Văn Lê Vy cùng Bạch Quỳnh An nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại. Cô chẳng có thời gian đâu để mà đôi co với những con người mà cô không muốn. việc đi dạo cả buổi chiều cùng Bạch Quỳnh An hình như đã ngốn hết toàn bộ năng lượng của cô rồi. cô cần phải nhanh chóng bổ sung lại năng lượng , nếu không có sẽ chết vì kiệt sức mất.
hai cô gái nhanh chóng tìm được một nhà hàng rất ngon ở gần khu trung tâm thương mại. họ gọi tất cả những món ăn mà họ nghĩ có thể lấp đầy dạ dày họ vào lúc này. và thực sự đồ ăn đã không làm hai cô gái phải thất vọng.
sau khi dùng xong bữa tối, Văn Lê Vy chia tay Bạch Quỳnh Anh để trở về nhà. Cô cần phải sửa soạn thêm một số đồ dùng , cũng như chuẩn bị hành lý cho chuyến đi công tác ngày mai cùng với Lâm Ngạo Thiên.
10 giờ sáng hôm sau tại sân bay Thành phố C.
sau 2 năm có thực sự đã trở lại thành phố C. Cái thành phố mà trước đây cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
trước đây khi bị Cố thừa Phong phản bội, cô đã tự nhủ mình rời khỏi nơi này cũng là rời bỏ quá khứ giữa cô và anh ta. tuy nhiên bây giờ cô trở lại nơi này một lần nữa. nhưng bây giờ, cô không chỉ có một mình nữa mà, bên cạnh cô còn có Lâm Ngạo Thiên.
sau khi rời khỏi sân bay, Lâm Ngạo Thiên và cô được trợ lý của chi nhánh ở thành phố này, đưa trực tiếp đến nhận phòng khách sạn. nhìn thấy hàng chữ đề tên khách sạn, đã được mạ vàng lấp lánh sang trọng, cô càng thêm xót xa. 'Đế Long sao? lại là nó . đúng là một quá khứ đáng quên mà'.
sau khi nhận phòng khách sạn cũng đã đến giờ cơm trưa. nên họ đành để thời gian làm việc sang buổi chiều rồi dùng bữa trước. trước đây cô vẫn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ trở về thành phố này. bởi vì cô sợ những tổn thương trong mình, còn vẫn mang theo một bóng hình ai đó. nhưng không, chỉ khi người còn yêu thì mới còn hận. mới sợ mang theo dai dẳng một bóng hình mãi như thế. còn đối với cô Cố thừa Phong bây giờ đã là quá khứ. cô chẳng việc gì phải bận tâm về những việc mà mình đã quên đi. bởi vì bên cạnh cô bây giờ đã là người đàn ông tốt nhất thế gian rồi.
buổi chiều, hai người dành thời gian khảo sát phòng nghiên cứu phần mềm tại Đại học Kinh tế C. anh làm cho cô không khỏi ngạc nhiên, thật sự trên thế giới này có nhiều điều trùng hợp đến như vậy sao. nhận ra sự tò mò Không giấu được trong đôi mắt của cô, sau khi đã kiểm tra một lượt phòng nghiên cứu. Anh kéo tay cô đi dọc hành lang phòng học trường.
"em có nhận ra nơi này không Tiểu Vy"
"sao em có thể không nhận ra được chứ. chắc anh không biết, em đã từng giảng dạy tại đây hai năm cơ mà."
"tại sao anh lại không biết cơ chứ, bởi vì lần đầu tiên anh gặp em cũng là ở trên hành lang này. cách đây 2 năm về trước mà."
nghe anh nói mà cô không khỏi tròn mắt. lẽ nào cô đã từng gặp anh trước đây sao. nhưng vì sao, trong ký ức của cô không có một chút hình bóng nào đọng lại vậy. Anh biết chắc rằng, bây giờ cô đang rất là thắc mắc.
"Có lẽ em không có ấn tượng. nhưng đối với anh, đó là lần gặp gỡ không thể nào quên. Anh vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là sinh nhật của em. Em đã vô tình va vào anh. Nụ cười em khi đó, còn rực rỡ hơn nắng hạ. Lúc đó, em thật sự rất đẹp. Trong giây phút ấy, hình như tim anh đã quên đập mất một nhịp vì em rồi."
Anh nhìn cô bằng đôi mắt thâm tình. Thời tiết mùa đông lạnh giá bây giờ, giường như cũng không thể nào bao phủ lên thứ tình cảm ấm áp mang tên là tình yêu, mà anh đã dành cho cô.
" Lúc đó, anh rất buồn khi biết em đã có bạn trai. Nhưng anh đã thực sự nghĩ rằng, nếu em thật sự hạnh phúc, anh sẽ không theo đuổi em, vì em vẫn chưa từng biết đến sự tồn tại của anh. Nhưng cũng chính lúc đó, anh phát hiện ra, hắn thật sự không xứng đáng với em. không xứng đáng với tình yêu mà em dành cho hắn".
Nghe anh nói, cô như hiểu ra một số điều.
" Vậy, người gọi cho em đến khách sạn Đế Long bắt gian, chính là anh?"
" phải, chính là anh. Anh không muốn nhìn thấy em bị hắn ta qua mặt. Nhìn em đặt nhầm tình yêu của mình vào người đàn ông không xứng đáng. Chỉ có một điều mà anh không nghĩ tới. Đó là, sau khi em biết được sự thật, em đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh đã tìm em suốt hai năm qua. Những gì anh nhận được, chỉ là con số 0."
Càng nói, giọng anh càng nghẹn lại và nghe ra còn có chút bất lực.
