏa hừng hực mạnh mẽ vây quanh trong cơ thể cũng khẳng định hắn không thể đi theo con đường tu tiên. Thật ra hồ ly đã chấp nhận số phận từ lâu, cũng không thấy tiếc rẻ gì, lại không hề có lòng cầu tiến, mỗi ngày ngoài uống rượu ra cũng chỉ ngủ. Cho nên dứt khoát ngồi bệt xuống, tính toán xem có nên một hơi uống cạn hết rượu trong bình hay không. Sau đó hắn ngửa đầu, khóe mắt nhìn thấy một thứ gì đó sai sai.
Nói đúng ra thì đó là một quả trứng tròn vo, trên đầu đã vỡ ra thành một cái miệng, tiểu tử bên trong đã kịp thò cái đầu nhỏ trắng như tuyết ra bên ngoài, mềm nhũn rũ xuống, bất tỉnh nhân sự, nhìn như cách kết cục chết rét không xa, thần chết đang đứng trong gió lạnh ngoắc ngoắc ngón tay.
Là một con rắn nhỏ mới sinh.
Sơn tinh thủy quái trong cái khu rừng rậm này chẳng có loại nào mà Ngụy Vô Tiện không biết, nhưng hắn soát đi soát lại vài vòng trong đầu mà vẫn không thể nhớ nổi ra nhà nào có thể sinh được một con rắn trắng như vậy. Mà nói thật, hắn cũng chưa từng nhìn thấy con rắn nào trắng đến thế, chính là cái loại trắng đến mức phát sáng ấy. Hắn nhìn quanh cái mảnh rừng nhỏ hoang tàn vắng vẻ này, đưa hai tay hợp lại bên miệng nhằm phóng đại thanh âm, ngửa mặt lên trời hô một câu không lớn không nhỏ.
"Người – nhà – ai – lại – vứt – con – lung – tung – nữa – rồi!!!!"
Một đám chim sẻ đang đậu trên thân cây khô phía sau hồ ly bị hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay lên, ngoài ra thì không hề có câu trả lời. Con rắn nhỏ hình như cũng bị tiếng hét của hắn làm giật mình sống dậy, thế mà lại chậm rãi mở mắt, theo bản năng rụt đầu vào trong vỏ trứng, mệt mỏi nâng mắt lên liếc hắn một cái, sau đó nhìn hắn chằm chằm không thèm chớp, cái lưỡi nhỏ đỏ tươi chậm rãi phun ra rồi lại thu vào. Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân hắn chắc chắn là uống quá nhiều rượu rồi, nếu không thì làm sao lại hoa mắt đến mức này, cảm thấy mình bị một con rắn nhỏ hấp hối dùng mắt thay dao xẻo một miếng trên người.
"Xin chào nhé, tiểu bất điểm."
Hắn phá vỡ hơn nửa cái vỏ trứng, nâng con rắn nhỏ lên ôm vào ngực. Nhờ có nhiệt độ cơ thể của hồ ly, tiểu bất điểm dần dần lấy lại được sự ấm áp. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nương theo ánh nắng lấp lánh phản xạ lên mặt băng thấy rõ được, trên đỉnh đầu của con rắn nhỏ này có hai cái sừng bé tí gần như trong suốt nhô lên.
Đây không phải là rắn, là giao long.
Chính là loại giao long trong truyền thuyết mang theo mệnh cách nhất định sẽ hóa rồng thành tiên, là thiên địch một mất một còn với đám yêu tu như bọn hắn.
Hắn vốn nên trực tiếp bóp chết tiểu đông tây này để chặt đứt hậu họa, báo thù cho cái đuôi bị chém rơi của mình, nhưng không hiểu sao vừa nhìn đến đôi mắt kia thì lại thất thần. Đó là một đôi mắt vô cùng nhạt, có màu sắc hệt như ngọc lưu ly, bởi vì tuổi còn nhỏ mà hiện ra chút ngây ngô, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì khắc sâu dưới đáy. Giờ phút ấy, bi thương tựa như những ngày đông rét buốt nhất không thể tránh khỏi, gió lạnh từng cơn rót vào nơi sâu nhất trong lòng, làm đóng băng những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống. Chờ đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra những bông tuyết nhỏ đã sắp rơi đầy bờ vai.
"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì, hửm?"
Giao long nhỏ không ứ hử gì, lại mê man ngủ thiếp đi. Ngụy Vô Tiện nắm thật chặt vạt áo, vòng tay lại biến cái ôm ấp thành cản chắn gió cho sinh mệnh bé bỏng vừa gặp, lắc đầu cười tự giễu. Đúng là càng sống lâu thì càng dễ trở nên đa sầu đa cảm suy nghĩ lung tung. Tiếp đến hắn thản nhiên thở ra một tiếng, một làn sương mỏng vừa thoát ra khỏi khóe miệng đã lập tức tan ra. Tiên Hiệp Hay
"Tiểu thần tiên, đầu thai kiểu gì mà lại lao đến ổ của yêu tinh vậy."
______///______
Theo mọi người mình để là Hồ ly đen/ Hồ ly đỏ hay để Hắc hồ ly/ Hồng hồ ly đọc dễ hiểu và mượt hơn?