21.
Mặt trời lúc này hoàn toàn vươn mình tỉnh giấc, phết một lớp nắng ấm áp lên những ráng mây hồng, những chiếc lá héo khô trên cành đã chẳng còn cách nào cứu vãn được sự sống gần như tàn lụi, bứt mình ra khỏi cuống rồi rơi xuống, không khác gì một con dao nhỏ cắt qua làn gió hiu hiu.
Đuôi mắt hơi cong lên của hồ ly vẫn còn đong đầy tình cảm, giọt lệ trong suốt đọng lại ở khóe mi, cuối cùng vẫn là không một tiếng động lặng lẽ chảy xuống rồi rơi vào trong bụi cỏ, nháy mắt đã chẳng thấy tung tích.
"Ngày ấy, từ lúc ta bắt đầu bị giam vào thiên lao, y còn không thèm đến thăm ta một lần."
Lam Vong Cơ đi làm chuyện gì, không cần phải hỏi lại hắn cũng biết.
Tận đến một ngày trước khi xử tử, Lam Vong Cơ mới đến, còn mang theo một bầu rượu.
"Trước kia y luôn không cho phép ta uống rượu, chỉ cần nhìn thấy là sẽ phạt ta. Mỗi lần bị phạt trồng cây chuối chép phạt ta đều hận chết y, nghĩ thầm từ nay về sau quyết tâm phải thích người khác. Dù sao thì ta cũng thích y lâu như vậy rồi, thế mà y luôn giả vờ như không nhìn thấy."
Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, nói tiếp:
"Sau đó, đêm trước ngày ta sắp bị hành hình y lại đến, còn nói với ta, tiên yêu khác đường, vĩnh viễn không muốn gặp lại."
Một bầu rượu cay đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng, từng câu y nói hóa thành thanh đao sắc bén đâm thẳng vào trái tim hắn, làm nó không ngừng rỉ máu. Cũng vì thế mà chỉ ngẩn ngơ mấy ngày trong lao hắn đã không chú ý đến sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của sư tôn.
"Trạch Vu Quân, vì sao y lại không nói cho ta biết chứ."
Đây là một câu hỏi, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không hề cần đến câu trả lời, bởi vì hắn đã biết đáp án. Nếu Lam Vong Cơ không làm hắn tâm tàn ý lạnh, nếu như hắn biết được Lam Vong Cơ muốn làm cái gì, thì nhất quyết hắn sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ khi người trong lòng mình gặp nạn, dù dùng trăm phương nghìn kế cũng sẽ mò đến điện Long thần tìm cách cứu vãn. Nhưng lúc đó Lam Vong Cơ đã bị giáng xuống Giao thai rồi hôn mê, không có khả năng bảo vệ hắn nữa, nếu như thiên giới lại làm khó dễ, hồ ly quá nửa là sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho nên Lam Vong Cơ lựa chọn để hắn cao chạy xa bay, đi càng xa càng tốt.
Cho dù gặp lại cũng sẽ giả vờ như không thấy, cho dù trong lòng mang bao yêu thương quyến luyến cũng chẳng thể biểu lộ.
Sở dĩ hắn có thể sử dụng viên yêu đan kia một cách thuận buồm xuôi gió, bởi vì nó vốn là tiên đan của chính hắn biến thành. Mười ba năm qua, hắn cũng vận dụng yêu pháp đến lô hỏa thuần thanh, cho nên lúc Long thần quy vị, chín thành tu vi của Long thần luôn cháy bỏng trong bụng hắn một lần nữa quay lại trên người Long thần cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
Cuối cùng, để có thể đi từng bước song toàn trong ván cờ mạo hiểm này, người rơi vào hiểm cảnh lại chỉ có một mình Lam Vong Cơ.
Đoạn lân tàn giáp, cửu tử nhất sinh.
Mà vừa rồi, hắn bởi vì khiếp sợ hòa cùng với tâm phiền ý loạn, vì muốn trốn tránh mà nói ra những lời kia, Lam Vong Cơ đại khái đã xem đó là thật, nghĩ rằng chuyện của bọn họ đã không còn cách nào vãn hồi cùng bù đắp được nữa.
Lỗ tai của hồ ly run rẩy, dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt, bỗng nhiên quay đầu sang hỏi:
"Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân đã quay về trời chưa?"
"Chưa."
Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân huyết mạch tương liên, Lam Vong Cơ chắc hẳn cũng đã biết chuyện huynh trưởng nhà mình xuống trần đi tìm y.
Ngụy Vô Tiện lập tức chắp tay bái một bái, đứng thẳng người nhấc chân muốn đi.
"Vậy ta đi tìm y."
Lam Hi Thần thật ra cũng không đặc biệt kinh ngạc, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sau đó đưa tay ngăn cản đường đi của hắn:
"Ngụy công tử... đổi ý sao?"
Ngụy Vô Tiện sốt ruột gật gật đầu, tùy tiện vén mấy sợi tóc hỗn loạn trước trán sang một bên, lau lau khóe mắt đỏ bừng:
"Ta tìm y có chuyện muốn nói."
Ánh bình minh đã không còn rạng rỡ như vừa rồi, biến thành một màu vàng nhạt ấm áp nhu hòa, nhường đường cho bầu trời phô ra màu xanh thẳm trong trẻo của mình. Xa xa đã thấy Long thần một thân phong thái thanh lãnh đang chậm rãi đi tới, từng bước thong thả chẳng khác nào đang đạp lên gió xuân.
"Huynh trưởng."
Hai vị Long thần có khuôn mặt giống nhau đến tám phần đứng đối diện nhau từ xa, Lam Hi Thần nhìn thấy Lam Vong Cơ, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ. Mà Ngụy Vô Tiện đang quay lưng về phía giọng nói kia phát ra, hệt như bị một tiếng gọi này dọa sợ, trái tim bỗng nhiên đập thật nhanh, hai cái tai đang dựng đứng lập tức rũ xuống, cả người cứng đờ nửa ngày vẫn không thể nhúc nhích.
Hắn nghe thấy Lam Vong Cơ than nhẹ một tiếng, tiếp đến là giọng nói trầm thấp vang lên:
"Con yêu này... chưa từng làm việc xằng bậy, huynh trưởng cũng không cần làm khó dễ, buông tha..."
"Hàm Quang Quân."
Hồ ly gom hết sức lực toàn thân quay ngoắt lại, cắt ngang nửa câu nói sau cùng, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia, nói:
"Hàm Quang Quân, sư tôn, Lam Vong Cơ."
Rõ ràng đã quyết định buông tay, chẳng qua tình yêu đã sớm là chén nước hắt đi khó mà hốt lại, ai lại có thể thật sự tuyệt tình như lời mình đã nói chứ.
"Yêu hồ Ngụy Vô Tiện, tu tập tà đạo, dĩ hạ phạm thượng, nói mà không làm, không biết hối cải."
Trên cánh đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát, ánh ban mai đã dần dần trở nên nóng ấm, động tác của hồ ly cực kỳ nhanh chóng, bổ nhào đến trước mặt Lam Vong Cơ, ánh mắt ngay thẳng kiên định, lên án từng tội trạng của bản thân, lồng ngực phập phồng đã nói rõ là hắn đang khẩn trương đến mức nào.
"Cho nên, ngươi đừng buông tha ta, ngàn vạn lần đừng buông tha ta."