Sau khi đưa được cô lên bờ, Lâm Ngạo Thiên liên tục nhấn lồng ngực cho cô, nhưng vẫn không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại. Anh đành phải hô hấp nhân tạo cho cô. Ánh mắt của mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn. Là Lâm tổng đang giúp một cô gái hô hấp nhân tạo. Đúng là hôm nay thật sự quá nhiều Drama mà. Đảm bảo ngày mai, các quý phụ sẽ không thiếu chuyện để mà vừa ăn dưa vừa suy diễn mà.
Cô ho sặc sụa rồi từ từ ngồi dậy. Còn chưa định hình được mọi vật xung quanh, cô đã bị anh ôm chặt lấy.
" Tiểu Vy, em doạ chết anh rồi. Có biết khi nãy anh sợ đến thế nào không? "
Thì ra, ban nãy anh đang cùng mấy vị đối tác nói chuyện gần đó, anh nghe tiếng cô kêu cứu. Không suy nghĩ được nhiều anh chỉ biết lao xuống cứu cô.
Nhìn thấy anh đưa cô lên bờ mà mặt Lam Hy Điền càng khó coi hơn. Lâm Ngạo Thiên là ai cơ chứ. Vậy mà Văn Lê Vy lại là người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên. xem ra cô ả vừa làm ra một việc ngu ngốc nhất cuộc đời mình rồi.
Thấy Lâm Ngạo Thiên toan bế cô lên rời đi Lam Hy Điền càng thấy cuống lên. Sớm muộn Lâm Ngạo Thiên cũng sẽ biết cô ả là người đẩy Văn Lê Vy xuống hồ. Ở đây nhiều con mắt vậy, cô ả có muốn giấu cũng chẳng được. Cô ả níu lấy cánh anh trông vẻ thảm thương.
" Lâm tổng, chuyện của Văn tiểu thư chỉ là hiểu lầm. Tôi không cố ý."
" Buông bẩn tay của cô ra ngay. Tiểu Vy không thích người con gái khác chạm vào người tôi đâu. Nếu cô đã nói là hiểu lầm vậy thì cứ để cho Lam gia trả giá cho những hiểu lầm của cô đi".
Anh lạnh lùng rời đi. Bỏ lại cô ta mặt đã tái nhợt, chết chân tại chỗ. Với tính cách của Lâm Ngạo Thiên một khi đã đắc tội với anh rồi, chỉ sợ từ ngày mai trên thương trường sẽ không ai còn nghe thấy cái tên tập đoàn Lam thị mà thôi.
Về đến biệt thự anh liền kêu người làm chuẩn bị trà gừng. Nhanh chóng anh mang cô vào bồn tắm nước ấm. Cô vừa ngâm phải nước lạnh. Anh rất sợ cô sẽ ốm mất.
Không ngoài dự liệu của anh. Dù anh đã cố gắng hạn chế đến mức có thể, nhưng bị ngã xuống nước giữa mùa đông thế này mà bị sốt cũng là điều không thể tránh khỏi mà.
Cô cứ như vậy mà sốt nguyên cả một đêm. Suốt đêm cô sốt là suốt đêm anh không ngủ. Mặc dù người làm cũng muốn giúp anh chăm sóc cô, nhưng anh không cần ai làm. Tự anh chườm khăn nóng, giặt khăn bông lau người hạ sốt cho cô. Cơ thể của cô, ngoài anh ra anh không muốn ai đụng vào.
Nhìn cô suốt đêm mê man sốt. Người tái nhợt chẳng khác gì con mèo hen. Anh tự nhủ với lòng' Dám làm tổn thương đến cô, anh phải cho Lam Hy Điền biết hậu quả khi tay cô ta quá dài, dám với tới người bên cạnh anh'. Dù là giữ đêm nhưng anh vẫn gọi cho trợ lý Âu.
" Không cần biết anh làm cách nào. Tôi không muốn nghe thấy tên của công ty Lam thị nữa."
