[Vong Tiện] Nhất Tiện Thiên

Chương 2




Lúc này Vân Thâm Bất Tri Xứ đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh trăng bóng cây đung đưa, vốn bên ngoài nên trời tối người yên lại truyền đến tiếng bước chân.

"Vong Cơ." Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi một câu.

Lam Vong Cơ đẩy Ngụy Vô Tiện ngồi sụp xuống đất, lừ mắt cảnh cáo y, sau đó nhanh chân bước đến cửa, mở cửa ra.

"Huynh trưởng." Sau khi Lam Vong Cơ gật đầu chào lại từ tốn nói.

"Vong cơ, ngày mai đệ phải lên đường đến vùng cực Bắc rồi, vốn ta không nên tới đây quấy rầy. Nhưng bởi trước đó vừa có chuyện phát sinh, cấm chế bị phá, nhưng sau đó người làm phép này đã bổ khuyết lại, ta mới đi kiểm tra, ấy vậy mà lại dùng Băng Liên Thanh Trân, trái lại còn tăng cường tính phòng hộ của cấm chế." Tuyết Liên Thanh Trân có điều kiện sinh trưởng đã vô cùng khắc nghiệt, phải ở dưới lớp băng Phổ Xuyên hơn ngàn thước nơi tận cùng cực Bắc mới có thể sinh trưởng, Tuyết Liên Thanh Trân ngàn vàng khó cầu, huống chi đây là cây gốc Băng Liên Thanh Trân.

"Vong Cơ hiểu." Hiển nhiên Lam Vong Cơ biết Băng Liên Thanh Trân hiếm có, có thể thấy được Ngụy Vô Tiện cũng không nói dối.

Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn đứng trước cửa, dùng ống tay áo như có như không che chắn, một chút ý mời mình vào cũng không có, trên khuôn mặt còn mơ hồ có ý tiễn khách, trong lòng liền hiểu rõ chuyện gì.

"Người này tuy đáng nghi nhưng cũng có thể thấy tâm tư đơn thuần, hắn không phải là kẻ bụng dạ khó lường, nếu Vong Cơ đệ có gặp được, nên lấy lễ để tiếp đón mới phải." Lam Hi Thần mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ, rồi đi luôn, sau đó nói với đám đệ tử phía sau không vần lục soát nữa.

Lam Vong Cơ đóng cửa tĩnh thất lại bắt được quả tang hiện trường Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm ở góc tường nghe lén, thấy hơi bất đắc dĩ nói: "Tại hạ Lam Vong Cơ, tên tự một chữ Trạm, nếu ngươi không có chuyện gì khác, ta có thể đưa ngươi xuống núi về nhà." Nói xong liền đứng thẳng.

Ngụy Vô Tiện thấy thế liền vội vàng nói, "Không cần, ta từ nhà chạy đến đây. Có điều, nhà ta ở tận biên giới phía Bắc, xa ngút ngàn, vừa nghe thấy ngươi muốn đến vùng cực Bắc, tiện đường dẫn ta theo được chứ, ngươi xem ta không có ngân lượng, cũng không nhớ đường về nhà." Ngụy Vô Tiện cảm thấy lý do này quá đỉnh, ngây ngốc cười trộm.

Lam Vong Cơ trông dáng dấp hắn đẹp đẽ, đáy mắt lóe lên một thứ cảm xúc không biết tên, nói: "Ta có thể cho ngươi đầy đủ ngân lượng, ở tại khách điếm chờ người nhà của ngươi đến tìm ngươi." Lần này Lam Vong Cơ đi đến nơi hiểm nguy khó bàn, sao có thể còn dẫn theo một người lai lịch không rõ ràng theo mạo hiểm.

"Ngươi không chứa chấp ta, vậy ta sẽ lại đi phá cấm chế nhà ngươi. Ta rất nghe lời, đưa ta về nhà ta, là ngươi có thể đi." Kẻ Lam gia này muốn đến vùng cực Bắc, đây chính là nơi hắn đã lớn lên, ai biết bọn họ có phải sẽ gây bất lợi cho tộc của hắn hay không, nếu như tìm ra được âm mưu của y, hắn còn có khả năng tự vệ, vì vây bằng bất cứ giá nào cũng phải đi với y.

