[Vong Tiện] Phân Ly

Chương 8: Đi Cô Tô




Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường há miệng như chim non chờ mớm mồi. Lam Vong Cơ bỏ vào miệng hắn trái nho chín căng mọng nước. Vị nho chu chua ngọt ngọt trượt theo lưỡi xuống cổ họng, Ngụy Vô Tiện ăn ngon há miệng đòi ăn nữa. Ăn được một lúc hắn khều khều y:

- Lam Trạm, ta nhớ Thiên Tử Tiếu và trái Sơn Tra của Cô Tô. Hay là chúng ta đi Cô Tô chơi vài hôm đi.

Lam Vong Cơ nghe hắn nói trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, đưa đĩa nho cho hắn rồi đứng lên thu dọn đồ đạc vào túi càn khôn.

Y gói hắn lại như gói cái bánh chỉ chừa đôi mắt hoa đào lộ ra ngoài. Ngụy Vô Tiện nắm tay phải lại thành cú đấm giơ tay lên, ống tay áo dài vẫn che khuất tay hắn:

- Đi thôi!

Hắn hô hào mội tiếng rồi tiến lên ôm eo Lam Vong Cơ cứng ngắt. Hai tay vòng qua eo y, mặt úp vào ngực y, còn thì thầm:

- Thèm Thiên Tử Tiếu lắm rồi.

Lam Vong Cơ bất lực lắc đầu. Một tay y giữ eo hắn, một tay thi triển linh lực bước lên Tị Trần bay đi. Tị Trần xé gió lao đi vùn vụt. Ngụy Vô Tiện ở trên vì lâu rồi không ngự khiếm lại đột ngột bay cao, bay nhanh như vậy, hắn kêu la oái oái bảo y chậm lại.

- Lam Trạm! Ngươi chậm thôi... Chậm thôi...

Lam Vong Cơ chậm lại, hắn vẫn kêu tiếp:

- Chậm nữa... Chịu không nổi...

Lam Vong Cơ chậm hơn. Hắn vẫn la:

- Lam Trạm! Nhanh quá rồi!

- Chịu một chút. Sắp đến - Y nói.

(Đoạn này ai nghĩ cái mô tê gì khác thì tự ra đá gia quy mà xám hối đi)

Đến lúc thả Ngụy Vô Tiện xuống đất, hắn ôm gốc cây nôn một trận ra trò. Lam Vong Cơ lau miệng cho hắn rồi dẫn hắn đi tìm quán trọ nghỉ ngơi.

Ngụy Vô Tiện nằm dài trên giường, rên:

- Hôm nay tạm thời không uống Thiên Tử Tiếu nổi. Hẹn mai sau tái chiến.

Lam Vong Cơ đem hắn bắt mạch qua một lần lại bắt hắn ăn cháo uống thuốc. Giày vò mãi đến tối thì hắn lăn đùng ra ngủ luôn. Y trông hắn ngủ một lúc rồi rời đi. Tờ mờ sáng y trở về, Ngụy Vô Tiện ngủ giấc không sâu, y không dám gây ra tiếng động sợ đánh thức hắn vì thế thuê một gian phòng khác ở lại một đêm.

- Ngươi lại đi phối thuốc à? - Ngụy Vô Tiện lười biếng nằm trên giường hỏi.

Lam Vong Cơ gật đầu, y bưng khây lại giường.

- Vậy sao sáng không về? - Hắn chán ghét nhìn cháo và thuốc trong khây.

- Có trở về nhưng ở phòng khác - Y đưa muỗng cháo lên muốn uy hắn.

Ngụy Vô Tiện che miệng, lắc đầu:

- Muốn ăn cơm cơ.

Lam Vong Cơ cũng lắc đầu:

- Không được.

- Hôm qua vừa nôn - Y bổ sung thêm.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục thương lượng:

- Vậy uống canh cũng được.

Lam Vong Cơ nhìn hắn như nhìn đứa trẻ không nghe lời:

- Đừng bướng.

Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt nghiêm khắc của y biết không thương lượng được nên chấp nhận ăn 3 muỗng cháo. Hắn vùi mặt vào chăn, giựn! Không thèm nói chuyện với y luôn.

Tới chiều Lam Vong Cơ dẫn hắn đi uống Thiên Tử Tiếu hắn mới cho y sắc mặt tốt.