Trợ lý Âu thật sự khổ khóc không thành tiếng mà. Chẳng phải lâu nay sếp anh đang yêu đương rất vui vẻ hay sao?. Không biết kẻ nào chê cuộc sống của mình quá sung sướng mà chọc giận sếp của anh. Bất chợt anh lại nhớ ra " Lam thị sao? lẽ nào là Lam Hy Điền vợ của Cố Thừa Phong, bạn trai cũ của Văn Lê Vy."
Có thể là cô ta lắm chứ. Nếu đúng là cô ta thật, thì cô ta nên tự cầu phúc cho mình đi. Sếp anh có thể bỏ qua cho người nào không may đắc tội với sếp. Nhưng nếu đã đắc tội với Văn Lê Vy thì dù kẻ đó có vô tình hay cố ý, sếp anh cũng sẽ không thể nào bỏ qua.
Giận Lam Hy Điền một, thì Lâm Ngạo Thiên tự giận mình mười. Lỗi cũng là do anh không bảo vệ tốt được cô. Người phụ nữ bên cạnh mình mà để cho người khác ức hiếp như vậy. Anh thấy mình không đáng mặt đàn ông mà.
Buổi sáng thức dậy cô vẫn thấy toàn thân có chút mệt mỏi. Cô khẽ dụi dụi vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ. Anh mặc dù không phải là người có thói quen dậy trễ, nhưng nhìn cô mệt mỏi như thế anh cũng không muốn làm cô giật mình, đánh thức giấc ngủ của cô. Hơn nữa, cả đêm qua chăm sóc cô anh cũng chưa được giấc ngủ tử tế. Hai người ôm nhau ngủ một mạch đến gần trưa.
Không biết vì sao, khi cô ở cùng anh. Thói quen nhõng nhẽo và sự ỷ lại của cô vào anh ngày càng lớn. Mỗi buổi sáng thức dậy cô sẽ quấn lấy cổ anh như một con mèo. Anh cũng quen dần với thói quen của cô, cứ thế đứng dậy. Cô quấn chặt nửa người trên của anh, hai chân kẹp chặt qua thắt lưng. Anh đưa luôn cả cô vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt giúp cô.
Đang dùng bữa trưa, cô vô tình nghe tin tức trên tivi đang phát bản tin tài chính. Nội dung liên quan đến việc." sáng nay hàng loạt nhà đầu tư đã hủy bỏ hợp tác với công ty Lam thị. Công ty Lam thị giờ đây đang rơi vào trạng thái khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay. Nếu không khắc phục được tình trạng này, Lam thị sẽ phải đối mặt với nguy cơ tuyên bố phá sản."
Cô có chút thắc mắc, vì sao bỗng dưng các công ty đồng loạt hủy hợp tác. Đây là điều không bình thường chút nào. phải chăng có người thao túng đằng sau. Nếu có Người đứng đằng sau thì thế lực của người đó phải thật lớn, vì Lam thị cũng không phải là một công tỷ nhỏ. Người đó phải chăng là anh. Cô quyết định hỏi thẳng, cô không muốn giữ hiềm nghi trong lòng. Điều đó rất dễ giết chết tình cảm của họ.
" Thiên, có phải việc của Lam thị là do anh làm không?"
" phải, là anh làm."
" Vậy anh làm thế có phải vì chuyện tối qua cô ta làm với em không?"
" Em nói không sai. Không phải mình cô ta, mà bất kì ai làm tổn thương đến em, anh đều sẽ cho bọn họ nếm thử cảm giác từ trên cao rơi xuống địa ngục là như thế nào."
Anh nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng úp bàn tay ấy lên má anh. Thật ra anh đang dùng hơi ấm của cô để trấn áp lại cảm giác sợ sệt trong lòng anh khi nhìn thấy cô chật vật dưới hồ nước.
" Tiểu Vy, anh không cho phép một ai có thể làm tổn thương em. Cho dù người đó có là anh đi chăng nữa, anh cũng không tha thứ cho bản thân mình."