Lam Vong Cơ vô cùng bất đắc dĩ lại khó xử, bởi y phát hiện ra bản thân hiển nhiên không phải quá quá muốn thoát khỏi Ngụy Vô Tiện này, tuy rằng người này đột nhập xông vào cuộc sống yên tĩnh của y, thế nhưng chỉ nhìn người này một chút thôi là không còn cảm thấy được lệ khí dấy lên trong lòng y lúc xế chiều hôm nay nữa, trong một thoáng đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi, y lựa chọn giúp hắn về nhà, có lẽ không giấu hắn vào phòng thì hiện tại cũng không cần phải đối mặt với nan đề như vậy.

Ngụy Vô Tiện thấy y không còn từ chối nữa thì trong lòng vui vẻ, lập tức nhảy cẫng lên, vỗ vỗ bụi dưới mông, vô cùng không khách khí mà ngồi trên giường của Lam Vong Cơ, ngả ngớn nói, "Lại đây, Lam Trạm, chúng ta cùng đi nghỉ ngơi sớm chút, mai còn phải lên đường nữa đúng không?" Sau đó tự mình bắt đầu, khụ, thay y phục.

Ngụy Vô Tiện nhìn rõ gương mặt của Lam Vong Cơ từ vẻ mặt không cảm xúc đến đồng tử nở to, cho đến khi đáy mắt xuất hiện vẻ giận dữ chỉ trong nháy mắt.

"Ngụy Anh! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!" Lam Vong Cơ tức giận nói.

"Chuyện này mà cũng thẹn ư, đều là nam giới có gì phải thẹn." Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên.

"Ta không đụng chạm với người ngoài." Lam Vong Cơ xoay người.

"Sau này chúng ta sẽ đồng đội nương tựa lẫn nhau, còn người ngoài gì nữa." Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên thấy phản ứng như vậy, trong lòng không nhịn được nghĩ, đúng là một tên cổ hủ.

"Ta ngủ ở phòng khách, hừng đông sẽ khởi hành." Lam Vong Cơ không muốn tranh luận nhiều với y, cạch một tiếng đóng lại cửa phòng khách. Vào lại phòng Lam Vong Cơ bắt đầu tỉnh táo lại, sao càng ngày càng không khống chế được tâm tình của bản thân, lại như đứa trẻ vấp cửa phòng, nằm xuống bắt đầu thầm nhẩm gia quy.

Một bên khác Ngụy Vô Tiện đang cảm thấy không vui vẻ chút nào, thế mà có kẻ dám ghét bỏ ta, nào có ai không thích ta cả, nhất định là y muốn bỏ rơi ta, sau đó tự mình xuất phát, không thể để y thực hiện âm mưu được. Lam mỗ đang nằm trên giường nhỏ bỗng hắt hơi một cái.

Đêm khuya, Ngụy Vô Tiện ôm chăn, lặng lẽ mở cánh cửa phòng khách, vừa định ló đầu lẻn vào thì có một giọng nói lành lạnh từ tính truyền đến: "Có chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện dụi đỏ cả vành mắt, nặn tiếng nói thật nhỏ, rỉ nước mắt đáng thương nói: "Ta nhớ mẹ, bình thường đều là mẹ ôm ta ngủ." Ngụy Vô Tiện cũng nói dối vô cùng thành thục, phải biết bộ tộc thần ẩn Thược Dược đều là linh khí của đất trời, từu khi sinh ra nào có cha mẹ.

Nhớ tới bản thân khi còn trẻ, Lam Vong Cơ động lòng trắc ẩn, yên lặng dịch ra cho hắn một khoảng trống. Ngụy Vô Tiện có hơi ngơ ra, vốn hắn đã chuẩn bị một lời thoại tuyệt hảo rồi, là hắn đang nằm mơ à, tên cổ hủ này lại dễ nói chuyện như vậy ư.

Giường nhỏ vốn nằm vừa đủ một người, hiện tại chứa hai người hiển nhiên sẽ hơi chen chúc, Ngụy Vô Tiện ngửi thấy được mùi đàn hương thanh nhã từ người Lam Vong Cơ, đêm đã khuya, hai người mỗi người một suy nghĩ mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Lam Vong Cơ thấy ngực mình nặng trịch, mở mắt ra, phát hiện mình bị "bạch tuộc" quấn lấy. Tư thế ngủ phóng khoáng này, thật khó có thể liên tưởng đến kẻ nói sợ ngủ một mình đêm qua. Trên người nằm bên tỏa nhẹ hương hoa thược dược thơm ngát, một đôi mắt đào hoa yên tĩnh nhắm chặt, lông mi cong dài càng làm người khác chú ý, khóe miệng hơi cong lên e là đang mơ một giấc đẹp. Dáng vẻ ấy khiến Lam Vong Cơ nhìn đến thất thần, lập tức tỉnh táo lại, vành tai đỏ ửng như nhỏ máu, như vậy thật là quá bất lịch sự, dém lại chăn cho Ngụy Vô Tiện xong y quay lưng đi tới từ đường.