"Em không biết được đâu, khoảnh khắc khi anh thấy em xuất hiện cùng bạch Quỳnh An ở nhà hàng Dragon anh như vỡ òa vậy. Anh đã tự nhủ với bản thân rằng, nếu ông trời đã cho anh gặp lại em lần nữa. không bao giờ. không bao giờ anh có thể buông được em."
Người nói là anh, nhưng bây giờ người khóc lại là cô. Không biết từ bao giờ, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, trên khuôn mặt kiều diễm ấy. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngón tay yêu thương lau đi những giọt nước mắt. Nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô một nụ hôn. Trong giây phút này, thế giới xung quanh họ, dường như không còn tồn tại một ai khác.
"Văn Lê Vy cuộc đời này của em đã định sẵn là của Lâm Ngạo Thiên anh rồi. Bằng mọi cách anh sẽ làm cho em yêu anh. Làm cho em tự nguyện bước vào thế giới của anh."
Cô nhìn anh bằng đôi mắt đã long lanh ngấn nước.Cô không nói bởi vì cổ họng cô lúc này , đã như bị ai bóp nghẹt rồi. Cô chỉ khẽ gật đầu, thay cho một lời đồng ý. Trong lòng cô bây giờ, sung sướng biết bao. Cô thầm nghĩ:' thì ra, anh đã thích cô từ lâu như vậy rồi. phải chăng nếu cô biết sớm hơn, thì họ đã không bỏ lỡ nhau thời gian dài như thế.'
Chẳng có gì có thể ngăn được, sự hạnh phúc của họ trong giờ phút này. hai người trao cho nhau một nụ hôn. nụ hôn đó, như muốn chưá cả bao nhiêu yêu thương mà họ muốn dành cho đối phương. nụ hôn cứ triền miên, dây dưa không dứt. chỉ đến khi cả hai cùng đã thiếu dưỡng khí, họ mới quyến luyến rời khỏi môi nhau.
Còn thì có thể hạnh phúc hơn, khi biết được rằng người mình yêu thì ra lại cũng yêu mình.
Những ngày tiếp theo ở thành phố C. không có công việc, cũng chẳng có ai có thể làm phiền đến họ. Mọi thời gian của họ đều dành cho nhau.Họ chỉ muốn tận hưởng thứ hạnh phúc từ những điều bình dị nhất. Từ việc dạo phố, cho đến cùng dùng những bữa cơm bình thường. Ghé qua những điểm du lịch của thành phố. Bất cứ nơi đâu họ đã từng đi qua, thì họ đều cố gắng lưu lại khoảnh khắc tình yêu của mình.
Nói là như vậy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cuộc dạo chơi của họ cũng bị gián đoạn. Bởi họ đi đến đâu đều sẽ gây sự chú ý đến đó. Sự xuất hiện của một cặp đôi, với nhan sắc hoàn mỹ. Như kéo theo tất cả sự chú ý của mọi người, nơi
họ đã đi qua.
Cuộc vui nào rồi cũng có ngày tàn. Sau một tuần ở thành phố C, họ cần phải quay về. Có rất nhiều công việc đang chờ họ. và họ cần phải quay về với guồng quay hàng ngày của mình.
Sân bay thành phố C. Một đôi trai gái, đang nắm tay nhau bước ra, thu hút biết bao ánh nhìn của những người xung quanh. Mặc dù chỉ là với phong cách ăn mặc đơn giản bao gồm quần jean, áo thun cao cổ, kết hợp với áo khoác măng tô bên ngoài. Nhưng với thần thái và khí chất không lẫn vào đâu được của Lâm Ngạo Thiên cùng Văn Lê Vy, cũng đủ khiến ai đi qua đều không quên liếc nhìn lại hai người họ. Ít nhất là một lần.
Trợ lý Âu đã chờ sẵn bên ngoài sân bay. anh nhanh chóng lái xe đưa họ về nhà.
Nhưng sau khi đi được một đoạn khá xa, cô nhận ra đây không phải đường về nhà cô thì phải.
" Thiên à, đây đâu phải đường về nhà em. Hình như trợ lý Âu lái xe sai đường rồi thì phải".
" Không sai, đây không phải đường về nhà em, mà chúng ta đang về nhà chính Lâm gia."
" Nhà chính Lâm gia. Không được đâu. Em còn chưa chuẩn bị gì. Gặp người lớn mà như vậy, thật là thất lễ mà."
Anh nhìn cô đầy cưng chiều, khẽ vuốt đôi gò má đã có chút hơi đỏ lên vì ngượng của cô.
" Em đây là đang lo lắng khi gặp ba mẹ chồng sao? Em yên tâm đi, chắc chắn mọi người sẽ thích em thôi. Em xinh đẹp, dễ thương như thế này, sao mọi người có thể không thích em được. Em không cần chuẩn bị quà cáp gì đâu, em chỉ cần tự mang mình tặng cho Lâm gia một người con dâu là mọi người vui rồi."
" Anh, lại trêu em. Sao Anh không bao giờ nói chuyện tử tế được quá ba phút vậy."
Anh nhìn cô bị trêu đến nổi mặt đỏ như một quả cà chua. anh bật cười thành tiếng. Cô gái của anh đúng là cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt hơi mỏng. Anh nói kiểu trêu đùa để giảm bớt lo lắng cho cô thôi. chứ thật ra những gì anh nói, không có một phân nào là sai sự thật. Anh yêu cô, và muốn kết hôn với cô. Và mọi người trong gia đình luôn tôn trọng mọi quyết định của anh. Chắc chắn mọi người trong gia đình anh sẽ thích cô, lý do đơn giản ' chỉ vì cô là người anh yêu.'