Thiên Tử Tiếu uống non nửa vò thì bị Lam Vong Cơ thủ lại. Ngụy Vô Tiện cũng không dám đòi lại. Hắn đi dạo trấn đòi mua Sơn Tra. Hai người khí chất phi phàm rất dễ bị chú ý nên khi ra ngoài đều đội đấu bồng để giấu đi dung mạo. Đặt biệt là Ngụy Vô Tiện nếu để người ta nhận ra thì phiền phức to.

Lam Vong Cơ mua một cân Sơn Tra cho hắn nhai lai rai. Ngụy Vô Tiện có đồ nhai trong miệng cũng không đòi cái này cái kia nữa. Cả hai đi dạo trấn đến lúc lên đèn thì vào tửu lâu kêu đồ ăn. Y kêu đa số là canh và những món thanh đạm. Được ăn như vậy là tốt hơn ăn cháo rồi nên Ngụy Vô Tiện biết điều không hề ý kiến.

Tối đến, y lại muốn rời đi phối thuốc, Ngụy Vô Tiện tay chân quấn chặt lấy y nằm xuống không cho y đi.

- Lam Trạm, ngủ với ngươi quen rồi, không có ngươi ta ngủ không được.

Ngụy Vô Tiện giở trò mè nheo. Lam Vong Cơ nhìn hắn, chẳng lẽ huynh đệ bình thường cũng quấn nhau thế này, nói những lời này sao? Mà Ngụy Vô Tiện cái nết phóng khoáng nào giờ, làm mấy trò con bò này chắc cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều. Y lại thôi không cảm thấy lạ nữa, coi như y được chiếm hời đi.

Đợi Ngụy Vô Tiện ngủ rồi y mới nhẹ tay nhẹ chân muốn rời khỏi hắn. Lúc này, người đang ngủ lại ôm chặt y, lầm bầm:

- Tiết kiệm chút thời gian đi. Đừng làm chuyện vô bổ nữa.

Lam Vong Cơ giọng trầm trầm, cứ cách một quãng lại nói một câu:

- Ngụy Anh, ngươi cho ta đi.

- Ta biết không có tác dụng.

- Nhưng không muốn sau này hối hận.

- Vì nhỡ rằng có thể cứu được ngươi.

Ngụy Vô Tiện buông y ra, lăn ra một góc nằm:

- Đi đi đi... Để yên cho ông đây ngủ. Rạng sáng không về thì cứ việc đi luôn.

Lam Vong Cơ hơi cong khóe miệng, y cảm giác mình đang có một gia đình nhỏ.

Ngụy Vô Tiện chơi chán trong trấn rồi thì đi đến vùng ngoại ô nhìn xem cảnh vật. Đi đến chỗ thưa người thì hắn cởi đấu bồng ra cầm trên tay, hít thở không khí trong lành của Cô Tô. Đi ngang qua một ngôi nhà nọ, nhà cũng chỉnh chu, xem ra người trong nhà cũng không thiếu tiền. Bên ngoài có dán mấy tấm hình vẽ người nam nhân trẻ, dung mạo xuất chúng, lưng đeo đàn, tay cầm kiếm, phía dưới hình viết: "Hàm Quang Quân".

Lại nghe người trong nhà bảo nhau:

- Tiểu Bảo dạo trước khóc nháo dữ lắm, mấy hôm nay lại im lặng nhiều rồi, còn uống sữa rất ngoan.

- Dán Hàm Quang Quân lên cửa thì mấy hôm nay tiểu Bảo không còn khóc nữa. Quả nhiên chỉ có Hàm Quang Quân mới trị được Di Lăng Lão Tổ.

Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng cười:

- Người này ở ngay chân núi Cô Tô lại chưa từng thấy ngươi sao? Vẽ xấu như vậy? Tiên khí của ngươi bị nét bút của hắn chà đạp quá thảm rồi.

Hắn nói rồi cũng bỏ đi, không đứng lại đó lâu, sau lại nói thêm:

- Chuyện Hàm Quang Quân ghét Di Lăng Lão Tổ cả thiên hạ đều biết.

Lam Vong Cơ đứng lại nhìn hắn như muốn giải thích, hắn cũng nhìn y, mỉm cười nói:

- Nhưng chuyện Hàm Quang Quân tốt với Di Lăng Lão Tổ thì một mình ta biết là đủ.

=================================

Từ chap này đến khi truyện này hoàn thì khi tương tác chap bị kém tui sẽ đăng chap mới vào thứ 5 hàng tuần nhé! Còn tương tác tốt thì vẫn 2 ngày 1 chap như cũ.

Chúc mừng các bạn vừa làm lễ tổng kết sáng nay nhé! Chụp được bao nhiêu hình rồi?