Trên thực tế Ngụy Vô Tiện không nên tự tin vào bản thân quá mức như thế, bởi cho dùng ngủ cùng một giường, nhưng Lam Vong Cơ thức giấc Ngụy mỗ đây vẫn không hay biết cái gì. Chờ đến lúc Lam Vong Cơ mang bữa sáng vào phòng, Ngụy mỗ kia vẫn còn đang ngủ.

"Ngụy Anh, tỉnh dậy đi." Lam Vong Cơ lần đầu tiên gọi người rời giường, không cẩn thận đẩy hơi mạnh tay khiến đau người ta, Ngụy Vô Tiện bị đau còn tưởng rằng mình bị tộc trưởng phu nhân dũng mãnh gọi dậy, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bất ngờ mở mắt ra lại thấy là Lam Vong Cơ, phát hiện mình đã không còn ở trong tộc, lúc này mới yên lòng.

"Lam Trạm, thật là ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là tộc..." Ngụy Vô Tiện tự dưng im bặt.

"Tộc gì?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Cháu gái tổ phụ, ta còn tưởng là biểu tỷ của ta gọi ta dậy, nàng ấy là người nóng tính, mỗi lần đều phải lôi ta ngã rơi xuống đất. Ha ha ha ha."Ngụy Vô Tiện chột dạ đánh trống lảng, lén liếc Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng không truy cứu chuyện này, chỉ nhẹ nhàng bảo rửa mặt ăn cơm rồi liền ngồi xuống.

Chờ Ngụy Vô Tiện rửa mặt mặc đồ xong xuôi, tràn đầy phấn chấn mở hộp cơm ra thì phát hiện đều một màu xanh biếc, đến một xíu mỡ cũng không có, nếu không nhìn gương mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ, hắn còn muốn nghi ngờ có phải Lam Vong Cơ cố ý không.

Ngụy Vô Tiện gắp một cọng rau cho vào miệng ăn thử, a a a a a a, đắng quá! Đắng đến nối Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên rồi. Lập tức với lấy bát canh bên cạnh tu một hơi, Ngụy Vô Tiện đáng thương có nỗi khổ mà không nói được thành lời, chỉ có thể điên cuồng và cơm.

Một bên Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện nhảy loi choi, hết ăn rau uống canh lại và cơm, vô cùng vui mừng mà cúi đầu ăn tiếp.

Đợi vị đắng trong miệng Ngụy Vô Tiện giảm đi quá nửa, hắn ngẩng phắt đầu lên, vừa định đầy oán giận gọi "Lam Trạm, cái này..." Lời còn chưa nói hết đã bị một câu 'Khi ăn không được nói chuyện' của Lam Vong Cơ chặn đứt.

Đành chịu thôi nhập gia tùy tục mà, Ngụy Vô Tiện yên lặng ăn nốt phần cơm còn dư lại trong bát, nhìn Lam Vong Cơ thong dong gắp mấy cọng rau, nhai kỹ nuốt chậm, đến khi ăn xong còn mặt không cảm xúc uống hết bát canh, Ngụy Vô Tiện trông mà rớt cả cằm.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Lam Vong Cơ ngoảnh đầu hỏi, "Ngụy Anh, vừa ngươi muốn nói gì?"

"Ha ha ha ha, không có gì, không có gì, chúng ta lên đường đi."

Sau khi hai người xuống núi, đi trên con đường dọc thành Cô Tô, trên người người đi lớp lớp, ngựa xe nườm nượp, tiếng kẻ buôn người bán từ xa đã nghe thấy rõ ràng. Ngụy mỗ đây chưa từng thấy bao giờ, lôi kéo Lam Vong Cơ trái ngó phải nhìn, cho dù Lam Vong Cơ luôn miệng gắt 'buông ta ra', 'ta không đụng chạm với người ngoài', nhưng mấy câu như vậy đều bị chìm xuống dưới những lời rao từ bán, một chữ cũng không truyền vào tai Ngụy Vô Tiện. Ngược lại mọi vẻ ngạc nhiên của Ngụy Vô Tiện đều rơi hết vào mắt Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, xem này, đây là bươm bướm gỗ đó, điêu khắc trông thực sống động", "Lam Trạm, kẹo đường này bá bá thổi trông ngon quá", "Đây là tạp kỹ ha, Lam Trạm, ôi trời, không phải là dùng tiên thuật mà có thể phun lửa", "Lam Trạm!"