Thật sự, nếu có ai nói rằng cô được làm bằng nước anh cũng tin. Anh còn chưa nói xong mà nước mắt của cô đã rơi xuống, làm cho anh thật sự luống cuống. Nhưng anh làm sao biết được, khóc không chỉ là đau buồn. Mà giờ đây cô khóc vì cô đang cảm thấy thật hạnh phúc khi đã lựa chọn ở bên anh.
Anh dành thời gian cả ngày để bên cạnh cô, cùng cô tận hưởng những hạnh phúc bình dị.
Buổi chiều, anh cứ một mực kéo cô đi theo anh ra khỏi nhà dù cô không muốn. Chẳng những thế anh còn tự tay chọn quần áo cho cô. Nhìn hai người thế này, thật chẳng khác nào mặc đồ đôi. Áo Len cao cổ, quần bò rách có chút bụi bặm, khoác bên ngoài là áo da đen kiểu cách. Anh chọn cho mình đôi giày da đen cổ cao, còn chọn cho cô một đôi bốt đen cao tới gối.
Với phong cách ăn mặc này, họ hoàn toàn trút đi vẻ chững chạc và gò bó bên ngoài. Trông cô và anh giờ chẳng khác gì một cặp bạn trẻ bình thường. Anh đưa cô đến công viên giải trí lớn nhất thành phố, cô ngạc nhiên hỏi anh.
" Tự nhiên sao anh lại đưa em đến khu vui chơi vậy?"
" Anh đây là muốn hẹn hò cùng em chứ sao nữa. Từ lúc chúng ta xác định mối quan hệ đến giờ, chúng ta chưa một lần hẹn hò chính thức. Không phải sao?"
Anh vuốt tóc cô đầy cưng chiều.
" Anh chỉ muốn giống như những chàng trai bình thường, yêu em theo một cách bình thường nhất. Muốn em ở bên anh tận hưởng những niềm vui và ngọt ngào, chứ không phải cùng anh gánh chịu những nỗi buồn và lo toan. em hiểu chứ, Tiểu Vy?"
Cảm giác trong cô lúc này như vỡ oà vậy. Vì sao cô lại có thể may mắn được một người đàn ông tốt như vậy thương yêu. Anh chăm sóc cô từng li từng tí, quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô một cách tỉ mỉ. Người đàn ông như vậy thật đáng để cho cô trân trọng mà.
Rất nhanh chóng, Văn Lê Vy đã cảm thấy thích thú với nơi này. Nói thật, cô năm nay 24t rồi, nhưng cô chưa bao giờ được đến công viên giải trí. Lúc còn bé thì nhà không có điều kiện, ba mẹ làm công nhân lúc nào cũng tăng ca tối hết mặt mũi mới đủ ăn nên cô cũng chẳng dám đòi hỏi.
Những thời gian sau đó cô dành tất cả cho việc học. Ai bảo cứ thông minh là được. Cô không những thông minh mà còn phải cố gắng hơn người bình thường thì mới có thể đạt được thành quả như ngày hôm nay. Khi đã trưởng thành, điều kiện kinh tế cho phép nhưng hoàn cảnh công việc lại không cho phép.
Cô chẳng khác gì một đứa trẻ trông thấy món đồ chơi lạ mà không dấu nổi tò mò vậy. Bất cứ trò chơi nào trong công viên cô cũng thử , tất nhiên là trừ nhà ma.
Anh đưa cô vào khu biểu diễn cá heo, cô phấn khích với từng màn trình diễn. Thấy cô thích thú như vậy, anh còn qua nói nhỏ với nhân viên cho cô lên tương tác với cá heo một lúc. Chưa bao giờ anh thấy cô hoàn toàn thả lỏng như lúc này. Nụ cười thoải mái, không vướng chút tạp niệm hay lo toan. Rõ ràng giữa mùa đông lạnh giá mà bây giờ trong lòng cả hai người lại cảm thấy ấm áp như vậy.
Phải chăng, khi bạn đã thật sự yêu một ai đó. Niềm vui của họ cũng trở thành hạnh phúc trong bạn.