Luôn cảnh cáo mà không có kết quả cuối cùng Lam Vong Cơ cũng đành phải buông tay, đi theo hắn, nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện phấn khích không thôi. Lam Vong Cơ thở dài, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn, như thể đi dạo với hắn một vòng xong rồi mới lại lên đường thì cũng không phải không được, chính bản thân Lam Vong Cơ cũng không nhận ra, trong một thoáng y đã nở nụ cười. Chính là một người ồn ào như vậy đang từ từ tiến vào trong lòng Lam Vong Cơ. Lệ khí sẽ phóng đại dục vọng trong nội tâm con người, nó sẽ càng thêm táo bạo, cũng sẽ càng thấy rõ bản thân.

"Muốn không?" Lam Vong Cơ dõi theo bước đến cạnh hắn.

"Cái gì?" Câu nói này đúng là Ngụy Vô Tiện nghe thấy.

Lam Vong Cơ ra hiệu 'Kẹo đường' với hắn, sạp kẹo đường bên cạnh.

"Có được không? Có được tiêu tiền không, chúng ta còn chưa xuất phát đâu." Ngụy Vô Tiện vẫn sẽ thấy xấu hổ, trưởng bối trong tộc vẫn dạy cho Ngụy Vô TIện rất nhiều điều hay, tuy tính tình hoạt bát nhưng vẫn sẽ không mất lễ nghĩa. Ngụy Vô Tiện không biết mấy thứ này bao nhiêu tiền, cũng không biết số tiền kia có giá trị như thế nào, vì lẽ đó cũng không hỏi.

"Không sao, sau này muốn cái gì thì lấy cái đó, ngân lượng ta có, hơn nữa chúng ta đã ở trên đường rồi." Đôi mắt lưu ly đạm màu chăm chú nhìn Ngụy VÔ Tiện, nhẹ giọng nói với hắn.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chăm chú như vậy, trong lòng chợt thấy căng thẳng, cả người như có dòng điện chạy qua, tê rần, lập tức đánh ánh mắt rời đi, chạy đến trước mặt bá bá thổi kẹo đường, tùy tiện chỉ một cái, cho ta cái này. Trong lòng thầm thở dài nhủ, "Lam Trạm này thực là đáng sợ."

Cầm kẹo đường vẽ hình trên tay Ngụy Vô Tiện yên tĩnh lạ thường, cũng không nhảy nhảy nhót nhót nữa, mãi đến tận khi hai người ra khỏi phạm vi Cô Tô, Ngụy Vô Tiện lại bất ngờ kéo Lam Trạm đến một sạp sơn trà trên đường, cười nói với chủ sạp, "Hì hì, gói giùm tôi số sơn trà này."

Tỷ tỷ bán sơn trà vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, liền khom người hỏi, "Lam nhị công tử, tiểu công tử, không ngờ cậu đúng thật là bằng hữu của Lam nhị công tử, đúng là người gặp người thích." Tỷ tỷ bán sơn trà dùng khăn tay che miệng cười.

"Còn đang muốn cảm tạ tỷ tỷ chỉ đường đây, chúng ta phải ra khỏi thành, ta đến thực hiện lời hứa của ta, Lam Trạm," Ngụy Vô TIện trêu ghẹo nói.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, xong từ bên người lấy ra chút ngân lượng, đưa cho Ngụy Vô Tiện.

Tỷ tỷ sơn trà thấy thế vội từ chối, không cần không cần, thật sự không cần. Nàng chỉ cho là nói chuyện bông đùa, không hề cho là thật.

Ngụy Vô Tiện: "Cầm đi, cầm đi, cũng không phải do ta bỏ tiền, hì hì." Xong Ngụy Vô Tiện với Lam Vong cơ lấy hết số sơn trà, trên đường gặp đệ tử Lam thị vừa trở lên, liền để họ mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Một đường này Lam Trạm đối với Ngụy Vô Tiện là có cầu tất ứng, Ngụy Vô Tiện làm bộ tiện miệng hỏi 'Lam Trạm, sao ngươi lại phải đi đến vùng Cực Bắc thế."

- -----tbc-------